| 21 | "phiền phức quá!"
Sư Tử ngơ ngẩn đi vòng qua một tán thông cao ngất. Những tia nắng ban trưa gay gắt chiếu xuống thành những bông nắng loang lổ dưới chân em.
Em ngẩng đầu, đôi mắt xanh lơ sau gọng kính vàng nheo lại vì chói. Bỗng dưng, có một cái gì đó mềm mềm chao nghiêng, rơi hẳn từ trên trời xuống.
Trong một khoảnh khắc, Sư Tử đã nghĩ tới câu chuyện một mảnh mặt trời bị mẻ và rơi xuống đất.
Khoảng khắc còn lại, cô bé hốt hoảng kêu lên một tiếng.
Cả khu rừng nín thinh.
Chẳng có gì đáp lại cả.
Cái cục đó ngọ nguậy vỗ vỗ đôi cánh. Sư Tử mới thở hắt ra, tò mò đi lại. Bàn tay nhỏ giơ cao, đôi đồng tử xanh lơ trong veo mở to hết cỡ sau gọng kính vàng.
Cái cục mềm mềm đó mới liền kêu chiếp chiếp vài tiếng yếu ớt, lúc này đây Sư Tử mới nhẹ nhõm thở phào, thì ra là một con chim nhỏ bị thương.
Chú chim ấy có đôi mắt tròn xoe đang giương lên nhìn Sư Tử đầy vẻ tội nghiệp, cánh của nó bị thương một vết lớn, có vẻ là bị quạ mổ thì phải. Bộ lông nó xù lên, màu xanh dương nhạt xen trắng rất thanh tú. Cái mỏ be bé ríu rít liên hồi.
Sư Tử hốt hoảng bế con chim lên, con chim nhỏ xíu xiu trông đến tội, lớp lông xù lên như cục bông nhỏ run rẩy trong hai bàn tay nhẹ nhàng của em.
Sư Tử chạy vụt đi.
Em cứ chạy, nhưng mà sau đó lại nghĩ, bây giờ về nhà chắc không kịp mất, nhà ở xa quá, làm sao bây giờ?
Bỗng dưng ý nghĩa lóe lên trong chiếc đầu non nớt của em. Sư Tử hướng tới một ngôi nhà giản dị gần rừng Thông, em chẳng nói chẳng rằng, một tay bế con chim nhỏ, tay còn lại đập cửa rầm rầm như đã phát điên.
Lúc Thiên Yết bước ra, trên người là chiếc áo thun màu đen hơi cũ và chiếc quần xà lỏn, em còn chưa kịp thở đều đã vội vội vàng vàng nói: "Cứu cứu. Nó bị thương rồi. Chảy máu nhiều lắm."
Thiên Yết mở to đôi đồng tử màu đen hơi lạnh lùng, nhưng hình như có một nét lo lắng lướt qua gương mặt, rồi rất nhanh biến mất: "Ai bị thương. Bà có sao không?"
Sư Tử phẩy tay, giơ cục bông xù run rẩy trong tay mình ra, thở gấp vì chạy vội một quãng đường: "Tui bình thường, con này bị thương nè. Lẹ lên đi."
Thiên Yết mở cửa cho em vào nhà.
Ngôi nhà của Thiên Yết không hẳn là quá nhỏ, chỉ vừa đủ cho cả gia đình sống. Lò sửa bằng đá to chiếm trọn một góc phòng khách, cậu để em ngồi xuống chiếc ghế bành rồi đi lấy đồ sơ cứu và ít nước uống.
Sư Tử nghe tiếng ho khan phát ra từ một căn phòng gần đó, em nheo mắt nhìn sang. Bản tính tò mò trỗi dậy, em định đứng lên hướng về căn phòng cửa nhỏ ngay kia thì cậu bạn đã đi từ bếp ra, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn em, rồi tiện tay đóng cánh cửa nhỏ chỗ căn phòng phát ra tiếng động đó.
Sư Tử ngại ngùng ngồi xuống ghế, chuyển hết sự chú ý sang cục bông nhỏ kia: "Ông chữa cho nó được không?"
Cậu gật đầu, nhẹ nhàng đặt ly nước xuống cho em rồi lấy băng bông và thuốc ra băng bó lại cái cánh nhỏ bị thương của chú chim.
Trong lúc đó thì Sư Tử liến thoắng: "Ê, ông biết con này là con chim gì không?"
"Yến phụng."
"Vậy luôn á hả. Nó đẹp ghê, mềm như cục bông gòn á. Ông coi kìa Thiên Yết, nó còn có màu xanh dương nhạt nữa chớ, xinh quá ha. Chú chim nhỏ à, không sao rồi, anh này sẽ chữa cho em nha! Anh này là người tốt, chị cũng là người tốt, em đừng lo." Hai câu cuối là em nói cho con chim. Đôi mắt em dịu dàng, còn cái miệng thì vẫn nói, tò mò hỏi đủ thứ câu.
"Nó là con cái." Thiên Yết đáp, vẫn chăm chú băng bó.
Mới có tám tuổi mà cậu bé cao gầy ấy đã mang nét điển trai lồ lộ, sống mũi cao nghiêng, đôi mày tập trung nhíu lại còn bàn tay vẫn thuần thục nhưng rất dịu dàng. Mái tóc đen như lông quạ xoăn xoăn của cậu rủ xuống vầng trán cẩm thạch.
Nắng chan hòa chiếu qua cửa sổ, không khí xung quanh hai cô cậu bé tựa như có hàng vạn những hạt bụi mài của kim cương, sáng lấp lánh. Nhưng thực chất nó chỉ là ánh sáng mặt trời hắt vào những hạt bụi tầm thường mà thôi!
"Ê Thiên Yết, sao ông biết nó là con gì?" Em lại hỏi.
"Phiền phức quá!" Cậu nói, giọng điệu có chút lười biếng.
Sư Tử im bặt luôn.
Em bĩu môi, hờn dỗi uống hết ly nước rồi ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khu vườn nho nhỏ có vẻ được chăm sóc, những cây ớt trổ đầy bông trắng muốt nhỏ xíu, cây chanh thì nặng trĩu những quả và những cây hoa hồng leo màu nhạt rất xinh thơm ngát.
Sau đó em bâng quơ nói: "Nhà ông nhìn ra ngoài vườn đẹp quá ha." Rồi hình như chợt nhận ra mình vừa bị bảo là phiền phức em liền vội lấy tay che miệng mình, cười cười.
Thiên Yết khẽ liếc nhìn một loạt hành động đó, chép miệng nhưng vẫn không nói gì nhiều nữa cả.
Sư Tử lầm bầm: "Bao nhiêu năm chơi chung vẫn khó ưa như vậy."
"Xong rồi." Thiên Yết nói làm Sư Tử hết hồn giật mình, đôi mắt xanh lơ của em ngơ ngác rồi bất chợt mới cười: "À à, xong rồi hả."
Em nhìn con chim nhỏ ỉu xìu nằm yên, bị băng trắng toát nửa thân: "Ê, hay tụi mình nuôi nó trong thời gian này đi ha? Ông đặt tên cho nó là gì đi?"
"Phiền phức."
"Trời ơi là trời, có con chim nào lại tên phiền phức! Thôi, để tui." Em suy nghĩ một hồi, Thiên Yết cũng không cắt ngang.
"A, biết rồi, gọi là Cục Bông nha!" Sư Tử cười toe toét, hớn hở kêu lên: "Cục Bông ơi Cục Bông, mẹ nè! Cục Bông mau mau hết bệnh nhé!" Nói rồi em dùng tay nhẹ nhàng vuốt cái mỏ nhỏ của Cục Bông.
Đôi mắt nó trong veo, tròn xoe như hạt nhãn, nó nghiêng đầu hết nhìn em rồi lại nhìn sang cậu bạn kế bên, hình như là không biết nên gọi người băng bó cho nó là mẹ hay gọi con bé nói nhiều kia là mẹ, mà Cục Bông quên rằng nó không biết nói.
Cuối cùng nó chỉ: "Chiếp, chiếp."
Vậy mà Sư Tử vỗ tay bôm bốp, khoái chí cười: "Nó nói là cảm ơn Thiên Yết á."
Cậu gật đầu, chăm chú nhìn con chim (thực chất có lẽ là ngượng ngùng không muốn nhìn vào đôi mắt xanh lơ kia.)
Cả Sư Tử cũng nhìn ra được vành tai cậu đã đỏ ửng. Em cười, bao nhiêu lâu chơi chung, em hiểu rõ tính cách của cậu quá đi chứ. Nhìn Thiên Yết hơi có vẻ xa cách vậy thôi, nhưng cũng là vì cậu không giỏi thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài. Tuy nhiên Thiên Yết có một phản ứng mà trong mắt em rất chi là dễ thương: mỗi khi cảm xúc trong lòng cậu dao động thì vành tai và cổ của cậu sẽ đỏ hết cả lên, giống như là sốt cà chua vậy đó! Nước da cậu còn trắng như cẩm thạch, vì vậy phản ứng này rất dễ nhận ra, còn bị đám bạn bè tinh quái trêu chọc nữa chứ.
Hồi lâu, Thiên Yết lên tiếng, vành tai đã bớt đỏ: "Vậy bà đem Cục Bông về đi."
Sư Tử từ chối, nói rằng mình không biết chăm sóc như thế nào cho phải đâu, cứ để Thiên Yết giữ đi. Em vô tư vẫy vẫy tay rồi đứng lên bước ra cửa.
Cậu mới nói nhanh: "Hay bà muốn ăn chút kem không rồi về?"
Có đồ ăn dại gì không lấy, Sư Tử gật đầu cái rụp.
Vậy là hai đứa trẻ ngồi ngoài bậc thềm nhà của Thiên Yết, tay Sư Tử cầm một que kem vani, còn Thiên Yết cầm một que kem chanh có vị ngọt ngọt, hai đứa trẻ ngồi mút, không nói lời nào.
"Tui rất là thích hoàng hôn." Cậu bé nói, đôi mắt cậu chăm chú nhìn về chân trời, nơi mà mặt trời đã đổ sang màu cam đỏ rực rỡ, mây cũng bị nhuộm thành màu hồng như màu của những chiếc bánh macaron.
Sư Tử bận ăn, gật đầu không kịp hỏi tại sao.
Thiên Yết tiếp: "Vì hoàng hôn nói rằng sự kết thúc cũng phải thật đẹp."
Sư Tử bận ăn, gật đầu không muốn nói.
Sau khi ăn xong, em phủi mông đi về, còn quay lại vẫy vẫy: "Mai tui lại tới thăm Cục Bông, bai bai Thiên Yết."
Nắng chiều dát lên người em gái nhỏ vầng dương rạng rỡ làm đôi mắt em óng ánh hơn rất nhiều. Màu xanh lơ được nắng chạng vạng nhuộm đỏ trở nên thật lấp lánh, đôi má em hây hây hồng như những rặng mây trên cao, gọng kính của em sáng choang khiến cậu bé không rõ được ánh mắt em thấy gì.
Thực ra thì em thấy Thiên Yết cao gầy dưới hoàng hôn. Dưới bầu trời chạng vạng cao thật cao, trong thật trong kia là em và cậu ấy.
Thật ra em thấy, đôi mắt đen bình thường lạnh lẽo là thế của cậu cũng được hoàng hôn đem đến một loại ấm áp lạ kỳ.
Thật ra em thấy, bóng cậu bé ấy một mình dưới đất rộng, và em còn bước tới để bóng cả hai đứa trẻ chồng lên nhau, thế là cậu hết cô đơn.
Vốn dĩ Sư Tử là một cô bé vừa nhạy cảm, vừa rất ham học hỏi. Và có lẽ là còn nói nhiều nữa chứ. Còn Thiên Yết lại là một đứa trẻ kì lạ, làm cho Sư Tử chưa bao giờ hết quá đỗi tò mò về cậu ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com