Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 : Đừng có động vào cậu ấy!

Vầng trăng lơ lửng giữa khoảnh không đen nghịt. Ánh đèn đường hắt xuống những con phố vắng.

Cancer đẩy cửa, bước ra từ cửa hàng tiện lợi với một túi đồ toàn đồ ăn vặt. Cậu đẩy xe đạp, toan định về nhà, cậu hướng xe phía ngược lại đến nhà Aquarius. Dường như đêm nay, cậu muốn tâm sự, nhưng không phải với bạn thân của cậu, mà là với một kẻ ghét cậu đến đắng cay.

Khi Cancer dừng xe trước cửa nhà Aquarius, cậu đã phải đợi rất lâu mới nhìn thấy cậu ta bước ra mở cửa.

"Cậu chậm chạp thế!?"

Thay vì là một cái chau mày cho sự lề mề của Aquarius thì Cancer đã không làm như thế. Cậu nở một nụ cười bỡn cợt khiến người đối diện tưởng như rằng cậu tìm đến chỉ để quấy rối.

Aquarius đưa tay vò rối tung mái tóc còn ướt nước của mình, để một vài giọt rơi vào gương mặt điển trai của Cancer. Bất quá, người kia nhẫn nhịn, đưa tay lau đi những giọt nước trên gương mặt mình, giọng khàn khàn trầm xuống :

"Hừm, tôi là tìm cậu để tâm sự!"

Ngay khi câu nói ấy vừa kết thúc, Cancer nhìn biểu cảm trên gương mặt Aquarius, đôi mày cậu ta chau lại chặt đến nỗi những vết nhăn xô nhau nơi sống mũi, cái miệng cậu ta méo xệch. Đúng thực là có chút ngạc nhiên! Cancer năng động mọi ngày mà cũng có khi muốn tìm người tâm sự... Aquarius tổng kết lại hàng loạt biểu cảm bất ngờ của mình bằng một tràng cười dài đến dở khóc dở cười.

...

Tách trà nóng đã nguội đi từ lúc nào, chỉ còn tiếng thở trầm mặc trong căn phòng. Hai thiếu niên Cancer và Aquarius tựa lưng vào nhau. Trút bầu tâm sự vào một đêm tối khuya như thế này, Aquarius mới hiểu, hóa ra bấy lâu nay cậu vẫn chưa thực sự thấu hiểu rõ cậu ta. Và nhờ sự chủ động tìm đến Aquarius, Cancer mới biết bản thân trước giờ là hiểu lầm Aquarius.

Hai người họ thật dở khóc dở cười, không biết nên làm gì.

Mắt hướng về đồng hồ treo tường, đã gần mười hai giờ đêm... Aquarius huých nhẹ vai Cancer, giọng thì thào. Đã khuya rồi, cậu không muốn làm phiền cha mẹ đang say giấc : "Không về sao!? Đã khuya rồi!"

Cancer đưa mắt về phía cửa sổ, bầu trời đã đen nghịt, tĩnh lặng đến lạ lùng. Khóe môi cậu nhếch lên, ậm ừ trong cổ họng, tỏ ý biết rồi.

"Cha mẹ cậu sẽ không chửi vì cậu về trễ đấy chứ? Hay đêm nay cậu ở lại rồi sáng mai hẳn về?"

Cancer cười lắc đầu, tay vẫn thuận mà dọn dẹp đồ trên bàn giúp Aquarius.

"Tôi sống một mình. Vẫn là không nên làm phiền cậu... Ngủ sớm nhé! Mai gặp!"

Nói đoạn, Cancer đứng dậy, thân ảnh cao lớn trầm mặc đi giữa không gian ấm áp một ngôi nhà. Bóng dáng cậu lẻ loi đến lạ, Aquarius nhìn mà không thuận mắt, cảm thấy tim cứ nhói đau. Rõ ràng, hai giờ trước, Cancer trong suy nghĩ cậu là một kẻ sống vô tâm, lạnh nhạt, và ích kỉ. Thế mà giờ đây, cảm giác mà Aquarius dành cho Cancer, chỉ có hai từ : thương cảm!

*

Cancer dắt xe đạp đi giữa trời đêm, trong đầu mang ý nghĩ không muốn trở về nhà. Thực sự rất cô đơn, lạnh lẽo! Không có sự đón tiếp, tiếng cười của gia đình dành cho cậu...

Ánh đèn đường hắt xuống con hẻm vắng, cả khoảng không tĩnh lặng giữa lòng thành phố bộn bề, tấp nập này.

Cancer khựng lại bước chân, nghiêng người chuẩn bị leo lên xe thì nghe thấp thoáng bên tai tiếng vỏ chai lăn lóc. Động tác có chút dừng lại, nhưng sau đó, cậu nghĩ rằng không nên bận tâm. Dẫu sao thì chỉ là những tên vô gia cư say rượu ở những hẻm vắng... Đoạn, suy nghĩ vừa dứt, bên tai cậu là tiếng hét của một cô gái trẻ. Lần này thì đôi mày cậu thực sự chau lại. Cậu đối với loại chuyện thấy xấu không cứu là không có hảo cảm, vì thế, để xe đạp nằm giữa đường, đôi chân dài của cậu băng qua một con đường, nhìn một nhóm người say rượu đang vây quanh một cô gái còn đang mặc đồng phục.

Dường như những sầu tư ban nãy đã vứt đi đâu, Cancer lấy lại dáng vẻ thường ngày, vì những chuyện bất bình mà phản kháng : "Này!!! Đừng có động vào cậu ấy!"

*

Kí túc xá học viện Zodiac vào nửa đêm thực sự tĩnh lặng, chỉ có hàng cây xào xạc, gió khẽ vờn tóc xanh ngọn cây.

Nơi sân vận động sau trường, cạnh bên khu kí túc xá nữ, thấp thoáng bóng nữ sinh mặc đồ ngủ, đi dạo quanh sân rộng lớn.

Taurus vì mới chuyển đến, thực sự vẫn chưa quen với giường ngủ. Không chỉ thế, bạn giường trên của cô cứ xoay mình, tạo tiếng động khiến cô thực sự không chớp mắt được. Bất quá, cô đành lẻn ra sân vận động để tìm kiếm sự yên tĩnh.

Chọn một góc sân mà ngồi phịch xuống, gió thổi dìu dịu khiến cô lim dim mắt, nhưng thực sự vẫn rất lạnh.

"Này..."

Một giọng nói chạm khẽ không trung khiến Taurus giật mình, cả người ngã về phía sau, suýt nữa không kìm được mà la toáng lên. May mà chủ nhân của giọng nói kia mau chóng xuất hiện, không phải chủ nhiệm khu kí túc xá, khiến cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Taurus nhìn người đang đi đến, đang là nửa đêm, và trang phục không bê bối áo ngủ như cô, vẫn đang mặc áo sơmi trắng cùng quần kaki. Nhìn gương mặt người nọ, thật sự là Taurus có chút quen biết người kia. Nhưng là ai thì cô không rõ nữa...

"Cậu là...!?"

Giọng của Taurus khàn khàn, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.

"Leo, tôi là Leo. Còn cô, đang làm gì ở đây?"

Taurus chấn chỉnh lại tư thế, vẫn ngồi bó gồi, rồi đưa tay vỗ vỗ lên lớp cỏ xanh mịn cạnh bên mình, ý bảo người nọ cũng ngồi xuống. Song Leo lại chỉ chau mày, có chút hoài nghi, nhưng đoạn cũng ngồi xuống. Nét mặt không mấy là vui vẻ như Taurus.

"Tôi ngủ không được. Phòng kí túc quá không tiện nghi, nên tôi đành lẻn ra đây..."

Leo định mở miệng hỏi rằng cô ta không sợ bị bắt gặp sao thì một ý nghĩ khác lại ập đến. Cô nghiêng đầu, nhìn người ngồi cạnh mình. Đoạn, cô nhớ đến Aquarius... "Cô mới chuyển đến!?"

Taurus cười, tiếng cười giòn tan phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm đen. Leo, cái tên này cô nghe rồi, hồi cô mới chuyển đến, bạn bè trong lớp đã nói. Queen của trường, và rất khó gần. Ấy vậy mà, giờ phút này đây, Taurus lại thấy cô ấy gần gũi đến lạ lùng. Rõ là vài phút trước, hai người không quen biết gì đối phương, vậy mà bây giờ, cô lại có cảm giác hai người thân quen từ bao giờ.

"Ừm... Mới chuyển đến hồi đầu học kì này. Bởi vì tôi không tìm được chỗ ở, nên đành ở tạm kí túc xá..."

Lắng nghe Taurus, Leo chỉ ậm ừ không nói thêm gì nữa. Màn đêm này, cô đã gắn bó lâu rồi, cũng đã quen rồi. Nhưng cô thực sự không cam tâm, thời gian trôi lâu như thế, tại sao kí ức một mảng của cô vẫn cứ lộn xộn, dường như đánh mất đi một điều gì đó...

"Này! Có bao giờ cô đánh mất một sự trân trọng chưa?"

Taurus cười, trong đầu lơ đễnh hình ảnh người con trai tóc màu nắng. Đã bao lâu rồi cô không gặp cậu ấy nhỉ? Hình như đã gần mười năm rồi, phải không nhỉ? Nhớ lại thời đơn thuần đẹp đẽ ấy, khóe môi cô cong lên, thực sự rất lưu luyến mãn nguyện. Đáng tiếc là cô đã đánh mất nó rồi...

Quay đầu sang nhìn Leo, mắt Taurus vẫn hiện ý cười. Đoạn, cô lắc đầu. Cô thực sự không muốn kể người nọ nghe quá nhiều về mình...

Cả hai người dần lại chìm vào yên tĩnh... Một ngày mới lại đến, người người vẫn chìm mình trong giấc mộng.

"Tôi có thể giúp cậu tìm nhà!"

Một cách khẽ khàng thì thầm, Leo lên tiếng. Giọng cô tựa như gió, khiến Taurus không kìm được mà run lên, rồi quay sang.

"Tôi và cậu có thể ở chung. Chúng ta ở ghép."

Taurus ngây người vài giây, vẫn chưa định hình lắm một vài việc. Hai người vừa quen không lâu, vậy mà Leo có thể mở lời cho cô ở chung nhà. Taurus thực sự không thích ứng được sự nhanh chóng này. Cô định hỏi, như thế có quá nhanh không, nhưng lại cảm thấy câu nói ấy không đúng lắm.

Cuối cùng, cô vẫn cười hòa nhã, nói với Leo : "Cảm ơn. Nhưng tôi vẫn phải xem xét lại cả... Cảm ơn ý tốt của cậu."

Leo nhìn người nọ vẫn còn đang băn khoăn, song không có ý cố thuyết phục, chỉ ậm ừ. Sao cũng được, chỉ là, hình như lần đầu tiên cô chủ động như thế này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com