Khoảng thời gian Văn Thanh còn theo đuổi Công Phượng không thể không nói đến cái tủ chứa chỉ toàn Red Bull dưới nhà ăn. Chủ yếu câu chuyện chỉ là Văn Thanh ngày nào cũng cầm hai lon mang cho cậu và Công Phượng nhưng cuối cùng người uống có phải nó đâu? Là Xuân Trường-anh phải uống hết đấy chứ do nó cứ chê ỏng chê ẹo nhất quyết không nhận báo hại Văn Thanh đem cho anh và anh phải uống cho nó. Thế là suốt mấy năm đấy ngày nào cũng uống Red Bull bù nước, Xuân Trường cảm thấy mình lực như trâu như bò nhưng uống nhiều thế kể ra cũng có cái hại. Mà cái hại đấy có vẻ giúp anh kha khá điều.
Cái tuần Công Phượng mạnh mẽ chạy theo Văn Thanh, anh không có mặt dù lúc đó còn mang danh 'tình giả' của cậu. Tại sao á? Bị tổ Red Bull quật chứ sao, ngày nào cũng uống không liệt mới lạ. Xuân Trường nằm lì trong phòng, cả ngày chỉ có thể lăn quanh giường, bụng anh cứng đờ đi không được ngồi cũng chẳng xong.
Tất nhiên là Văn Thanh với cái danh vừa là bạn cùng phòng, vừa là em trai, vừa là 'tình giả' nên cậu đã rủ lòng thương nhờ Tuấn Anh đến chăm chứ Văn Thanh không chăm. Tuấn Anh sẵn sàng hết, đơn giản Xuân Trường là ưu tiên.
Ngày một ngày hai cũng bình thường chẳng có gì, Tuấn Anh cũng hoàn thành nghĩa vụ của một bác sĩ riêng, thế mà lúc nào bắt chuyện Xuân Trường cũng né cậu, lạ thế. Cậu sẽ hỏi rõ nhưng là lúc anh đã khỏi bệnh.
Ngày ba tự nhiên bụng Xuân Trường đau dữ dội, Tuấn Anh ngồi chườm khăn ấm rồi xoa bụng anh đến rã rời cả tay. Bụng anh cứng đờ, như đá ý.
"Ơ..Trường, ông có thai hả? Con đạp hay gì mà nhìn nhăn nhó dữ dội thế?"
Văn Toàn đem lòng tốt đến thăm hỏi, thế mà vẫn không bỏ nổi cái tính thích khịa đấy, nó buột miệng ngây ngô hỏi. Trước khi Xuân Trường định chửi thề rồi ngồi dậy đá nó ra ngoài thì Tuấn Anh đã đứng dậy can ngăn. Cậu giữ anh nằm yên trên giường rồi xua Văn Toàn ra ngoài. Nó lại phủi đít đứng dậy bỏ đi.
"Thôi, bỏ đi. Cậu dưỡng bệnh trước nhé"
Xuân Trường lúng túng gật đầu rồi quay người vào tường, Tuấn Anh thở dài, anh lại thế rồi. Lại né cậu như thế.
Ngày bốn bụng Xuân Trường đã đỡ hơn thế nào lại thấy mặt Toàn đến. Nó cầm ba sấp card của shop nó vào, ngồi dưới đất trải ra xong cầm bút dạ lên để ký, nhìn cưng cưng như trẻ con học vẽ, hay đánh Văn Toàn thế thôi chứ anh cũng quý đứa em này lắm. Văn Toàn luôn miệng nói chuyện với anh làm anh đỡ chán hơn trong lúc Tuấn Anh không có ở đây nhưng Xuân Trường vẫn thấy nó nói nhiều.
"Này, sao ông tránh Tuấn Anh thế? Ông thích ảnh mà"
"M..mày sao nói thế? Lỡ có ai ngh-"
"Đấy! Ông cứ thế bảo sao mãi chả cua được ảnh"
Anh ngại ngùng im lặng nhìn nó. Văn Toàn đang ký cũng ngước lên nhìn anh khó hiểu.
"Hỏi thật! Ông thích Tuấn Anh thì tiến tới đi, như thằng Thanh với thằng Phượng ấy"
"Thôi thôi! Mày nói nhiều quá đấy..dọn đồ biến đi tìm đứa khác nói chuyện đi!"
Thẹn quá hóa giận, anh vùng vằng đòi đuổi nó đi bằng được. Thế mà nó chỉ 'hờ' thành tiếng một cái rồi ngồi lì ký tiếp.
"Nhưng...nhưng mà tao thích Tuấn Anh thật. Mà..ngại"
"Thì ảnh đang chăm ông đấy? Nhân cơ hội đi chứ"
Nó ngồi ký xong đến cái card cuối cùng của sấp đầu anh mới ngợ ra rồi à ừ lên đầy ngu ngơ. Xuân Trường chẳng có kế hoạch gì cả, mà có thì cũng không dám làm, anh thích bình yên nhẹ nhàng thôi chứ cứ vồ vập như Phượng Thanh thì không hợp với cả Xuân Trường lẫn Tuấn Anh.
Ngày năm, cậu kè kè bên anh hai tư trên hai tư làm Xuân Trường ngại không dám đối mặt.
"T..Tuấn Anh này"
"Ơi. Tớ đây"
Trời thu mát thế mà Xuân Trường nằm cuộn trong chăn nhìn vấn đề lắm. Tuấn Anh cũng mặc kệ sự vấn đề đấy, cậu đưa mái đầu rũ tóc lại gần anh vui vẻ để đáp ứng mọi yêu cầu anh sắp đưa.
"C..cậu gọi Toàn sang đây được không? T..tớ thoải mái hơn khi nó ở đây.."
"...ừ"
Cậu đanh giọng, ngữ khí lạnh băng tỏ rõ thái độ không vui. Nhưng yêu cầu thì phải làm. Văn Toàn theo Tuấn Anh chạy sang, vừa vào phòng, thấy nó anh đã vẫy gọi Văn Toàn lại nói chuyện. Cậu chỉ đứng đấy lườm cháy gáy Văn Toàn, ánh mắt từ sau lớp tóc dài tỏ rõ thái độ thù ghét nhẹ.
"Ưm...T..Trường này. Em đi nhé? Ahh...Tuấn Anh đang lườm em..."
"Đm Kh..khoan..."
Văn Toàn cuống cuồng chạy ngang qua Tuấn Anh rồi về phòng, Xuân Trường cảm thấy mất cái khiên chắn nên kéo chăn lên mặt khi Tuấn Anh vừa mới đóng cửa đi lại gần.
"Tại sao có Toàn cậu mới cảm thấy an tâm? Tại sao cậu lại luôn né tránh tớ?"
Tuấn Anh đè lên người anh, tay gỡ chăn ra tay thì nắm chặt cổ tay anh đưa lên đầu. Xuân Trường được phen giật mình nén thở đến thương.
"Tại sao?"
Tuấn Anh ghì chặt tay anh.
"Bỏ ra đ..được không? Tớ..ngại"
Cậu ngồi dậy bỏ tay anh rồi đỡ Xuân Trường lên xong Tuấn Anh bỏ ra ngoài, Văn Toàn lấp ló gần đó cũng nhú đầu ra nhìn, cuối cùng cũng nhấc chân đi vào.
"Èo, nhìn sợ thế. Tuấn Anh giận rồi đó"
"B..biết"
"Anh đi dỗ đê"
"...ừ..ừm"
Dứt câu, Xuân Trường lật chăn bật dậy, anh phi xuống giường chạy đi tìm cậu. Thấy Tuấn Anh đang ngồi dưới bậc cầu thang, anh rón rén đi lại rồi thẹn thùng ngồi xuống bên cạnh. Văn Toàn hóng hớt ngó nghiêng cũng phải nhìn Xuân Trường rồi nhăn mặt tỏ vẻ khó hiểu.
"Tu..Tuấn Anh"
"Sao thế?"
"Đừng giận tớ"
"Tớ biết. Tớ không trẻ con thế đâu"
"Tuấn Anh"
"...hả?"
Anh ậm ừ một hồi, lén nhìn lên thấy Tuấn Anh đang chờ đợi, anh mới hít một hơi sâu rồi thét lớn.
"Tớ thích cậu!"
Câu tỏ tình được cả hai một lúc thốt ra, sau đó là một màn ngượng ngùng của Xuân Trường. Cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để hỏi lại.
"Cậu nói gì..cơ?"
"Tớ nói tớ thích cậu"
"T..tại sao cậu lại thích tớ?"
Tuấn Anh suy nghĩ, rồi trả lời.
"Vì cậu là cậu. Cậu chính là cậu thôi"
Xuân Trường à lên, mọi ngại ngùng ban nãy gần như biến mất, anh lại hỏi nữa.
"Vậy tại sao cậu lại dành cả tuần để chăm tớ thế?"
"..vì cậu quá ngốc, cậu sẽ không tự làm mọi việc được nếu không có tớ"
Cậu đứng lên, cốc nhẹ vào đầu anh một cái rồi bỏ đi. Xuân Trường ngồi đó, ôm đầu gối. Còn gì tuyệt hơn được crush thích lại đâu chứ?
Sau đấy cả hai đã trở thành người yêu. Mọi người đều không biết, trừ Văn Toàn. Tình yêu của họ không sóng gió, chỉ nhẹ nhàng, êm đềm trôi qua từng ngày ngoài việc vị chủ tịch nhỏ kia cứ hối thúc cả hai công khai ra thì mọi việc đều tuyệt.
__________
Ầy, toi đã đỡ bệnh nên ra chap rồi đâyy.
Dù trong chap xưng 'cậu' thế thôi chứ Tún Anh kèo trên nhóeee
Còn 2 PN nữa là chúng ta chính thức end fic rồi đóoo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com