🐇Chương 70: Tìm được Quốc sư đại nhân
Thẩm Chiết Chi hơi nhướng mày: "Đã lần ra Giang Nam rồi à?"
Y biết Lý Thịnh Phong có thể sẽ vì lo y chưa thực sự chết mà đi điều tra tung tích, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Lão y sư nhìn Thẩm Chiết Chi, vẻ mặt có chút lo lắng: "Đã đến Giang Nam được mấy hôm rồi. Với cái tính cứng đầu ấy, nếu đã muốn tra thì chắc sắp tra ra rồi."
Nếu Thẩm Chiết Chi thật sự muốn giấu chuyện gì thì ngay cả Lý Thịnh Phong cũng khó mà tìm ra. Nhưng lần này lại khác. Y hoàn toàn không có tâm trí để tẩy sạch dấu vết như mọi khi. Nếu Lý Thịnh Phong đã muốn tìm, thì chỗ nào cũng sẽ có manh mối.
Bây giờ Lý Thịnh Phong thậm chí đã lần ra cả tiểu viện mà Thẩm Chiết Chi từng ở, và những người từng gặp y – dù chẳng rõ tên họ – cũng bị tìm ra hết.
Nếu tiếp tục điều tra nữa, lần đến kinh thành cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Mà nếu thật sự tìm tới, đến lúc đó chắc chắn dư luận sẽ rúng động.
Như thể đã đoán ra suy nghĩ của lão y sư, Thẩm Chiết Chi che miệng khẽ ho, sau đó nói: "Cậu ta sẽ không tìm được đến đây đâu."
Nếu y đoán không sai, có lẽ Lý Thịnh Phong sắp tìm thấy thứ mà Bạch Cảnh Trạch cố tình để lại cho cậu ta rồi.
"Sao ngươi lại chắc vậy?" Lão y sư hỏi.
Thẩm Chiết Chi chỉ lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi: "Đến lúc đó sẽ rõ."
"Không muốn nói thì thôi, ta nói chuyện khác vậy." Lão y sư thấy dáng vẻ của y như vậy thì nhớ lại mục đích ban đầu khi đến đây. Càng nghĩ lại càng thấy giận, ông cầm cây que thuốc trên tay, hơi dùng lực rồi kéo tay áo của Thẩm Chiết Chi lên.
Trên lòng bàn tay y, một vết thương đã đóng vảy hiện rõ.
Thẩm Chiết Chi theo phản xạ rụt tay lại, nhưng chỉ một lúc sau lại thả lỏng ra, để lão y sư nhìn rõ vết thương.
Ánh mắt lão y sư lúc này mới trở nên nghiêm trọng thật sự.
"Vết thương này là sao mà có?"
Thẩm Chiết Chi tựa người vào giường, quay đầu đi hướng khác: "Sơ ý thôi, gần khỏi rồi, không cần nhắc nữa."
"Nói bậy!"
Lão y sư nghe y nói vậy thì lập tức nổi đóa, tức giận đến mức hét lên như sấm, làm cả gian phòng yên tĩnh đột ngột rung lên.
Đúng lúc đó, Bạch Cảnh Trạch ở ngoài nghe tiếng thì định phá cửa xông vào, nhưng chưa kịp làm gì thì trong phòng vang lên tiếng nói khàn khàn của Thẩm Chiết Chi: "Ta không sao, chỉ là y sư có hơi xúc động."
Bạch Cảnh Trạch miễn cưỡng rút chân lại.
Trong phòng, lão y sư cũng nhận ra mình hơi mất kiểm soát, bèn hạ giọng xuống một chút, nhưng vẫn còn tức: "Nói bậy!"
Vết thương trên tay Thẩm Chiết Chi là do ai làm, ông nhìn qua đã biết. Là do va đập hay là tự y cấu véo, ông phân biệt được chứ!
Thẩm Chiết Chi không đáp.
"Ngươi nói thật đi, có phải cái tên Vương gia kia... không đúng, có phải là hắn đối xử không tốt với ngươi?"
Chưa đợi Thẩm Chiết Chi trả lời, ông lại tự bác bỏ: "Hắn không làm gì ngươi đâu, chắc không đến mức vậy."
"Có phải trong phủ hắn có người khác ức hiếp ngươi? Mấy chuyện trong hậu viện rắc rối lắm, mà ngươi là người nào, sao lại bị cuốn vào mấy chuyện đó chứ... không đúng, Trấn Nam Vương nghe đâu không để ai trong viện cả..."
Lão y sư cứ đoán rồi lại tự bác bỏ, nói đến cuối cùng thì giọng nhỏ dần rồi im hẳn.
Ông nhìn chằm chằm cái hòm thuốc bọc bạc của mình, kéo ghế lại gần Thẩm Chiết Chi hơn để tiện quan sát nét mặt.
Rồi ông hỏi: "Thẩm Chiết Chi, ngươi còn muốn sống tiếp không?"
Muốn sống tiếp không?
Thẩm Chiết Chi không trả lời.
Không khí trong phòng lập tức chìm vào im lặng như chết.
Lão y sư mở to mắt, chăm chú quan sát y.
Ông không hiểu vì sao Thẩm Chiết Chi lại thành ra thế này.
Hoặc là... ông đã linh cảm được chuyện này từ cái nhìn đầu tiên, nhưng vẫn không chịu tin.
Bởi vì người từng là Quốc sư đại nhân vạn người kính phục, bây giờ lại nằm lặng lẽ trên giường, thực sự khác xa ngày xưa quá nhiều.
Đám đông chen chúc qua lại, người dân reo hò không ngớt, binh lính tay cầm những ngọn thương nhuốm máu, tiếng hò hét vang dội trời đất. Ông cũng đứng lẫn trong đám người ấy, ngẩng đầu nhìn về phía một người trên tường thành – người ấy khoác áo giáp, kiêu hùng mà thanh cao khác thường.
Người kia chỉ nói: "Cường đạo đã bị tiêu diệt, thành trì đã được giành lại."
Không có nhiều lời hoa mỹ, cũng không kể công hay nói về những gian khổ đã qua. Y chỉ báo cho dân chúng kết quả cuối cùng.
Nhưng chính một câu nói đơn giản ấy lại khiến dân chúng phấn chấn hơn bất kỳ lời ca ngợi nào khác.
Trong thành khi đó binh lực thiếu hụt, lương thảo cạn kiệt, ngay cả đội quân bất bại do Hiên Viên tướng quân chỉ huy cũng buộc phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Khi bốn phía đều không còn người thân thích, trong cơn bão cát mù mịt, tiếng vó ngựa vang vọng tận chân trời.
Nhưng lần này không phải người Hồ đến xâm phạm, mà là Quốc sư đại nhân dẫn viện binh đến cứu.
Lão y sư khi ấy đang ngồi tại một quán trà, ngẩng đầu nhìn người đang đứng trên tường thành kia.
Mọi người xung quanh đều vui mừng vì được sống sót sau hoạn nạn, chỉ riêng ông chú ý rằng Thẩm Chiết Chi hình như bị thương.
Tuy y đứng rất thẳng, bề ngoài không có dấu hiệu gì bất thường nhưng lão y sư nhận ra hành động của y hơi gượng gạo – đặc biệt là tay trái không hề sử dụng.
Sau đó, ông có dịp trị thương cho Thẩm Chiết Chi, nhờ vậy mà được tiếp xúc gần gũi với vị đại nhân quyền cao chức trọng này.
Hóa ra vị Quốc sư mà ai ai cũng đồn là lạnh lùng tàn nhẫn ấy lại không hề như lời đồn. Ngược lại, y toát lên vẻ thanh cao, nếu không phải khoác trên mình bộ triều phục nặng nề kia, trông y hệt như một quý tộc thích thơ văn, ung dung và tự tại.
Lão y sư còn nhớ rõ, mình từng nhìn thấy bên dưới chiếc mặt nạ hơi hé mở của hắn là đôi mắt tối như đêm, lặng lẽ mà sắc bén như sao rơi. Đôi mắt ấy thâm sâu và không hề ánh lên chút cảm xúc.
...
"Khụ khụ... khụ."
Tiếng ho của Thẩm Chiết Chi kéo ông về thực tại.
Tiếng ho ban nãy còn dịu, nhưng lần này ho sặc sụa, như xé rách tim phổi.
Thẩm Chiết Chi đưa tay vào tay áo, như đang tìm kiếm gì đó nhưng lại chẳng thấy.
Lão y sư liếc mắt rồi nói: "Nếu ngươi đang tìm khăn thì cứ tìm trong đó đi, ta đã để sẵn cho rồi."
Động tác của Thẩm Chiết Chi khựng lại một chút, rồi lặng lẽ đưa tay vào trong áo lần nữa. Quả nhiên y lần ra được một chiếc khăn lụa.
Khăn lụa ấy không biết bị cọ xát từ khi nào, mặt trên thấm một vệt máu đỏ sẫm.
Thẩm Chiết Chi hỏi khẽ: "Ông nhìn thấy rồi?"
"Nếu ta không thấy thì sao lại giấu nó giúp ngươi?"
Ngay lúc nhìn thấy chiếc khăn bị dính máu kia, ông đã đoán rằng Thẩm Chiết Chi hẳn sẽ không muốn người khác biết. Vì thế ông lặng lẽ giúp y giấu kỹ đi.
Quả nhiên, vẫn bị phát hiện.
Thẩm Chiết Chi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dùng khăn che miệng lại.
Lão y sư nhìn động tác của y, cuối cùng vẫn kìm giọng hỏi: "Thẩm Chiết Chi, ngươi có biết tình trạng cơ thể hiện giờ của mình thế nào không?"
Thẩm Chiết Chi gấp khăn lụa lại, quay đầu hỏi: "Thế nào?"
"Bệnh nặng, thuốc thang hay châm cứu đều không còn tác dụng."
Thấy Thẩm Chiết Chi khựng lại, sau đó lộ ra vẻ mặt gần như nhẹ nhõm, như được giải thoát.
Không hề có sợ hãi hay lưu luyến trước cái chết, chỉ là sự nhẹ lòng.
Lão y sư bực lên, gần như hét vào mặt y: "Cái quái gì thế! Đừng có tự cho mọi chuyện là tốt đẹp như vậy!"
Thẩm Chiết Chi thu lại nét mặt.
Lão y sư giận đến run người, không muốn nói thêm gì với y, chỉ ngồi xuống mở hòm thuốc, lấy giấy bút kê đơn.
Ông biết những phương thuốc này với Thẩm Chiết Chi giờ chẳng có tác dụng gì lớn, nhưng vẫn hơn là chẳng làm gì.
Tâm bệnh khó chữa, dù ông có thể "cải tử hoàn sinh", cũng không trị nổi căn bệnh trong lòng Thẩm Chiết Chi.
Mọi chuyện giờ chỉ còn phụ thuộc vào chính y.
-
Tống quốc – Giang Nam
Trong khu vườn nhỏ, cây xanh bao quanh, kiến trúc chạm trổ tinh xảo. Mở cửa sổ ra là con phố ven suối, cầu đá ẩn hiện trong màn liễu rủ mờ sương, không khí trong lành lạ thường.
Lý Thịnh Phong ngồi bên bàn đá, giấy tờ chất đầy trước mặt. Một thái giám đứng hầu bên cạnh. Cả khu vườn yên tĩnh như tờ.
Tiếng bước chân hỗn loạn bỗng phá tan bầu không khí ấy.
Người chạy vào đầu tiên là một tiểu nha hoàn. Thái giám thấy Lý Thịnh Phong hơi nhướng mày, lập tức biến sắc, định trách cứ vì nàng không biết quy củ thì nha hoàn đã lên tiếng: "Nô tì bái kiến Hoàng thượng... Đã tìm được Quốc sư đại nhân."
Câu nói vừa vang lên, cả sân như chết lặng.
Thái giám định quát mắng cũng cứng họng.
Thật sự... tìm được rồi?
Bọn họ ở Giang Nam đã lâu, ngoài chỗ ở cũ của Quốc sư, không lần ra được manh mối nào. Ai cũng nghĩ việc tìm kiếm vô vọng, đã bắt đầu bàn cách khuyên Hoàng thượng quay về kinh thành. Không ngờ lại có tin này.
Chỉ là... nhìn thái độ của nha hoàn, e rằng không phải chuyện vui.
Cây bút rơi xuống, vết mực đen nhòe lên tờ giấy tuyết trắng nhưng Lý Thịnh Phong chẳng màng để ý, lập tức đứng bật dậy, đến trước mặt nha hoàn: "Y ở đâu?"
Thái độ của cậu ta càng gấp, nha hoàn càng run rẩy, không dám ngẩng đầu: "Ở bên ngoài... chỉ cần Hoàng thượng ra là thấy."
"Gọi y vào... Thôi, ta tự ra gặp."
Lý Thịnh Phong lúc này như người mất hồn, một khắc cũng không thể đợi thêm. Cậu ta bỏ qua ánh mắt kỳ lạ của nha hoàn, lao nhanh ra khỏi sân.
Phía ngoài là một khu vườn lớn, có núi giả, hồ nước, hoa xuân nở rộ rực rỡ.
Lý Thịnh Phong vừa bước ra đã thấy thị vệ và thái giám quỳ đầy sân, nhưng không hề thấy bóng người mà cậu ta luôn khắc ghi trong lòng.
Cậu ta chẳng buồn hỏi ai, lập tức hướng về phía đình nghỉ chân thấp thoáng sau hàng đào đang nở rộ.
Trong sân không có ai, chỉ còn nơi đó là có thể.
Sư tôn... chắc đang ở phía trước.
-
Bước chân của Lý Thịnh Phong ngày một dồn dập, cuối cùng là chạy hẳn. Dù đang mặc triều phục nặng nề, chuỗi ngọc va chạm nhau phát ra tiếng leng keng, cậu ta cũng chẳng màng.
Băng qua hàng đào, cậu ta xốc màn trúc lên, bước vào đình nghỉ.
Trước mắt cậu ta... không một bóng người.
Toàn thân Lý Thịnh Phong như đông cứng lại.
Cậu ta từ từ, như hóa đá mà cúi đầu.
Điều đầu tiên cậu ta thấy không phải thị vệ đang quỳ, mà là một chiếc quan tài chiếm trọn gian đình.
Chiếc quan tài khá đơn sơ và nhỏ, vừa đủ chứa một người đàn ông trưởng thành.
Cậu ta quay đầu nhìn thị vệ dẫn đầu: "... Đây là cái gì?"
Cậu ta đến để tìm sư phụ, họ mang cho cậu ta một cỗ quan tài là sao?
Không ai dám trả lời.
Mắt Lý Thịnh Phong đỏ hoe.
"Xoạt!" — kiếm rút khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Cậu ta gầm lên: "Nói cho trẫm biết!"
Thị vệ dẫn đầu run lẩy bẩy, cuối cùng chỉ dám ra hiệu cho hai người khác: "Đắc tội..."
Hai người kia từ từ tiến tới, mở nắp quan tài.
Một phần tay áo thêu hoa văn mây bay và chim hạc hiện ra trước mắt cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com