Chap 13:
Khoảng ba tháng sau, vẫn tại căn hộ ở chung cư của anh, Công Phượng đang cho con tu sữa, tivi từ bóng đá cũng tuyệt nhiên đổi thành mấy chương trình thiếu nhi cho con xem. Đăng Khoa trộm vía không quấy nhiễu gì cả, khác hẳn lúc còn trong bụng mommy của nó.
"Oa"
Nhóc con quẫy tay tỏ vẻ đã no rồi, anh đặt bình sữa xuống bàn rồi bế con lên vỗ vỗ vào lưng nó mấy cái. Xong xuôi, Công Phượng đặt nó xuống nôi, nhét vào miệng nhóc con cái núm giả. Nhìn Đăng Khoa một lúc, Xuân Trường cùng Văn Toàn mở cửa xông vào theo sau là Văn Thanh. Từ lúc Đăng Khoa chào đời, ngày nào hai người đấy cũng tới. Làm đôi lúc Công Phượng phát bực.
"Bé con có nhớ chú Trường không?"
Xuân Trường ném cái túi lại cho Văn Toàn giữ, một mạch lao vào giữa nhà nhìn cái nôi đang đung đưa. Anh vui vẻ chào hỏi với Đăng Khoa. Nhóc con cũng vui vẻ quẫy quẫy tay chào lại Xuân Trường.
"Ahhhh đáng yêu quá"
Giờ cả câu lạc bộ cũng đều đã biết chuyện, họ ủng hộ hai người về một nhà nhưng có vẻ Văn Thanh không thích dù thực tế cả hai đã sống chung rất lâu. Hai người cũng chia thời gian ra chăm sóc Đăng Khoa. Ngày thì người này chăm người kia đi tập, hôm thì người kia chăm người này đi tập. Cứ thay phiên nhau như vậy. Công Phượng cũng đã gọi bảo mẫu cho bé con nhưng nó sẽ khóc nếu không có một trong hai ở cạnh.
"Vậy hai người tính thế nào?"
"Tính cái gì?"
Văn Toàn nhăn mặt, đừng nói hai người không hiểu nhé? Hai người không thể cứ thế này mà sống được, đã vậy còn có một đứa con.
"Thì chuyện ra mắt, cưới xin đấy? Chúng mày đâu thể thế này mãi được"
Chơi thân với anh nên Văn Toàn cũng biết gia đình anh khó thế nào, còn nhớ ngày bé rủ anh đi chơi mà bị nguyên nhà nhìn. Công Phượng khó xử, gần đây anh cũng suy nghĩ, không biết nói thế nào cho gia đình hiểu, còn cả mẹ của Thanh, lần trước đã làm một phen hú hồn rồi.
"Tao cũng tính, họ chưa biết chuyện. Nhưng yên tâm, tự tao có cách"
Đứng ngoài một hồi cũng mỏi chân, Văn Toàn chạy vào nhà, kéo cả Văn Thanh ngồi xuống. Dù mệt bở hơi tai và mồ hôi nhễ nhại do ban nãy tập luyện nhưng Văn Toàn vẫn đầy sức sống chán, nó ngóc đầu vào nôi, nhìn Đăng Khoa.
"Con có nhớ chú không nè. Chú có mua cho con đồ chơi đó"
Nhóc con đang nhìn mommy nó thì quay qua Văn Toàn, tự nhiên bé con mắt rưng rưng rồi òa lên khóc lớn. Văn Thanh vội vàng bế con lên, vuốt vuốt lưng nhóc.
"Được rồi, bé ngoan. Không sao đâu"
Nhận ra mommy của mình, nhóc con chớp chớp mắt rồi rúc vào người cậu mà thiếp đi. Lúc này Văn Thanh mới từ từ đặt lại bé con vào nôi rồi đắp chăn cho nó ngủ.
"Sao nó lại khóc khi nhìn thấy tao vậy? Công bằng ở đâu"
Văn Toàn nước mắt nước mũi, bực mình, giãy nảy dưới sàn.
"Ai bảo hồi trước mày chê mommy của nó xấu, giờ nó ghét mày. Vừa"
"Sao mà nó hiểu được! Lúc đấy nó còn chưa ra đời"
Văn Toàn nằm ra sàn, vùng vẫy quẫy đạp lung tung. Nó đạp trúng phải hạ bộ Xuân Trường thế là bị anh vác hàng nóng ra đuổi, chạy khắp chung cư. Nhân cơ hội đấy Công Phượng mở cửa, tiễn cả hai ra ngoài rồi đóng cửa chốt khóa lại.
"Đỡ phải đuổi khách"
___________
Đăng Khoa đang ngủ ngon lành, còn Công Phượng thì ở trong bếp làm đồ ăn. Cậu chán nản, chẳng có gì chơi nên ngồi xuống sofa. Tự nhiên có một vài suy nghĩ nảy sinh trong đầu Văn Thanh.
"Anh"
"Sao vậy?"
"Em đang thắc mắc, tại sao chúng ta nhiều lần khám ở bệnh viện lớn. Vậy mà báo lại chẳng đưa tin gì nhỉ, em cứ nghĩ sẽ phải rầm rộ lên cái tin 'nam cầu thủ nổi tiếng mang thai' cơ"
Công Phượng à một tiếng, thực ra lúc đầu anh cũng thắc mắc và lo lắng về chuyện này từ khi chờ bên ngoài phòng mổ. Hai tháng trước anh có gặp lại Bảo Quyên. Cô ấy bất ngờ khi biết tin Văn Thanh có thai lắm và Công Phượng cũng bất ngờ hơn nữa khi biết Bảo Quyên là giám đốc bệnh viện, cô đã giữ bí mật chuyện này cho hai người, tránh sự soi mói của dư luận.
"À, do Bảo Quyên đấy. Cô ấy là giám đốc bệnh viện"
Văn Thanh gật đầu. Tiếng điện thoại trên sofa reo lên. Là điện thoại của anh, trên màn hình đề chữ 'ba'...
Công Phượng đi lại bắt máy.
"Alo, ba"
"Vâng con biết, ba dạo này thế nào? đáng lẽ con nên về nhà nhiều hơn"
"Liệu con có thể tổ chức một cuộc họp gia đình không? Có vài chuyện con muốn nói với ba và mọi người"
"Vâng, trong tuần này. Chuyện quan trọng. Con sẽ gặp lại ba sau. Vâng, tạm biệt ba"
Anh tắt máy, nhìn qua cậu đang tò mò. Công Phượng ngồi xuống, anh nói rằng cả hai sẽ về nhà anh, thứ sáu tuần này. Giờ thì Văn Thanh lo sắp chết đến nói rồi, vì sao? Mai là thứ sáu. Vừa đúng lúc nhóc con tỉnh dậy.
"Ppa"
Công Phượng bế nhóc lên, ôm bé con vào lòng.
"Chúng ta sẽ ra mắt con với ông bà nội. Nên đến đó con đừng quấy nhé. Chuyện này rất quan trọng với chúng ta"
"Pu paa"
________
Mọi thành viên đều đã có mặt sẵn ở phòng khách của nhà. Nói nhà cũng chẳng đúng, phải nói là cả căn biệt thự rộng lớn. Bây giờ mới biết Công Phượng có gia thế khủng như nào.
Mọi người đều tập trung ở đây, ai cũng toát lên vẻ quý phái, đoan trang và cả giàu. Văn Thanh bên ngoài nhìn vào qua cửa kính lớn mà muốn ngạt thở, cậu choáng váng tối tăm mặt mày nhưng được anh động viện và cũng chẳng yên tâm hơn.
"Anh sẽ vào trước, em theo sau nhé. Sẽ ổn thôi"
"Ừ ừm"
Công Phượng bước vào, mọi ánh mắt đều dồn về phía anh. Nếu điểm qua thì ở đây có đầy đủ ba, mẹ, hai anh và một chị của Công Phượng, anh lớn nhà Phượng còn có cả vợ và hai đứa con, cũng ở đây. Không khí trong này khá ngột ngạt, có lẽ là do đông người và do anh đang có bí mật giấu họ.
"Con về rồi"
"Con về rồi sao, vào đây..cả nhà đã đợi..oh..."
Công Phượng nhướng người, nhường chỗ cho Văn Thanh ló ra, trên tay cậu có cả nhóc con nữa.
Hai người được mẹ Công Phượng gọi vào, ngồi trên ghế. Văn Thanh run run, nãy giờ cố trấn an mình.
.
.
.
"Tại sao con lại tự quyết định một chuyện quan trọng như vậy? Mà không có sự tư vấn của gia đình?"
"Nó xảy ra quá đột ngột với bọn con...chúng con cũng cần thời gian suy nghĩ và xem xét để đưa ra quyết định"
Ông ấy hướng ánh mắt về phía cậu, Văn Thanh giật mình nhìn lên, cả người cậu run rẩy, mắt rưng rưng sắp khóc vì sợ đến nơi khiến ông ấy cũng bất lực không nói được gì.
"Phượng, con hãy giải thích cho cả nhà biết đã xảy ra chuyện gì"
Mẹ anh nãy giờ im lặng, bây giờ bà mới lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ, không phải sự tra hỏi mà là quan tâm, tò mò.
"Đó là một tai nạn. Nhưng con là người khuyên em ấy giữ lại đứa bé. Nên đừng ai nghĩ đến việc đổ lỗi cho em ấy. Hiểu chưa ạ?"
Cả nhà đều há hốc mồm không nói được gì, mấy tháng trước còn dẫn Bảo Quyên về, vậy mà bây giờ đã đưa một người khác ra mắt, còn đã có cả một đứa con trai.
"Ba...ba từng nói con có thể làm bất cứ điều gì con muốn...nhưng lần này đi quá xa rồi!"
Giọng ông run run, như bất lực và sợ hãi với đứa con trai này.
"Con không cần sự đồng ý từ ba, con chỉ đến đây để thông báo thôi"
"C..con..!!"
Ông ta cáu giận.
"Có chết ba cũng sẽ không đồng ý!! Nếu Bảo Quyên biết..."
"Cô ấy biết rồi, Bảo Quyên là người chủ động bảo con yêu em ấy. Với lại Quyên là less"
Ông choáng váng, ngất ra sàn. Cả nhà cuống cuồng đỡ ông dậy, đưa vào phòng. Thế mà người kịch liệt phản đối trong nhà chỉ có ba. Nhưng người còn lại thì bán tính bán nghi. Trước khi về phòng, ông ta còn đuổi cả hai đi.
___________
"Anh không nghĩ ba mẹ lại phản ứng như thế...anh xin lỗi"
"Không sao. Thậm chí nếu con họ mang về một người con trai khác, đã vậy cả hai còn có một đứa con..chả phải quá khó tin và khó chấp nhận à"
Công Phượng siết chặt lấy tay cậu.
"Không sao, anh không quan tâm. Dù gia đình có phản đối anh vẫn sẽ không bỏ em. Chỉ cần em muốn, anh sẽ nguyện làm mọi điều vì em, sẽ giúp em làm tất cả mọi thứ em muốn...thế nên"
Công Phượng quay lại đứng đối diện Văn Thanh. Anh quỳ một chân xuống, lôi từ túi áo ra một hộp vuông nhỏ, anh mở nắp. Bên trong là chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh.
"Nên em..đồng ý lấy anh nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com