Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9:

Văn Thanh cùng Công Phượng đang trên xe về nhà. Cậu đã nín và bình tĩnh hơn nhưng tất nhiên vẫn không có ý định giữ lại đứa bé. Xuân Trường nói giờ cả hai đã có con nên anh muốn cả hai phải gần gũi với nhau hơn và thế là Xuân Trường đã về trước, để cậu và anh có không gian riêng nói chuyện.

"Em ổn hơn chưa?"

Công Phượng lên tiếng, anh nhìn qua cậu đang ngồi ở ghế phụ lái.

"..."

Cả hai lại im lặng, sau những gì anh làm với cậu thì giờ cũng khó mà có thể nói chuyện tự nhiên như ngày trước.

"Anh xin lỗi về những chuyện đã xảy ra"

Công Phượng đánh xe vào hầm. Từ giờ cả hai sẽ ở khu chung cư của anh. Sẽ tốt hơn nếu không ai biết chuyện này, ít nhất là cho đến khi em bé ra đời.

"Anh biết việc giữ hay bỏ đứa bé phụ thuộc hoàn toàn vào quyết định của em..."

"Bao giờ đứa bé ra đời? Rồi sau đó thì sao?"

"Anh sẽ chăm sóc nó! Anh sẽ không để nó ảnh hưởng đến em..nên em hãy suy nghĩ một chút"

Văn Thanh im lặng, cậu hoàn toàn không có ý định nuôi nó. Nghe anh nói vậy càng thêm khó tin, cậu biết anh chỉ làm vậy vì trách nhiệm của anh đối với đứa bé. Văn Thanh không muốn dính dáng đến anh, nên việc lựa chọn bỏ nó là quyết định tối ưu nhất.

"Vào trong đi. Mệt"

Công Phượng nghe vậy thì mau chóng ra ngoài, mở cửa xe rồi đưa cậu lên nhà. Quần áo của cả hai cũng được Xuân Trường mang đến ban nãy, anh cũng xin  cho Văn Thanh nghỉ tập dài hạn còn Xuân Trường thì buổi tập buổi không. Cậu nghĩ suy cho cùng thà có con với Xuân Trường còn đỡ hơn là với Công Phượng.

Nhà của Công Phượng rộng lắm, có khá nhiều phòng trống nhưng anh cứ nằng nặc bắt cậu phải ở phòng kế cạnh anh. Văn Thanh thì sao cũng được, không phải ngủ cùng anh là được. Nhà anh rất đẹp, phòng của riêng cậu cũng to, nếu là bình thường Thanh sẽ chạy nhảy rồi lăn lộn khắp nơi nhưng giờ Văn Thanh rất mệt, không muốn làm gì nên chỉ trèo lên giường rồi ngủ luôn.
_______

Đến tối cậu tỉnh dậy, bụng đã đói meo nên đành lết vào bếp. Thấy Công Phượng ở bên trong đang cặm cụi làm gì đó cũng tò mò. Công Phượng quay qua thấy cậu đang ngồi ở bàn thì mau chóng dọn đồ ra cho cậu.

Anh đã làm trứng chiên, cá hồi áp chảo, canh bông cải trắng thịt băm, cơm, nhiều món nhẹ khác và tráng miệng bằng vài quả việt quất. Đa số là món lành mà cậu có thể ăn. Văn Thanh không đề cao khả năng nấu ăn của anh lắm nhưng khi ăn thử thì khá ổn.

"Không tệ chứ?"

Anh hỏi. Cậu gật đầu rồi gắp thức ăn bỏ vào miệng. Cậu cứ ngồi chóp chép nhai như vậy còn anh thì hài lòng nhìn. Văn Thanh không quá kén chọn, có gì ăn nấy, cậu cũng không dị ứng hay kiêng cữ gì nên anh dễ dàng đề ra thực đơn hằng ngày cho cậu, Công Phượng cũng đã tìm hiểu trên mạng về thực đơn ăn của mẹ bầu và cân nhắc xem xét.

Cậu đã ăn xong, Công Phượng dọn bát đũa rồi vào bếp rửa bát. Còn Văn Thanh ngồi bên ngoài, dưới bàn là cốc sữa nóng nghi ngút khói, cậu muốn uống nhưng anh bảo để nguội bớt đã nên đành nhai việt quất cho đỡ buồn miệng.

"Mai mốt em muốn ăn gì thì bảo anh nhé, anh sẽ nấu cho em"

Vẫn chưa tin được là giờ cậu đã có con, Văn Thanh ra sofa nằm, đặt tay lên bụng rồi cảm nhận, rốt cuộc là chẳng cảm nhận được gì nên chán nản ra cửa kính ngắm cảnh, bên dưới đèn đường rọi lên nhìn lung linh thật, cậu cũng muốn xuông chơi. Ngắm một lúc, Công Phượng đi lại kéo rèm lại rồi kéo cậu ngồi xuống sofa.

"Cái gì?"

Văn Thanh cọc cằn. Đang ngắm cảnh đẹp tự nhiên bị cắt ngang ai mà không nổi nóng cho được đã vậy người cắt ngang còn là Công Phượng.

"Sữa bớt nóng rồi, em uống đi. Xuân Trường chốc nữa sẽ sang đây, cả Văn Toàn cũng theo nữa, hai người họ nói sẽ mua ít đồ cho chúng ta"

Văn Thanh à ừ mấy tiếng rồi cầm cốc sữa lên, Công Phượng đi lại đắp lên đùi cậu cái chăn nhỏ cho bớt lạnh. Giờ nhìn như cậu đang hưởng thụ ý, chill thật. Ngồi một lát thì Xuân Trường cùng Văn Toàn đã tới, họ cũng mua khá nhiều đồ ăn nhẹ cho cậu nhỡ lúc đói.

Văn Thanh cảm động, không khách sáo cầm lấy ăn ngon miệng dù vừa dùng bữa tối Công Phượng làm chưa được hai mươi phút.

"Tao cũng được Xuân Trường kể hết chuyện rồi...mày định bỏ đứa bé thật à?"

"Ừm"

Văn Thanh bày ra vẻ mặt bất cần đời vừa ăn vừa trả lời Văn Toàn. Anh nghe vậy thì có chút lo sợ. Xuân Trường biết anh đang nghĩ gì nên đã cố hỏi cậu.

"Em nghĩ kĩ chưa?"

Văn Thanh không trả lời, phá là phá vì cậu biết rồi nó ra đời cũng sẽ chẳng có ích gì.
________

Xuân Trường và Văn Toàn đã về lại câu lạc bộ. Chỉ còn anh với cậu, ban nãy vừa ngủ rồi nên cậu cũng không định ngủ tiếp. Công Phượng vừa tắm xong, anh thấy Văn Thanh ở ngoài hành lang thì ra cùng, cũng không quên choàng chăn lên người cậu.

"Ngoài này lạnh đấy, mau vào trong thôi"

Văn Thanh không nói, chỉ nhìn chăm chăm xuống ánh đèn đường. Anh biết đối với một người như cậu mà nói thì ở trong nhà sẽ rất ngột ngạt.

"Anh với Bảo Quyên sao rồi?"

"H..hả..à anh với cô ấy chia tay rồi"

Văn Thanh không giấu được bất ngờ, cậu tròn xoe mắt nhìn anh rồi cuối cùng vẫn trở lại điềm tĩnh nhìn xuống mặt đường.

"Vừa chia tay với người mình yêu vừa biết tin người mình ghét có thai với mình chắc anh thất vọng lắm nhỉ?"

"Không! Không phải thế..."

"Nếu anh làm những điều này chỉ vì đứa bé thì nên dừng lại đi, em không có ý định giữ nó lại đâu"

Công Phượng một lần nữa thất bại trong việc yêu cầu cậu giữ đứa bé trong bụng lại. Anh vò đầu, giờ trong mắt cậu anh chẳng khác nào một thằng vô lương tâm chỉ làm đúng nghĩa vụ vì đứa con của mình cả.

Văn Thanh ngồi vào sofa, cậu bật chương trình yêu thích lên rồi nhâm nhi chút bánh quy ban nãy Xuân Trường và Văn Toàn mua cho. Ngày mai cậu có hẹn đi cà phê với chị gái lần trước.

"À..ngày mai em có hẹn, đừng làm bữa tối. Em đi ăn với người ta"

Công Phượng tò mò, không biết người đó là ai nhưng cũng chẳng thể hỏi thẳng được. Anh gật đầu ngỏ ý muốn đưa cậu đi nhưng bị từ chối.
__________

Từ chối là thế nhưng anh vẫn không yên tâm để cậu đi một mình nên đã đèo cậu đến chỗ tiệm cà phê ấy. Anh không thể theo dõi cậu được tại hôm nay có lịch tập, anh đành quay về câu lạc bộ. Văn Thanh lần này vẫn chọn một chỗ trong góc tránh bị để ý.

Lúc sau, có người bước vào, đi thẳng đến chỗ cậu rồi ngồi xuống.

"Uyển Giang. Chào chị"

"Chào em! Hôm nay chị rảnh, ta sẽ nói chuyện được nhiều đấy"

"Dạ"

Uyển Giang nhìn một lượt Văn Thanh từ trên xuống dưới rồi thắc mắc.

"Chị mới gặp em tháng trước thì phải...nhưng hình như em có chút khác"

Nhìn cậu cười gượng gạo, cộng thêm cái lắc đầu đầy giả trân kia thì Uyển Giang biết chắc rằng cậu đang giấu điều gì đấy.

"Em lại giấu chị điều gì phải không? Buồn quá đấy, chẳng phải trước kia có chuyện gì em cũng đều chia sẻ với chị sao?"

Cuối cùng thấy giống không được, cậu đành kể hết cho cô nghe, Uyển Giang cũng chăm chú vừa hút nước vừa nghe cậu kể lắm. Chốt lại, cô giải thích với cậu.

"Chị không biết gì nhiều, nhưng chị nghĩ em nên giữ lại đứa bé. Người kia cũng nói sẽ chăm sóc nó mà?"

"Với lại một sinh linh đang ở trong bụng em. Chị là đứa con ngoài kế hoạch của ba mẹ, mẹ cũng đã có ý định bỏ chị nhưng rồi cuối cùng họ vẫn giữ lại, để rồi sinh ra một người vừa đẹp vừa giàu như chị đây"

"Em nên cân nhắc việc này, phá thai không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe cơ thể...em không nghĩ sinh linh trong bụng em muốn gặp bố mẹ nó lắm sao? Nó cố gắng từng ngày để có thể được tồn tại trên đời"

Nói rồi cô đưa tay xoa đầu cậu.

"Vậy nên đừng bỏ nó nhé"
_________

Hầy, buổi đi hẹn hôm nay coi bộ cũng tốt. Uyển Giang dẫn cậu đi chơi cho khuây khỏa, nhưng dẫn thì dẫn chứ người trả tiền là cậu. Thiệt hại tốn gần bốn triệu.

Giờ đã là chiều, Công Phượng chắc tập xong và về nhà rồi, nhưng cậu lại chẳng muốn nhờ anh nên thế là đi bộ về. Văn Thanh cũng suy nghĩ lại quyết định nên bỏ hay giữ đứa trẻ trong bụng.

Đúng như cậu nghĩ, Công Phượng đã về. Anh vừa từ bếp ra, trên tay là đĩa bánh Pancake.

"Em về sớm vậy. Vừa đúng lúc anh làm xong đồ ăn chiều, em lại đây ăn đi"

Văn Thanh đi lại bàn, nhìn đĩa bánh mà chần chừ một chút, điều này làm anh có chút lo lắng. Từ khi cậu mang thai thì mọi thay đổi nhỏ về sức khỏe của cậu cũng làm anh bận tâm ít nhiều rồi.

"Không hợp khẩu vị à? Hay không khỏe ở đâu"

"Không. Mà này"

"Sao vậy? Em muốn nói gì à?"

Cậu nhìn anh chần chừ một lúc rồi cũng quyết định nói, cậu sẽ giữ lại nó.

"Em sẽ giữ nó"

"Thật sao?"

Anh bất ngờ. Không khỏi vui mừng, Công Phượng sắp khóc vì mừng đến nơi rồi. Anh đi lại, cầm tay cậu.

"Anh yên tâm rồi. Anh sẽ chăm sóc nó tốt, cả em nữa"

Cậu gật gật đầu rồi quay ra ăn dĩa bánh anh làm. Chẳng hiểu sao, dĩa bánh hôm nay lại ngon đến lạ. Có thể do cậu đã quyết định giữ lại nó trên đời hoặc có thể do cậu đói nên ăn gì cũng ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com