Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Nơi nào yên tĩnh.

Từ Thiên Yết muốn đến thư viện để học cho yên tĩnh, trong phòng hôm nay các thành viên quá bay lắc. Bắt nguồn thì phải từ Đàm Nhân Mã. Sau cuộc gặp gỡ chớp nhoáng tốn công đợi chờ vào buổi sáng hôm nay, với Tôn Cự Giải, cô nàng đã trở nên tươi roi rói mà không cần tưới tắm gì. Về phòng là mở cửa bùm một cái sau đó đổ một đống đồ ăn vặt từ cái thùng to tổ chảng ôm trong lòng.

Tiếng động mạnh và lớn nên cả phòng đều thức dậy. Lưu Song Ngư và Tiêu Bạch Dương vô cùng hứng thú, nhanh chóng chen vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, tiếp đó nhập cuộc với Nhân Mã đang ngồi nhàn hạ trên ghế xoay ăn snack.

"Chị Mã, sao hôm nay lại hào phóng vậy?"

Bạch Dương vừa bóc một gói đồ ăn, vừa hỏi.

Nhân Mã cười lớn: "Ha ha ha, còn không phải là sáng nay có chuyện vui à? Thật không uổng công chị đây dậy sớm, đợi chờ mãi cuối cùng cậu ấy cũng xuất hiện!"

Song Ngư và Bạch Dương: "Cậu ấy?"

"Ngoài Cự Giải ra thì còn ai vào đây nữa." Nhân Mã cười hi hi, đập bàn vô cùng hoành tráng, "Chị mày vốn muốn gọi là bảo bối, nhưng sợ tụi bây bắt đầu phỉ nhổ."

Song Ngư ngay lập tức nịnh hót không hề giả trân, "Làm sao tụi em dám ý kiến gì với chị đại."

Sau đó cô nàng bỏ một miếng snack vào miệng. Vậy là biết tại sao phải nói ngon nói ngọt rồi, nhưng Nhân Mã cũng chẳng để tâm lắm. 

Thiên Yết ngồi đọc sách bên cửa sổ, ăn một miếng đồ ăn, chậm rãi nói: "Bát cơm chó này, em nuốt không trôi."

Nhân Mã đẩy sang cho cô một cốc nước, "Uống nước vào xong rồi cố mà nuốt đi nhé."

Chỉ có Đoàn Bảo Bình vẫn trùm chăn ngủ, cả đám ở dưới đánh chén liên hồi. Sau đó các cô lại bày trò, lấy đài cassette mở nhạc om sòm, nói là muốn chung vui với chị Nhân Mã. Bảo Bình mơ mơ màng màng đeo tai nghe, mở một bài trong danh sách phát nhạc của mình, nhắm mắt ngủ tiếp.

Ở trong bầu không khí như thế này, Thiên Yết không sao tập trung nổi, rốt cuộc cũng phải thu dọn sách vở vào trong balo, mở cửa lượn đến thư viện cho yên tĩnh. Cô chọn được một bàn không có ai, bên cạnh cửa sổ lớn sát sàn có thể nhìn một phần khuôn viên trường, ánh nắng ấm áp chan hòa sưởi ấm, khung cảnh lý tưởng để đọc sách.

Cô đem cuốn sách trong balo của mình đi trả cho thư viện, tiện thể mượn thêm một cuốn nữa.

Theo sơ đồ chỉ dẫn, cô đến trước một cái giá sách cao, từ từ ngước nhìn lên trên, tia được cuốn sách mà mình muốn. Bên cạnh có chiếc thang ngồi để lấy sách, cô rất thuận lợi leo lên mặc dù nó có phát ra một vài tiếng kẽo kẹt. Cơ mà chắc cô cũng không xui xẻo đến mức ngã xuống đâu nhỉ?

Yên tâm ngồi lên trên, an tâm vươn người lấy sách. Độ cao vẫn chưa đủ, cô chưa thể vươn tới cuốn sách đó. Thiên Yết nổi cáu, bộ giá sách này cho người khổng lồ lấy hay gì? Cô miễn cưỡng rướn cả thân trên của mình, thời khắc chạm tay tới gáy cuốn sách thì thang bắt đầu rung lắc.

Trong lúc đó, chỉ có duy nhất một ý nghĩ xẹt qua đầu cô: "Chết mất!"

Đang cuống cuồng, Thiên Yết lại nghe thấy một tiếng hô lớn,  rất rõ ràng nhưng đầu óc thì không thể nhận định được là hô cái gì. Cô cứ thế nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho việc mình rơi bộp xuống đất, may mắn thì chỉ bị đau lưng, xui xẻo thì bị thương chỗ nào chưa rõ, nhưng cô cứ ôm lấy cái đầu trước đã.

Thế nhưng mãi chẳng thấy cơn đau nào ập đến. Ngược lại, có ai đó đang giữ hai bên vai, giúp cô ngồi yên, cái thang cũng không còn bị lung lay nữa.

Thiên Yết thoát nạn trong gang tấc, vẫn còn đang hoảng hồn, quay ra sau nhìn. Lời cảm ơn đến bên môi rồi lại rút lại, lời nói thốt ra lại là một cái tên: "Trác Sư Tử?"

Sư Tử thở phào một cái thật nhẹ nhõm.

"Cậu xuống trước đã, có gì để nói sau."

Thiên Yết lộ rõ vẻ lúng túng: "Nhưng mà cái thang đang lung lay rồi, tôi không dám xuống. Cậu giữ giúp tôi nh..."

Cô còn chưa nói xong, Sư Tử đã luồn tay qua phía sau đầu gối, đỡ lưng cô, bế xuống rất nhẹ nhàng. Trái lại, Thiên Yết có vẻ còn đứng không vững hơn, loạng choạng phải bám vào kệ sách.

Sư Tử vỗ vỗ chân cái thang, bảo, "Cái loại này chẳng bền gì cả."

Lại quay sang cô: "Còn cậu nữa, lần sau thấy nó như vậy thì đi kiếm cái khác ổn hơn, cũng đâu phải là thiếu đâu. May mắn là tôi đi ngang qua, cũng còn may hơn là tôi phản ứng kịp, nếu xui xẻo thì có phải là cậu sẽ ngã lăn đùng ra rồi không?"

Thiên Yết bắt tay ra đằng sau, di di mũi giày, không nói gì. Thì cô cũng đâu thể đốp chát lại được cái gì, người ta vừa cứu cô. Sư Tử bình thường cũng chẳng thế nào, sao mỗi lần nói chuyện với cô đều nhiều lời thế. Mọi khi cô còn có thể nói lại, nhưng mà bây giờ cô đuối lý rồi.

Ngừng một lát, anh lại hỏi: "Cậu muốn lấy cuốn nào?"

Thiên Yết ngước lên nhìn, chỉ tay về phía trên: "Nó đó, cái quyển có gáy màu xanh lục, nổi nhất hàng luôn."

Thiên Yết đã trèo lên thang ngồi mà còn không lấy được, vậy thì Sư Tử có khiễng hay có nhảy tới cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng với đến. Nhưng mà anh nảy số được một cách lấy rất nhanh, lại không cần đi tìm cái thang khác.

Anh quay ra, cúi người xuống, lại xốc Thiên Yết lên, để cô ngồi lên vai mình, hai tay anh giữ lấy đầu gối của cô cho chắc chắn.

Thiên Yết hoảng hồn, "Cậu làm cái gì vậy?!"

Sư Tử đi lại vài bước, nói: "Tạo điều kiện cho cậu lấy còn gì? Sao nào, ngồi trên vai của tôi chắc chắn là cao hơn cái thang dở người này, đúng không?"

Thiên Yết cảm thấy ngại vô cùng, nhưng nếu như cô còn chần chừ thì chưa biết khi nào cậu ta thả xuống. Cô bặm môi, không nói gì nữa, lấy cuốn sách ở trên giá cao xuống. Sư Tử cũng không làm khó gì cô, thả người xuống ngay lập tức.

Thiên Yết xoay người rời đi, còn Sư Tử vẫn đút tay túi quần đứng đó, không có biểu hiện gì là đi tiếp hay quay lại. Bỗng nhiên, cô xoay người, khẽ cúi người một cái.

"Cảm ơn cậu."

Sư Tử cười cười, không nói gì.

Thiên Yết ngồi xuống chiếc bàn mình đã để balo sẵn, lại chợt thấy phía đối diện có một chiếc balo khác. Chắc là có ai đó thấy trống người nên để xuống rồi, cũng không sao, chắc là họ đi lấy sách. Thiên Yết không cảm thấy có vấn đề gì.

Cô hít thở chút bầu không khí còn vương mùi trang sách này, nhìn xuống sân trường người qua người lại, rồi chậm rãi mở ra đọc. Ước chừng được khoảng mười phút thì phía đối diện có tiếng động.

Theo phản xạ tự nhiên, Thiên Yết rời mắt khỏi những con chữ chi chít trong trang sách, ngước nhìn lên trên. Trác Sư Tử nở một nụ cười rất tươi, hàm ý đầy tự nhiên, một bên tay cầm cuốn sách có vẻ khá dày, bàn tay kia cùng lúc cầm hai lon cafe.

Đặt sách xuống bàn, thuận thế đưa cho Thiên Yết một lon.

Thiên Yết cũng không từ chối: "Cảm ơn cậu."

Cô cúi đầu, tiếp tục đọc sách, mái tóc ngắn chưa chớm đến vai phủ xuống che đi hầu hết khuôn mặt. Do thiếu ánh sáng, cô đưa tay vén một bên tóc qua tai.

Ánh nắng buổi sáng không gắt gao, chiếu vào một nửa khuôn mặt cô, Sư Tử thoáng chốc ngẩn người. Và rồi, cứ như một điều tự nhiên chẳng cần nói, anh gác khuỷu tay lên cuốn sách khá dày mà anh lấy, chống cằm ngắm Thiên Yết.

Không biết đã có ai nói cho anh biết, giác quan thứ sáu của con gái rất mạnh chưa?

Thiên Yết cảm thấy không ổn, lại một lần nữa nhìn sang, thu gọn hết ánh mắt, nụ cười và cả sự đẹp đẽ của chàng trai trước mặt vào trong tâm trí.

Cô cũng đã ngẩn ngơ rất lâu.

Sư Tử lại cười, hỏi: "Sao vậy?"

Từ Thiên Yết rời mắt đi nơi khác, lắc lắc đầu, "Không có gì."

Trác Sư Tử lười biếng đáp: "Ừm hứm~"

Anh lôi từ trong balo ra một tập tài liệu, mở phần toán học cao cấp và đẩy nó ra giữa bàn. Thiên Yết nhìn tập tài liệu, lại nhìn anh, ý hỏi có chuyện gì.

Sư Tử vươn vai một cái, nói: "Có một câu tôi không hiểu, muốn nhờ bạn Thiên Yết giúp đỡ một chút. Không biết bạn ấy có đồng ý không?"

Lại nghiêng đầu cười một cái nữa, hô hấp của Từ Thiên Yết đã sắp không còn đều đặn nữa rồi. Cô vớ lấy cái bút bên cạnh tập tài liệu, chỉnh tư thế sao cho thích hợp để bắt đầu nói.

Thế mà Sư Tử lại lắc đầu.

"Như thế này không ổn rồi. Bạn Thiên Yết à, cậu sẽ biến dạng xương sống mất."

Sau đó, vô cùng tự nhiên mà đặt mông xuống ngồi ngay bên cạnh cô.

Từ Thiên Yết chỉ thở nhẹ một hơi, không nói gì thừa thãi nữa, bắt đầu giảng bài. Sư Tử nửa nằm bò xuống, tay để tự nhiên để trên bàn.

Thiên Yết giảng giải cặn kẽ những câu mà Sư Tử chỉ. Giảng đến khô cổ họng, Sư Tử đẩy sang cho cô một hộp sữa đã cắm ống hút. Không câu nệ gì, cô cầm lên uống, uống rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô liếc mắt sang nhìn, Trác Sư Tử đang dán mắt vào cô, thấy cô quay lại nhìn cũng không rời mắt đi chỗ khác, khóe môi hình như  còn có một nụ cười nhẹ, có lẽ là đã cong môi từ lâu, rất lâu rồi.

Cô đặt hộp sữa xuống, bình tĩnh hỏi, "Hộp này ở đâu đây?"

Sư Tử lại cười: "Hả? Tôi chưa uống đâu, mới chỉ bặm môi một cái đặt vào đó thôi."

Thiên Yết vừa nghe lập tức đã hiểu anh muốn nói gì. Mặt cô đỏ bừng, đánh một cái vào vai anh.

"Cậu làm cái quái gì thế hả?"

Trác Sư Tử lập tức giơ tay xin hàng: "Ơ thôi nào, tôi đùa thôi, tôi chỉ cắm sẵn ống hút rồi đẩy sang cho cậu, không làm gì nữa cả. Tin tôi đi bạn Thiên Yết ơi. Còn về việc nó ở đâu ra ấy, thì điều này có gì khó hiểu đâu? Cái gì thì cái chứ mấy hộp sữa thì có gì đâu."

Từ Thiên Yết nhất thời quên mất anh chính là Trác đại thiếu gia, phú nhị đại giàu từ trong trứng nước.

Cô không nói gì thêm nữa, liếc mắt về phía tập tài liệu trên bàn.

Bài cuối cùng luôn luôn là bài khó nhất. Thường thì những bài đó không phải là trình độ của cô, cô sẽ không làm. Nhưng tên này đã viết lời giải chi chít vào đó rồi.

Thiên Yết nuốt nước bọt, bỗng nhiên bực mình.

"Này, nghiêm túc chút đi. Đến bài này cậu còn làm được thì tại sao mấy bài này lại không, hả?"

Sư Tử gãi đầu người hi hi, "Tại á là muốn nghe giọng của Thiên Yết nhiều hơn một chút đó."

Thiên Yết vớ luôn cuốn sách dày mà Sư Tử mượn đang ở trên bàn bàn, đập cho anh cái bốp. Nạn nhân nhăn nhó ôm đầu, "Đau á."

"Cho chừa. Bớt nói mấy lời nhăng cuội đó đi."

Thiên Yết không thèm để ý nữa, quay lại đọc sách của mình.

Tại sao chỉ muốn học thôi mà cũng khó khăn vậy?

21.3.2020| Vivian.

Chỉnh sửa lần cuối cùng: 17.06.2022.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com