Chương 45: Bạch Dương biến mất
Vừa mới ngủ dậy đã bị đám nhóc làm cho một vố tỉnh ngủ. Dù chụp vào buổi tối nhưng nhờ ánh đèn mờ ảo của điện thoại. Đàm Thiên vẫn nhận ra, mười một con người trong tấm ảnh là nhóm học sinh "tiêu biểu" của lớp anh.
Đàm Thiên vừa đọc hết bài viết, Cảnh Thiên đã lập tức gọi đến mắng vốn:
"Cậu bày ra cái trò này phải không hả?"
"...?"
"Danh tiếng cậu và lớp cậu đã vang xa rồi đấy! Dù có hiểu lầm đi nữa thì cũng đến tai người ngoài rồi!"
Đàm Thiên vuốt mặt: "Ấy ấy ấy! Cậu còn biết hiểu lầm thì không lo giải quyết giúp tôi đi? Tôi vừa mới ngủ dậy thôi đó!"
"Không mắng cậu thì mắng Anh Đào chắc!"
Nhắc tới Anh Đào, Đàm Thiên bực bội hít một hơi sâu rồi thở hắt ra, miễn cưỡng nói:
"Thôi cứ mắng tôi đi!"
Cảnh Thiên hết cách, từ năm ngoái đến giờ, cả ngày không có việc gì ngoài lo chạy ngược chạy xuôi giải quyết chuyện của lớp Đàm Thiên. Anh không biết mình là thầy giám thị hay là bảo mẫu nữa!
"Tóm lại cậu gọi cho mấy đứa nhóc trước, tôi hỏi ý thầy Hiệu trưởng!"
Vậy là Đàm Thiên gọi từ trong group chat vào lúc sáu giờ sáng đánh thức tất cả thành viên trong lớp. Thật ra anh muốn hỏi nhóm mười một người kia thôi nhưng nghĩ lại thì gọi group lớp là nhanh nhất.
Thiên Yết đại diện nghe máy.
Đàm Thiên gằn hỏi: "Các bạn vẫn còn ở đó chứ!"
"Vâng, các bạn đang ở cùng với em!"
Thầy Đàm im lặng một lát, hét ầm lên khiến Thiên Yết phải vội đưa điện thoại xa ra.
"Tổ tông của tôi! Các em làm cái trò gì trên trang trường thế? Các em rảnh rỗi thì làm thêm đề cương, rảnh thêm chút nữa thì đi uống trà sữa. Đằng này các em leo vào trường vào đêm khuya làm cái gì thế hả? Có biết sáng nay ông nội tôi mắng vốn tôi không? Tóm lại..."
"Xí xí thầy ơi! Ông nội thầy là ai?" Bảo Bình hồn nhiên hỏi.
Đàm Thiên và mọi người: "...!"
Cảnh Thiên đang gấp rút xử lí chuyện thì hắt xì một cái, không quên chửi Đàm Thiên một câu phiền phức.
Đàm Thiên ho vài tiếng lấy lại uy nghiêm, nói:
"Mặc kệ ông nội tôi đi, tóm lại các em phải giải thích tường tận cho tôi nghe, cho mười lăm phút thảo luận làm văn, mười lăm phút sau gọi lại cho tôi!"
Tút tút tút...
Cả đám nhìn nhau mà nghẹn lời.
Ma Kết mở lời: "Ờm... Tức là chúng ta nổi tiếng rồi đó!"
Bảo Bình lắc đầu đáp: "Tiếng xấu á hả?"
Thật ra thì chuyện chẳng có gì nghiêm trọng, Cự Giải lên tiếng: "Cứ giải thích là chúng ta hiểu nhầm ý Hiệu Trưởng là được. Với lại chúng ta canh giữ chứ đâu có tạt sơn."
Thiên Yết nghiêm túc nhìn cô: "Tôi e là khó giải thích rồi!"
Nói rồi cậu nhìn vào điện thoại, ngón tay lướt lên xuống một chút, dừng lại ở một tấm hình.
Tấm hình chụp lớp học bị tạt sơn đỏ, vẽ những hình thù ma quái.
Thiên Yết cho mọi người xem xong liền nói:
"Là Quốc Chí chụp đấy! Sáng nay cậu ta lên lớp lấy tài liệu bỏ quên, vô tình nhìn thấy. Cậu ấy bảo cũng đi xem các lớp khác, đều bị vẽ bậy như vậy. Đặc biệt là 12a5!"
Song Ngư nhìn những hình vẽ kì lạ, lo sợ nói: "Nhưng rõ ràng chúng ta đã canh giữ mà, hôm qua ai là người canh cổng?"
Nhân Mã dơ tay: "Là tớ, Song Tử với Bảo Bình! Nhưng mà đêm hôm qua bọn này không thấy ai hết. Với lại bác bảo vệ ở trước cổng nữa nên là khó để ai đi từ cổng vào lắm."
"Chẳng lẽ là có ma?"
"Ma cái gì mà ma! Cậu phải tin vào khoa học!"
Bạch Dương vội ý kiến: "Tớ đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng."
"Cậu nói đi!"
"Mọi khi người đó chỉ vẽ bậy bên ngoài, hôm nay có chúng ta thì lại vẽ trong lớp học. Đồng thời bên 12A5, lớp mà thường xuyên gây sự với chúng ta là bị vẽ sơn đỏ nhiều nhất. Cộng thêm tấm hình chụp chúng ta vừa mới bị đăng nữa..."
Kim Ngưu cuối cùng cũng nhận ra:
"Vì vậy cho dù có giải thích thì chúng ta cũng không tránh khỏi nghi ngờ?"
Bạch Dương tâm trạng nặng nề gật đầu: "Bên A5 mà công kích chúng ta thì nhà trường chắc chắn sẽ không tin tụi mình nữa!"
Ma Kết ỉu xìu, không ngờ lại thành ra như vầy: "Xin lỗi các cậu, là lỗi của tớ..."
Sư Tử cốc đầu cô, mỉm cười an ủi: "Lỗi phải gì, dù sao cũng có camera mà, các cậu quên rồi à?" Dù nói vậy nhưng trời tối quá, camera sợ là không soi rõ ai làm.
"Ừm..." Dù sao thì Ma Kết vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng. Cô quyết tâm phải tìm ra kẻ gây ra chuyện này.
Qua mười lăm phút không thấy nhóm Thiên Yết gọi lại, Đàm Thiên bực bội gọi đi.
"Các em bàn bạc sao rồi?"
Nhân Mã đại diện nói với thầy:
"Tụi em không có làm, suốt đêm qua tụi em ở bên ngoài, không có vào lớp học. Với lại tụi em không có chìa khóa phòng..."
Đàm Thiên lập tức cắt lời Nhân Mã: "Ai nói các em giải thích cái này? Ý tôi bảo là tấm ảnh. Có biết ai chụp không? Còn chuyện sơn gì đó tôi có cho các em mười lá gan các em cũng chưa dám làm."
Nhân Mã rưng rưng nước mắt, vừa rồi cô suýt nữa thì khóc. Cứ tưởng thầy không tin bọn cô chứ!
"Thầy Hiệu trưởng nhờ em để ý, em liền đề xuất là đi canh giữ, không ngờ bị chụp như vậy!"
Đàm Thiên đang ăn, giọng điệu không còn bực bội như cuộc gọi ban đầu. Tiếng hút mì sột soạt phát ra từ loa điện thoại:
"Lần sau có ý kiến gì thì thông qua tôi rồi làm nghe chưa? Thầy Hiệu Trưởng chắc cũng hiểu cho các em, thầy Thiên đã liên hệ người bên Confession gỡ bài viết rồi. Các em yên tâm!"
"Được rồi, đi về đi, mọi chuyện cứ để thầy Thiên giải quyết."
Cả bọn đồng thanh: "Vâng!"
Mọi chuyện đã có Cảnh Thiên giải quyết, nhóm Thiên Yết yên tâm đi về nhà ngủ. Thành thật mà nói bọn họ chỉ lo lắng một chút, chuyện này họ không làm thì không có gì phải sợ cả.
Tấm hình đã được gỡ xuống, nhà trường đã thuê một số lao công đến dọn dẹp phòng học. Chính vì vậy sáng thứ hai khi các lớp, đặc biệt là 12A5 đã không thấy gì cả, thứ làm họ bất ngờ là phòng học trở nên sạch sẽ và sáng bóng hơn tuần trước.
Chỉ là bọn họ đã nhìn thấy tấm ảnh được đăng, thỉnh thoảng sẽ nói xấu 12a12 vài câu.
Hiệu Trưởng gọi Ma Kết lên nói chuyện, cô kể là bản thấy muốn đi bắt tại trận tên tạt sơn, nhưng không ngờ có ai đó cố ý chụp hình. Khi thầy nghe vậy cũng không trách mắng cô mà còn khen cô nhiệt tình giúp nhà trường. Sau đó Ma Kết cũng nói lên suy đoán của mình:
"Thầy ơi, em không muốn nói điều này đâu, ban đầu em khẳng định là người bên ngoài, nhưng mà sau tối hôm trước, em nghĩ là người trong trường làm."
Thầy Hiệu Trưởng cau mày, thất vọng gật đầu.
...
Ma Kết trở về lớp học, cả lớp thấy cô về liền xúm lại xung quanh cô hỏi:
"Sao rồi? Thầy có phạt các cậu không?"
"Tất nhiên là không rồi!"
"Thế thì tốt, các cậu làm các bạn trong lớp lo muốn chết!"
Cả lớp ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm, Ma Kết quay về chỗ ngồi, dường như có điều suy nghĩ.
Tiết học thứ ba bắt đầu, vốn dĩ tiết đầu tiên Thiên Yết đã điểm danh đầy đủ nhưng bây giờ giáo viên bộ môn điểm danh thêm lần nữa lại vắng một.
Giáo viên nhắc nhở cả lớp: "Các em xem bên cạnh mình có thiếu ai không?"
Một bạn học dơ tay: "Cô ơi là Bạch Dương, cậu ấy chưa vào lớp!"
Vốn nghĩ học sinh nào đó trốn tiết, nghe đến tên Bạch Dương thì giáo viên lập tức thay đổi suy nghĩ, cô học sinh ngoan này chắc hẳn không trốn tiết. Giáo viên đột nhiên trở nên lo lắng mà nhắc nhở học sinh bên dưới:
"Bạn nào thân với bạn gọi điện thử, đã vào lớp mười lăm phút rồi! Nếu đi vệ sinh thì cũng không lâu như vậy!"
Nhân Mã bật điện thoại lên, gọi cho Bạch Dương. Có chuông reo nhưng không bắt máy.
Các bạn khác cũng mở điện thoại lên gọi thử, Kim Ngưu lo lắng mở điện thoại, bỗng cậu thấy tin nhắn gửi đến mười lăm phút trước.
Là Bạch Dương gửi, cô đánh chữ sai chính tả, có lẽ lúc ấy đang bấm rất nhanh. Nội dung dòng tin nhắn chính xác là: Tớ đã phát hiện ra người tạt sơn rồi.
Kim Ngưu nói lại nội dung tin nhắn cho cả lớp nghe, vì tình hình trong trường gần đây khá phức tạp, giáo viên bộ môn không giám quản nhiều, chỉ gọi cho Anh Đào và Đàm Thiên thông báo sự việc.
Nhân Mã lo lắng nói với các bạn: "Có khi nào cậu ấy bị người đó phát hiện, bắt cóc rồi không?"
Song Tử cốc đầu cô: "Em gái, đừng nghĩ lung tung!"
Song Ngư vội vàng rời chỗ: "Chúng ta xin giáo viên đi tìm cậu ấy đi?"
"Các cậu còn nhớ lúc ra chơi cậu ấy đi đâu không?" Ma Kết nghiêm túc hỏi.
Cự Giải nhớ lại lúc ra chơi, Bạch Dương có nói là tối hôm trước làm rơi đồ nên muốn xuống hỏi bác bảo vệ có lượm được không.
Cả lớp xin giáo viên đi tìm Bạch Dương, một nhóm thì lên xem camera, một nhóm xuống bác bảo vệ.
Bác bảo vệ nói:
"Cô bé lúc nãy có xuống đây, nhưng bác nói là không nhặt được nên cô bé trở về rồi!"
Không thu được thông tin gì, cả nhóm rời đi ngay. Gặp lại nhóm xem camera, nói rằng Bạch Dương đi đến chỗ bác bảo vệ thì không đi ra nữa.
Kim Ngưu bực bội chạy trở lại chỗ bác bảo vệ.
"Bác nói thật đi, Bạch Dương ở đâu?"
"Bác đã nói không biết rồi mà!"
Kim Ngưu muốn phát điên xông vào lục lọi ngôi nhà nhỏ của bác bảo vệ, nhóm Thiên Yết cản cậu lại.
Bác bảo vệ mím môi, trán chảy mồ hôi ướt cả tóc. Ma Kết lập tức nhận ra điều bất thường, chưa kịp tra hỏi, Song Ngư từ sau hét lên:
"Các cậu!"
Mọi người nhìn theo hướng Song Ngư đang chỉ, phía trên tầng thượng của tòa nhà, Bạch Dương và một nam sinh đang đứng đối diện sát mép sân. Có thể tưởng tượng chỉ cần gió thổi mạnh hơn chút nữa cũng sẽ khiến hai người rơi xuống. Các giáo viên và học sinh ùa ra xem, có người gọi cho cứu hỏa, có người chạy ngược xuôi tìm hai thầy Thiên.
"Cự Giải và Nhân Mã chạy lên rồi, chúng ta mau lên đó!"
Song Ngư nói rồi cùng mọi người chạy lên tàng thượng. Mong là họ không làm gì dại dột.
....
Đừng quên bạn nhỏ Xử Nữ nhen:> Bạn ấy sẽ tái xuất yang hồ sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com