Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 123: Vạn Thiên Môn (6)

Chương 123: Vạn Thiên Môn (6): Khai Thiên Môn

Tác giả: peckanhdongdanh (11/7/18)

Giữa thế gian rộng lớn, không phải ai mà nhất định là người

Giữa mênh mông thiên địa, chỉ cần có người

Nơi đó chính là nhà

"Tốc độ không tệ" thanh âm vang khắp không gian. Nam nhân gập quyển sách trong tay lại, bình thản nở nụ cười ngạo nghễ. Hắn tà tà đánh giá từng người phía dưới, đều là rồng trong biển người, năng lực còn ẩn giấu khá nhiều.

"Các ngươi biết không, trên đời có ba thứ không thể cướp đoạt.. Thứ nhất là đồ đã ăn vào bụng, thứ hai là giấc mộng trong lòng và thứ ba là tri thức đã đọc trong đầu.."

Nhân Tộc cho là đúng.

Dung mạo tuyệt đối xuất sắc. Giữa trán là chữ Thần. Người này là Thần Tộc. Lúc này họ mới quan sát, mắt người kia không giống bình thường, bên trong tựa như một dải ngân hà vô tận.

"Na Trát đã thử thách các ngươi.. Ta sẽ cho các ngươi một lời khuyên hoặc một chút về tiên cơ" nụ cười bí ẩn xuất hiện "Chỉ là, cần chút công sức.."

Hắn dựa lưng vào ngai vàng tri thức "Ta chỉ cho Nhân Tộc chân chính cơ hội nhìn thấy tương lai.."

"Tinh Linh Tộc, Phượng Tộc, Long Tộc, Hồ Tộc.. Các ngươi không có cơ hội rồi" ngón tay đặt lên miệng.

Lập tức Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải), Phượng Y Y (Kim Ngưu), Vân Tường (Thần Nông) và Tiêu Huyên (Song Tử) bị cấm chú phong ấn, tuyệt nhiên không thể mở miệng. Phía sau xuất hiện bốn ghế nhỏ, bốn người bị áp chế ngồi xuống.

"Đề mục ở kia, khó hay dễ là do may mắn" dứt lời, không gian xuất hiện tám bộ bàn ghế xếp thành vòng tròn. Dụng cụ đầy đủ, không những thế còn có một phong thư dán kín, xem ra đó chính là đề mục.

Tám người mau chóng tìm chỗ ngồi, bình tĩnh bóc phong thư, có người ngạc nhiên, có người trầm lặng, tất cả sắc thái đều không giống nhau. Nam nhân Thần Tộc vung tay, phía sau xuất hiện nén hương dài.

"Hai canh giờ... Các ngươi hãy cố gắng hoàn thành" hắn chậm rãi mở quyển sách đang đọc dở lúc nãy, tựa như không gian chỉ có riêng mình hắn, tịch mịch trống trải.

Không gian rơi vào tĩnh lặng, ai cũng tranh thủ nghĩ ra thứ muốn diễn đạt. Người kia nói đúng, có câu dễ mà cũng có câu khó, cổ học tinh hoa, nhân sinh cảm ngộ, văn hóa truyền thần,... tất cả đều có, chỉ là không biết ai may mắn.

Hai canh giờ lặng lẽ trôi qua.

Đông Phương Quân Khải lật đến trang cuối cùng của cuốn sách. Hắn mỉm cười ngẩng đầu lên, đúng lúc này, nén hương sau lưng cũng tắt.

"Dừng bút"

Hắn hứng thú nhìn xung quanh.

"Linh Điệp hộ pháp, mời"

Dòng lân tinh xuất hiện đề mục của người chuẩn bị đọc lên đáp án.

[Đề: Duyên trần như mơ..

Trải qua mấy lần sóng gió, đến giờ đã tựa hồ sương khói, tình cũng hư không, nhè nhẹ gió lay tà áo, thoang thoảng hương xưa, phiêu phiêu đăm đắm giấc mộng cũ...]

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) khi nhận đề này đã cười khổ, đây là may mắn hay đen đủi. Nàng sau nửa canh giờ suy ngẫm đã không ngần ngại mượn chút tình cảnh của cổ nhân khi xưa mà viết.

"Hoa rụng hết rồi sao, tiều tụy tan tác trong gió, ngoảnh đầu lại không tạnh cũng không mưa, trăng sáng nơi gác nhỏ, cô độc không người tình trung..

Nhân gian có ta chưa tỉnh mộng, lan lan đường dài, gập gềnh chẳng do ta, lay lắt trong biển người, nếm đủ tình người đạm bạc, lòng son nhiệt huyết lạnh lùng hoang mạc, còn chút thâm tình tìm nơi u tịch..

Lòng theo gió đi, hoa đứng đó nở tàn, đời dẫu tang thương, sao cũng được.. Đã thành sợi tơ nhẹ bay theo gió. Lòng thương nhớ chưa thôi chìm đắm, chút hương hoa quế có qua đây..."

Đông Phương Quân Khải cười "Đó cũng chính là lời tiên tri dành cho nàng..." hắn nhìn sang Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) "Thiên Mộng hộ pháp, mời.."

[Đề: Đạo trà – Đạo làm người]

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) vô cùng khinh hỉ khi mở đề ra, không khó không dễ, đủ để nàng lí giải.

"Theo Trà Đạo thì lấy bảy phần làm vừa đầy... Lưu lại ba phần là Tình Người! – Tửu Mãn Kính Nhân – Trà Mãn Khinh Nhân!

Rót trà chỉ rót đầy 7 phần như vậy nước mới không sánh ra làm bỏng tay người uống!

Làm Người xử sự cũng như vậy, không cần làm đến Cùng Tuyệt, không cần nói đến Tận Ngôn"

Đông Phương Quân Khải gật đầu, hắn không nói gì với Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) mà quay sang người khác.

"Liên Sinh hộ pháp, mời"

[Đề: Một người có tiền đồ hay không, nhìn vào điểm nào?]

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) được mệnh danh là tài nữ của Nhật Nguyệt Quốc, thông minh hơn nam nhân, sắc sảo hơn nữ nhân, nàng là thiên kiêu chi nữ tài sắc vẹn toàn, đề mục này không làm khónàng.

"Là đại khí"

"Đại khí chính là một dạng khí độ, hơn nữa còn được xem như một loại khí phách. Chỉ người có khí phách mới có thể làm nên nghiệp lớn. Một người bất kể là có địa vị cao hay thấp, sự nghiệp lớn hay nhỏ, thân phận hiển hách hay bình thường, có sự thu hút hay không đều phải xem người đó có phần đại khí này hay không.

Đại khí chính là phong thái, thái độ, khí chất, khí phách của một người được biểu hiện qua hành động, xử sự trong cuộc sống hàng ngày, là tổng hợp các tố chất vốn có của một người toát ra bên ngoài như một sức mạnh vô hình bao bọc xung quanh người đó.

Đại khí cũng như biển kia rộng lớn, có thể chứa đựng được trăm sông đổ về, chứa đựng được khí thế của nhật nguyệt, đó cũng là biểu hiện của sự ung dung mà hào phóng, lòng dạ rộng lượng, tự nhiên như trời đất, cũng chính là một cốt cách, phong thái thành thục mà mộc mạc, trầm tĩnh nhưng hài hòa"

Đông Phương Quân Khải vỗ tay "Nàng rất thông minh và tài hoa, tặng nàng hai chữ tiên tri: Lệ rơi"

"Phong Ẩn hộ pháp, mời"

[Đề: Nghệ thuật Thư Pháp]

Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) là người yêu thích thú vui thanh nhã, và thư pháp chính là một trong số đó.

"Hình thức chữ trong Thư Pháp được chia ra làm 5 loại cơ bản gồm: Triện, Lệ, Chân, Hành, Thảo.. Nhưng Triện gồm 2 loại là Đại Triện và Tiểu Triện nên có thể gọi là có 6 thể loại cơ bản...

- Triện thư là thể loại chữ có dáng hình vuông vức góc cạnh, thường được dùng khắc trên đồ vật, con dấu, vì thế người xưa cũng gọi dấu ấn là con triện.

- Lệ thư có từ thời Hán Sở dáng chữ gọn gàng hơn, đường nét cũng mềm hơn, có thể nói từ Lệ thư trở đi, thư pháp được chú ý đến tính thẩm mỹ nhiều hơn.

- Chân thư có nghĩa là cách viết chân thực, đây là cách viết phổ biến được dùng trên các văn kiện hàng ngày. Đường nét gọn gàng cân đối, mềm mại mà ổn định vững chắc. Chân thư dễ viết nhưng để viết một cách hoàn mỹ thật không dễ.

- Thảo thư là thể loại phát triển mạnh vào thời nhà Đường. Đây là thể chữ mang nhiều dấu ấn cá tính mỗi người viết, nét chữ phóng túng, không chút gò bó. Có thể nói tâm ý người viết hoàn toàn bộc lộ chỉ trong một lần phóng bút. Thảo thư không dễ đọc. Đạt tới đỉnh cao của Thảo thư là Cuồng Thảo khi ở mức độ này gần như chỉ người viết và tri ân mới đọc được.

- Nằm giữa hai thể Thảo thư và Chân thư là Hành thư. Hành thư là đường nét mềm mại uyển chuyển, dễ dàng biểu đạt các tâm hồn lãng mạn, chỉ cần có chút căn bản về Thư pháp thì có thể dễ dàng đọc được Hành thư. Các bức Thư pháp hoặc Thư họa thường hay dùng thể chữ này.."

"Khi nhìn một người viết Thư Pháp có thể dễ dàng nhận thấy họ hoàn toàn khác với người viết chữ thông thường. Sự trang trọng, nét nghiêm cẩn của họ đã nói lên nhiều điều. Thậm chí đôi khi cảm thấy họ như đang tiến hành một nghi lễ tôn giáo – Thư Đạo"

"Các kỹ thuật của nghệ thuật viết chữ bắt đầu từ căn bản người luyện thư pháp bắt buộc phải trải qua các bước:

- Trừng Thần: tức là bước thanh lọc tâm thức. Sách xưa có nói: Thư, Tâm Họa Dã – Viết ấy là vẽ trong Tâm, nhà Thư pháp nổi tiếng Vương Thạch Quân từng nói: Phàm là lúc viết chữ, quan trọng‎ ở chỗ trầm tĩnh, cái ý ở đầu bút, mà chữ thì ở trong Tâm.

- Chấp Bút: tức là cách cầm bút. Người xưa nói: Học viết trước cần học cầm bút. Cầm bút có đúng cách thì viết chữ mới đẹp, mà tay không bị mỏi. Cầm bút sai thì coi như chữ chưa viết đã hỏng.

- Dụng Oản: tức là cách sử dụng cổ tay. Khương Bạch Thạch nói: Không thể dùng ngón tay mà vận chuyển bút, phải dùng cổ tay mà vận chuyển bút. Khi các ngón tay đã dùng để giữ bút thì không thể dùng nó để điều khiển bút viết, vì như thế tất sẽ làm rơi bút hoặc nét chữ nghiêng vẹo. Cũng không được để cánh tay di động khi viết, chỉ sử dụng nơi khớp cổ tay mà thôi. Theo truyền thuyết người xưa khi tập Thư Pháp thường để hai ngọn đèn hai bên tay, nếu có chút di động của cánh tay lập tức bị hỏng"

Đông Phương Quân Khải cười, đầu hơi nghiêng sang bên phải "Cứng nhắc, dùng nguyên đạo lí mà diễn giải, khen cho đáp án không sai một chữ, chê vì không linh động" hắn nhìn Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) "Đôi khi sự việc không thể dùng quy tắc mà giải quyết..."

"Lãnh gia chủ, mời"

[Đề: Trà như đời người ... Đạo Trà thứ nhất, đắng như Sinh Mệnh. Đạo Trà thứ hai, hương như Tình Ái... Đạo Trà thứ ba, nhạt cơn gió thoảng]

Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) đọc đề đã trầm ngâm hơn nửa thời gian. Trà Đạo là một loại tâm cảnh, có người dùng cả đời cũng chưa chắc hiểu được ý nghĩa thực sự của nó.

"Một chén trà xanh ... ba vị đời người, đời người giống trà, hoặc đậm đặc hoặc nhạt lẽo, đều nên từ từ thưởng thức. Người ta ở đời, đều ở chỗ tranh cao bỏ thấp, thành bại được mất, song chẳng biết rằng cao với thấp, thành với bại đều làm gia vị của cuộc đời: Công danh lợi lộc – Đến đến đi đi, Nóng lạnh vinh nhục – Nổi nổi chìm chìm. Một chút nhàn nhạt, một phần yên tĩnh, sâu sâu đến cùng hương vị của trà, y như dần dần thưởng thức chịu đựng hương vị cuộc đời ... chua ngọt đắng cay ..."

"Trà, không phải để người ta lánh đời cô độc, mà là khiến người ta ở trong trần thế cầu được xuất thế, nhúng giữa ầm ầm náo nhiệt mà mưu được thanh tĩnh, đứng tại rất phàm tục mà thực hiện đại nhã"

"Trà tính tức Nhân tính" câu cuối cùng hắn nhìn Đông Phương Quân Khải.

Đông Phương Quân Khải hiểu Trà tính là Nhân tính, nhưng cuộc đời này mấy ai hiểu điều đó.

"Lí giải này, ta cũng thực cảm phục tâm cảnh của ngươi.." hắn không đưa ra bất kì tiên tri hay lời khuyên nào cho Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết).

"Thái nữ Phượng Vu Quốc, mời"

[Đề: Luật vô thường]

Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) bình tĩnh đưa ra lí luận của bản thân.

"Các thuộc tính của thời tiết mưa, gió, nắng tạo hiện tượng mát, lạnh, nóng hình thành các mùa trong năm. Thời tiết vận hành tạo ra sự vô thường làm con người sinh - lão - bệnh - tử nhưng nếu không có cái vô thường đó thì sẽ không có thế hệ con người hạnh phúc, an lạc trong tương lai cũng giống như không có mùa đông lạnh lẽo sẽ chẳng có mùa xuân ấm áp với muôn hoa đua nở. Tất cả những tai ách, chướng duyên hay cụ thể là chết chóc, li biệt... là sầu não dẫu có xảy ra là đang hứa hẹn một cái mới hạnh phúc, tốt đẹp hơn trong tương lai.."

"Vì vậy, chúng ta phải có suy nghĩ lạc quan trước mọi đổi thay dù là tiêu cực của cuộc sống để luôn có giây phút bình an, tự tại. Những khó khăn giúp chúng ta tích lũy được kinh nghiệm, những trở ngại rèn luyện cho ta bản lĩnh vững vàng, tạo đà để ta có đời sống tinh thần vững chãi và giải quyết mọi công việc một cách dứt điểm, nhẹ nhàng, sáng suốt hơn.."

Đông Phương Quân Khải nhìn nàng lâu hơn những người khác "Nữ vương tương lai, đừng vì hạt sương trên lá mà bỏ qua cây nhỏ ngây ngốc"

Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) không hiểu, tay nắm chặt tờ giấy.

"Thiên Dạ hoàng đế, mời"

[Đề: Mất mới quý trọng]

"Có những lúc cần có trái ngang, mới có thể biết cái gì là gần gũi. Có những lúc cần có mưa thảm gió sầu, mới biết quý tiếc sự yên tịnh. Có những lúc cần gặp phải tổn hại, mới có thể thấy tình cảm thật mong manh. Có những lúc cần có hoài nghi, mới biết được cái gì là tin tưởng. Có những lúc nên đưa mình vào cô đơn, mới phát hiện ra chân chính bản thân mình. Có những lúc lắng xuống không còn cảm giác, mới có thể cảm thụ vạn vật. Có những lúc phải bộc lộ toàn bộ tình cảm và tri giác, chúng ta mới có thể mở lòng thể nghiệm được Yêu"

Đông Phương Quân Khải gật đầu "Sinh ly tử biệt, trân trọng người trước mắt"

"Tể tướng Phượng Vu Quốc, mời"

[Đề: Buông bỏ]

Hiên Viên Liễu mất gần hai phần ba thời gian mới đặt bút viết. Buông bỏ, nàng đã buông bỏ thứ ấm áp nhất, buông bỏ quyền được yêu thương để nắm lấy quyền lực. Nhưng nàng chưa từng nhỏ lệ.

"Người muốn nắm được, cần biết buông ra. Nắm lấy là sinh tồn, buông ra là sống động; Nắm lấy là năng lực, buông ra là Trí Tuệ. Người không nắm lấy được, có gì để buông ra; Có người nắm được rồi, lại chẳng muốn buông ra.."

"Nắm không được, cảm thấy như hèn hèn đớn đớn; Buông ra không được, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Đời người có biết bao điều cần phải buông xuống...Chỉ có buông xả những gánh nặng cần buông, chúng ta mới có thể ung dung bước về phía trước..."

Chỉ thấy Đông Phương Quân Khải cười lớn, thân ảnh ngạo nghễ ngồi trên ngai vàng. Thiên tài thời kì này nhiều vô số, tặng họ chút thực lực thuận lợi cho con đường sau này.

Bốn người lập tức được giải cấm chú, không gian nhẹ biến động.

Nguyên Lực trong cơ thể sôi trào muốn tiến cấp phá giai. Tâm cảnh như được mở rộng thêm, rõ ràng những đề mục kia đều giúp đỡ họ phá bỏ chướng ngại tâm cảnh. Mười hai người nhìn nhau.

"Đa tạ" họ hiểu, nam nhân cao ngạo kia đã tặng họ một kinh hỷ lớn. Lời tiên tri và lời khuyên có lẽ chỉ là cái cớ để hắn tặng bọn họ tâm cảnh cảm ngộ.

"Nhớ đó, thứ khó cướp đoạt nhất chính là tri thức ở trong các ngươi.." ngón tay chỉ vào đầu.

Đông Phương Quân Khải thả quyển sách trong tay xuống, trước mắt xuất hiện cánh cổng ánh sáng "Khai Thiên Môn kết thúc rồi.."

*Note: Những lí luận và kiến thức trong chương này mình sưu tầm trên mạng và chọn lọc lại, nếu có gì sai sót mong các bạn bỏ qua. Nhờ chương này mà mình cũng hiểu được kha khá điều ^^ Hy vọng giúp được các bạn chút ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com