Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12:

"Ah..."

Văn Thanh bật dậy, đang là nửa đêm, cậu vừa gặp ác mộng. Dạo này Văn Thanh hay mơ thấy người ba của mình, cậu mất ba rồi, chỉ còn mẹ thôi..mẹ cậu sẽ phản ứng thế nào nếu cậu mang thai chứ...Văn Thanh đặt tay lên bụng, xoa nhẹ, cứ như một thói quen, mỗi lần tỉnh dậy sau cơn ác mộng cậu sẽ lại đặt tay lên bụng, cảm nhận như đứa bé sắp chào đời cũng chạm tay vào cậu, Văn Thanh sẽ cảm thấy bình tĩnh và ổn hơn. Cậu không ngủ nữa, không muốn gặp ba trong mơ rồi lại ôm mặt khóc nữa. Cậu mò dậy bật đèn rồi vươn vai một cái.

Cái lạnh nhanh chóng ùa vào khi Thanh kéo rèm cửa qua hai bên, tấm cửa kính một chiều bóng loáng mà Công Phượng vừa lau hôm qua in lên hình dáng cậu, rốt cuộc là lạnh quá nên cũng kéo lại. Đang nửa đêm, Văn Thanh rón rén đi ra ngoài bếp, tìm một thứ để lót bụng, không phải cho cậu, mà em bé đang đòi ăn. Vừa ăn, cậu vừa suy nghĩ đến những giấc mơ mấy ngày qua.

Công Phượng mở cửa phòng, anh thấy sắc mặt buồn bã của cậu thì vội vàng đi lại, hỏi han đủ kiểu.

"Em mơ thấy ba sao?"

"Ừ với lại em làm anh tỉnh sao?"

"Không hẳn"

Cậu cúi xuống, tiếp tục ăn. Biết ăn gì không? Ăn đào. Chẳng biết sao từ lúc mơ thấy ba thì đào giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn, với cả em bé cũng không quậy nữa, chắc biết là mommy nó đang mệt.

"Phượng, em muốn nhìn câu lạc bộ" 

"Ổn chứ?"

"Đang nửa đêm mà, mọi người ngủ hết rồi..."

Chả là sáu tháng phải ở trong nhà đối với cậu mà nói thì nó như cực hình, bây giờ có cơ hội lại muốn đi ra ngoài một chút. Công Phượng cũng hiểu, nên anh chiều theo ý cậu mà dẫn cậu về lại câu lạc bộ.
_______

Ngoài này lạnh quá, nhưng được ngắm sân bóng thì quả là lạnh cũng không nhằm gì. Cậu ngồi xuống gốc cây lá phong. Nhớ thật, đây là nơi lần đầu cậu tỏ tình anh này. Đang mải suy nghĩ, Văn Thanh đảo mắt vào một bụi cây sau đó, cậu phải giật mình. Người kia là mẹ cậu mà? Sao vậy được..mẹ cậu đang ở Hải Dương mà? Một loạt sợi rối bay vòng vòng qua đầu cậu. Có lẽ mẹ cậu vẫn chưa biết cậu ở đây, chuồn đi là cách tốt nhất.

Công Phượng vừa đi dạo về, thấy cậu đang hoảng hốt tính chạy đi thì anh lại lo rằng cậu muốn nhân cơ hội đấy mà chạy trốn khỏi anh, Công Phượng đi lại bắt lấy cậu.

"Thanh..con đó phải không?"

Văn Thanh đứng quay lưng lại phía mẹ, Công Phượng cũng ngầm hiểu ra được vấn đề, anh nhấn giọng.

"Hình như cô nhầm rồi..."

"Không.. không nhầm! Đó là con trai tôi..Thanh.."

Văn Thanh cắn mạnh vào tay mà Công Phượng đang giữ cậu rồi phóng chạy đi. Công Phượng giật mình kêu đau rồi hướng mắt về phía cậu.

"Thanh! Khoan..."

"Đúng là không nhận lầm...đó là Thanh.."

Công Phượng nhận ra mình vừa lỡ lời, cũng phóng chạy theo cậu luôn. Cả hai ngồi vào xe, anh khởi động máy rồi về lại căn hộ chung cư.
___________

Công Phượng đã quay trở lại phòng ngủ, anh không ngủ được, anh đang có tâm sự..sợ rằng khi đưa cậu về ra mắt gia đình, cả hai sẽ bị họ ghét rồi đuổi đi..ba mẹ anh có phần cổ hủ nên chuyện anh lo lắng là có..sớm muộn thôi họ cũng sẽ biết đến sự hiện diện của cậu và cả đứa bé.

Anh đang trằn trọc thì nghe tiếng mở cửa phòng, Văn Thanh đứng trước cửa, hai tay ôm gối, hỏi anh.

"Em ngủ cùng được không?"

Anh giật mình, nhanh chóng lùi qua một bên, vỗ vỗ vào giường, giọng điệu gấp gáp.

"Ừ ừ vào đây"

Cả hai im lặng, một lúc Văn Thanh lên tiếng..

"Chắc mẹ thất vọng về em lắm"

"Không. Không đâu"

Anh quay qua, vuốt nhẹ lưng, an ủi cậu.

"Lâu không gặp lại, vậy mà khi vừa gặp đã chạy mất. Em phải làm sao? Em chỉ còn mẹ thôi, mẹ em sẽ ra sao nếu biết đứa con trai của bà có thai với một thằng con trai khác..."

Lần đầu nghe cậu tâm sự, anh cũng hiểu cậu đang lo lắng như nào. Công Phượng ôm cậu lại sát vào người, Văn Thanh không phản kháng, mặc cho anh ôm.

"Ba mẹ cũng hay bắt anh phải lập gia đình, đấy là lý do anh quen Bảo Quyên, cũng đưa cô ấy về ra mắt cho ba mẹ hài lòng"

"Nó làm em nhớ đến câu chuyện ngày trước...hồi đấy em yêu một bạn nam. Cả hai yêu nhau nhưng gia đình cậu ta bắt phải ra mắt bạn gái..nên người đó đã đá em rồi quen một cô gái khác. Em nhớ lần đó em đã khóc rất nhiều..."

"Mẹ em từng đi coi bói..người thầy nói rằng chuyện tình cảm của em sẽ chẳng đi đến đâu nếu không gặp đúng người...đúng là thế thật"

Công Phượng thấy tội lỗi vô cùng, chỉ muốn tự nhúng đầu mình vào xô nước lau nhà, anh nhìn cậu đang lim dim buồn ngủ. Văn Thanh ít khi chia sẻ chuyện gì với ai, lần này anh lại được nghe chính cậu tâm sự..nghĩ lại thấy bản thân có lỗi với cậu rất nhiều.

"Anh xin lỗi vì thời gian trước đã làm em tổn thương. Anh không biết bản thân có phải người em cần tìm không. Nhưng anh chỉ muốn bù đắp cho em những khoảng thời gian qua...Anh sẽ bảo vệ em..dù có chuyện gì đi nữa. Vậy nên sau khi đứa bé được sinh ra, em hãy ở lại nhé?"

"..ừm"

Văn Thanh ngước lên nhìn anh, mấp máy môi. Công Phượng cúi xuống, hôn cậu. Nụ hôn sâu nhưng nhẹ nhàng và rồi cũng nhanh chóng kết thúc. Công Phượng vuốt nhẹ má cậu, lần nữa đặt nụ hôn xuống môi. Lần này mạnh bạo, có phần chiếm hữu hơn.

"Ưmm.. ha"

Văn Thanh choàng vai qua cổ anh lấy điểm tựa, Công Phượng dùng lưỡi quấy đảo bên trong. Anh muốn..nhưng không, vội lấy lại tính tảo. Công Phượng đẩy cậu ra.

"Không được! Nếu tiếp tục anh sẽ không kiềm chế được mất! Chúng ta không nên..."

"Tại sao?..có phải vì bụng em không? Chắc nhìn em...kinh tởm lắm..."

Sắc mặt Văn Thanh buồn đi trông thấy. Anh giật mình, lắc đầu.

"Không không phải vậy. Em rất đẹp..."

"Toàn luôn nói em xấu"

"Không...nó chẳng biết gì cả"

"Vâng"

Văn Thanh đỏ mặt, khúc khích cười. Anh đã an tâm hơn, Công Phượng đặt tay lên bụng cậu rồi hôn nhẹ lên tóc.

"Anh sẽ nhẹ nhàng..."
____________

"Ahhh..."

Văn Thanh ngồi dậy, bụng tự nhiên đau nhói lên, cả eo cũng đau. Công Phượng nghe tiếng, anh cũng dậy, nhìn cậu.

"Sao vậy?"

"Đau..bụng em..đau quá"

Tự nhiên anh giật mình, nhìn xuống giường. Có lẽ Công Phượng vừa phát hiện ra gì đó.

"..túi ối của em vỡ rồi"

Văn Thanh nghe anh nói thì nhìn lại..đúng là thế thật. Cậu hoảng lắm, cả cơ thể đều mệt. Đau nữa. Giọng cậu run run, rất sợ.

"Kho..khoan! Em bé sắp ra đời thật ư? N..nhưng em chưa chuẩn bị gì cả...làm sao bây giờ? Em sợ..sợ lắm...!!"
____________

Cậu được anh đưa đến bệnh viện, trường hợp của cậu đặc biệt, các bác sĩ phải mổ để lấy em bé ra. Nhưng sức khỏe cậu không được ổn, cả em bé nữa. Nguy cơ mất cả bé lẫn mom có thể là 50%. Anh nghe thì lo lắm, nhưng cũng chẳng làm gì được. Công Phượng phải ngồi bên ngoài để chờ, một lúc thì Xuân Trường cũng đến. Hai người, nỗi lo tăng hai chứ cũng chẳng giải quyết được gì.

Công Phượng ngồi đó, tưởng chừng như cả thế kỉ...anh ngồi niệm phật, cầu may cho hai người...

Oeee oeee

Anh ngước lên, cửa phòng đang đóng...nhưng anh và cả Xuân Trường đều nghe được tiếng của em bé. Hai người đứng dậy, thấp tha thấp thỏm. Cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ đi ra, hai người luống cuống chạy lại hỏi.

"Yên tâm. Cả hai đều ổn. Mommy sẽ được chuyển đến phòng hồi sức còn em bé cũng sẽ ở lại bệnh viện vài ngày"

Oe- oe-

Công Phượng chạy vào, nhìn đứa bé, một bé trai. Xong anh cũng nhanh chóng đi lại chỗ cậu, thuốc mê còn tác dụng nên cậu vẫn chưa tỉnh. Anh xoa đầu cậu thì thầm.

"Em đã làm rất tốt"

Y tá bế đứa bé lên. Chăm sóc lau người và cắt dây rốn.

"Chúc mừng cậu..một hoàng tử nhỏ khỏe mạnh"

Oeee oe-

Công Phượng vui mừng, nhìn đứa bé. Văn Thanh cũng được chuyển vào phòng hồi sức, đứa bé cũng được đưa đi. Anh ra ngoài hoàn tất thủ tục cho cậu.

"Đứa bé thế nào? Cả Thanh nữa"

Xuân Trường hỏi, trời đã sáng rồi này, chúc mừng bé con ra đời vào ngày hôm nay. Khởi đầu ngày mới bằng một điều mới.

"Cả hai đều khỏe"

"Ừ! Tên ngốc nhà mày nên chăm sóc tốt em và cháu tao. Không đừng trách!"

Xuân Trường kẹp cổ Công Phượng vò đầu anh đến rối cả lên khiến việc tiền đơn trở nên khó khăn hơn. Nhưng không sao..anh đang vui mà.

"Chào mừng con đến với thế giới này. Từ giờ, tên của con sẽ là Nguyễn Vũ Đăng Khoa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com