Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 : Chính anh cũng bất ngờ vì gặp em

Màn ảnh nhỏ đang chiếu một phim gần đến hồi kết, sau bao nhiêu năm dài xa cách, cuối cùng, đôi nhân vật chính cũng đã tìm về lại với nhau, trọn vẹn bên nhau cả một đời mai sau. Aquarius ngồi lặng thinh trong phòng chiếu phim của trường, bên ngoài nắng cười giòn tan những ngây ngô tuổi học trò. Đoạn, cậu lại bất giác nhớ đến lời mà Leo từng nói : "Những điều đẹp đẽ rồi sẽ luôn tìm thấy nhau mà."

Hai kẻ thương nhau mấy, chỉ cần chẳng ngại núi trùng mây điệp, vẫn hóa những thương yêu mà tìm về lại bên nhau. Cậu hiểu lời Leo nói chứ, nhưng cậu chẳng rõ tại sao cô lại nói với mình câu đó. Phải chăng Leo biết, cậu vẫn đang hoài nỗi tương tư cô bé mắt biếc kia, lấp lánh đến khuynh thành dưới ánh mặt trời!?

Nhưng thề là, có lẽ đoạn thương nhớ chỉ có mỗi cậu giữ kín suốt hơn mười năm liền, còn cô bé kia có hay chăng đã quên rồi...

Aquarius đời này chưa từng biết hối hận với những gì mình làm, chỉ là cậu cảm thấy tiếc, tiếc nuối vì ngày chia tay năm đó, cậu không nắm tay cô bé, nói một câu hẹn gặp lại...

Nhưng những điều đẹp đẽ thuộc về quá khứ kia, con người có ước cũng chẳng thể giữ lại được nữa rồi. Bởi cậu đã qua rồi, thời dại khờ ấy. Nhanh thôi, hai năm hơn nữa thôi, chắc cậu chẳng còn thể nào mang những tâm tư tuổi học trò nữa rồi, chỉ có thể lớn, bước đi cho chính mình...

Cậu thực sự hoài niệm, không biết rằng một mai khi rời xa mảnh thanh xuân này, cậu sẽ ra sao nữa...?

*

Sau hai ngày vắng mặt, Libra đột nhiên xuất hiện trở lại trường học, mà rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn ra được điểm khác nơi cậu, chỉ là chẳng rõ khác biệt như thế nào. Người đầu tiên bước đến hỏi thăm cậu không ai khác ngoài Sagittarius. Thiếu nam tinh nghịch nọ cười khẽ, ánh mắt đảo một lượt gương mặt anh tuấn kia, cảm khái dường như chỉ mới có hai ngày trôi qua mà Libra gầy đi nhiều. Đôi gò má hơi hóp lại, cả cánh mũi trông cao gầy đến lạ. Ánh mắt Libra nhuốm tia mệt mỏi, song chẳng bày tỏ thành lời. Sagittarius vạn lần cũng chẳng thể bày tỏ suy nghĩ của mình lúc này. Mẹ kiếp! Người khác tàn tạ trông đáng thương đến vô cùng, còn người bạn này của cậu sao lúc tàn tạ lại đẹp trai đến như này!? Sagittarius không cam tâm!

Nhưng một bên Sagittarius vẫn không ngừng tươi cười đấu tranh cho sự đẹp trai của người nọ thì bên này, Libra một chút tâm trạng cũng chẳng có. Đoạn, cậu khó chịu gạt tay Sagittarius, mang vẻ mặt tối sầm bỏ đi mất dạng.

Sagittarius lặng lẽ đứng nhìn dáng người nọ khuất dần, chỉ biết thở dài. Rồi cậu quay lưng, có ý định ghé nhà ăn mua một ít kẹo dẻo, sau hẳn ghé nhà kho cũ của trường.

*

Có phải tất cả chúng ta đều ngốc nghếch để lỡ mất nhau giữa dòng đời huyên náo thời gian này? Bỏ mất nhau một năm, sau cùng là tìm hoài chẳng thấy. Bỏ lỡ nhau mười năm, muốn tìm cũng chẳng thể nữa rồi.

Nắng vẫn đậu muôn vàn âu yếm nơi tàn hoa cúc dại khờ, màu trắng biếc thơ ngây lấp lánh tuổi trẻ.

Chỉ tiếc là, chúng ta mất nhau rồi...

Cớ sao lại trớ trêu đến vậy? Rõ ràng lúc sóng gió, ta bên nhau khắng khít, vậy mà mưa tan rồi, ta lại mất nhau? Phải chăng ngày sau, chúng ta không còn nhau nữa?

Ngày dịu dàng mang em đến với tiếng cười giòn giã khiến chính anh cũng đã bất ngờ vì đã gặp được em. Vậy mà sau tất cả, chúng ta lại không có sau này...

*

Một khoảnh khắc đầy nhu hòa của bầu trời mùa hạ, Leo khẽ ngoái đầu, ánh mắt nheo nheo, trông những vòm hoa hướng dương vẫn kiên cường, bất khuất đến vô cùng. Hóa ra, trên đời này, vẫn có thứ chưa từng đổi thay, như những đóa hoa mặt trời này - một lòng một dạ hướng về phía ánh dương rạng rỡ kia.

Đoạn, trong mơ màng kí ức, dường như Leo đã bỏ lỡ mất nó lâu rồi. Cô nhớ, dáng cậu thiếu niên ngày ngày lẩn quẩn bên giường bệnh, nụ cười trên mi mắt hồn nhiên đến vô cùng. Leo cảm thán, trong những ngày tháng tối tăm nhất cuộc đời cô ấy, thiếu nam nọ kề cạnh, một đoạn thanh xuân mưa rào tuổi mười bổn trở nên tốt đẹp hơn...

Tiếc là, sau tất cả, cô vẫn phải đi, không thể nào ở lại, níu giữ những điều không thể níu nữa. Khoảnh khắc ngọn nến tuổi mười bốn vừa được thắp sáng, những giọt nước mắt đã lã chã rơi trên gương mặt khuynh thành bé nhỏ kia. Leo của tuổi mười bốn, vẫn là một mình nhìn mẹ cùng người đàn ông khác tạo nên mái ấm hạnh phúc. Mà cha của cô, ba năm trước cũng đã không còn cần cô nữa...

Khi ấy, lần đầu tiên, Leo hiểu rõ thế nào là bất lực, thế nào là hạnh phúc đổ vỡ. Thương nhau mấy thời tuổi trẻ thì sao? Cuối cùng vẫn là mất nhau, mà đau khổ vẫn là đứa trẻ cả hai người cùng từng hạnh phúc nâng niu.

*

Vạt chiều tà cuối ngày còn sót lại đậu trên khung cửa sổ phòng âm nhạc, dịu dàng cùng bản nhạc đàn piano kia. Aquarius rời phòng chiếu phim, mắt đưa nhìn đồng hồ, thấy đã gần đến sáu giờ, nên về nhà chuẩn bị cơm cho gia đình. Đoạn, vừa đứng dậy khoác cặp, cậu nghe bên tai những giai điệu mềm mại của dương cầm, thanh âm thật trong trẻo, khiến Aquarius không ngừng cảm tưởng người chơi bản nhạc này hẳn xinh đẹp đến nhường nào...

Đưa bước chân theo tiếng đàn, Aquarius cứ vậy mà vô thức lạc đến phòng âm nhạc, ánh mắt qua cánh cửa nhìn bóng dáng thiếu nữ mảnh mai ngồi bên cây đàn, dạo nên khúc nhạc này. Mãi cho đến khi bản nhạc đã ngừng lâu rồi, Aquarius vẫn không hết ngẩn ngơ, chẳng rõ từ lúc nào đã đứng vào bên trong, ánh nhìn trìu mến nơi cô gái nhỏ nhắn kìa.

Mà người nọ vừa kết thúc bản nhạc, ngoái đầu lại nhìn, trông thấy một bạn học khác vẫn còn đang lưu lại trường sau giờ tan học, ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh mau chóng thu lại.

Đoạn, cô sực nhớ ra, hình như bạn học nam này lần trước cùng một bạn học trong câu lạc bộ điền kinh trường ôm ấp nhau trong phòng thí nghiệm Sinh... Nghĩ đến điều đó, Taurus vô thức mà bật ra câu hỏi, khiến Aquarius thôi ngẩn ngơ, đột nhiên tối sầm mặt đầy u ám. Ôm ấp nhau? Làm sao có chuyện cậu và Cancer có thể ôm ấp nhau ngay cả khi cả hai một lần khoác vai cũng chưa?

Đoạn, nở nụ cười hòa nhã, Aquarius nghiến chặt răng, từng lời nói rõ với bạn học đối diện : "Bạn học này, tớ và Cancer là bạn, còn về ôm ấp, có lẽ cậu nhầm rồi. Khi ấy là cậu ấy té nhào trên người tôi..."

Taurus nghe thấy, gật đầu lia lịa, làm bộ như hiểu rõ lắm. Song thực ra những lời Aquarius nói nãy giờ đã từ tai này sang tai khác rồi...

"Nhưng sao cậu lại ở đây?"

Taurus cất tiếng hỏi, thu vào mắt là bộ dáng lúng túng của người nọ, hình như dáng vẻ âm u ban nãy chỉ là một chút biểu cảm. Nghĩ đoạn, Taurus khẽ cười, tiếng cười trầm ấm giòn tan hòa cùng màu nắng cuối cùng, khóe mắt lấp lánh. Giây phút ấy, Aquarius bỗng nhớ đến dáng cười đầy khả ái của cô bé gái kia, bất giác cảm thấy xao xuyến, ngẩn ngơ vì nụ cười kia.

Có lẽ Aquarius thấy bất ngờ rồi, bất ngờ vì gặp được dáng cười xinh đẹp ấy, khiến cậu ngẩn ngơ vì lưu luyến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com