𝕟𝕒𝕞 𝕞𝕠𝕥
Nhạc Song Ngư gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại vào trong túi áo, cậu ngước mắt lên nhìn tòa dân cư nơi Tô Bảo Bình sinh sống. Lấy hết dũng khí liền bước đi.
Vừa đến cửa nhà Tô Bảo Bình, Nhạc Song Ngư do dự chưa muốn vào, cậu đã đứng ở ngoài cửa đến gần mười phút đồng hồ, khi ấy người qua kẻ lại cũng nhiều vô số kể, họ đều thắc mắc nhìn gương mặt lạ lẫm của Nhạc Song Ngư vì họ chưa từng thấy Nhạc Song Ngư xuất hiện ở khu dân cư này lần nào.
Đến khi Nhạc Song Ngư cảm thấy bản thân đã lấy lại bình tình, lúc này mới mạnh dạn bấm chuông cửa.
Chuông cửa vừa reo lên, bên trong liền có tiếng lục đục phát ra, kèm theo giọng nữ trung niên vừa đủ:
"Đây, ra liền!"
Đến khi cánh cửa mở ra, mẹ Tô Bảo Bình liền khựng lại một chút nhìn cậu thiếu niên trước mặt. Có lẽ bà chẳng thể nào quên được gương mặt của cậu thiếu niên ấy, người mà chính miệng con gái bà thừa nhận rằng rất thích.
Nhạc Song Ngư đứng ở ngoài cửa đã lâu, đến nỗi lưng cậu không ngừng túa ra mồ hôi, xong lòng bàn tay cũng vì căng thẳng mà trở nên ướt át.
Nhạc Song Ngư lễ phép cúi gập người xuống chào hỏi:
"Cháu chào dì ạ!"
Mẹ Tô Bảo Bình trầm tư một hồi, cuối cùng cũng trả lời lại lời chào hỏi của Nhạc Song Ngư:
"Bảo Bình không có nhà, có gì khi khác cháu ghé lại!"
Nhạc Song Ngư nghe xong vẫn cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt phụ huynh, thản nhiên nói:
"Cháu đến đây không phải vì muốn tìm Bảo Bình. Cháu đến đây muốn gặp dì để nói chuyện liên quan đến Bảo Bình ạ!"
Mẹ Tô Bảo Bình nghe đến ù cả tai vẫn không tiếp nhận được thông tin, mãi đến khi Nhạc Song Ngư gọi bà một lần nữa, lúc này bà mới giật mình bừng tỉnh, cười nhẹ đáp:
"Được, cháu vào đi!"
Nhạc Song Ngư cũng lễ phép gật đầu một cái rồi đi vào, giày cậu đặt ngay ngắn ở hiên nhà, xong cũng theo gót mẹ của Tô Bảo Bình vào phòng khách nói chuyện.
Mẹ Tô Bảo Bình nhìn thấy Nhạc Song Ngư đã yên vị trên ghế, liền khách sáo hỏi một câu:
"Cháu muốn uống gì không?"
Nhạc Song Ngư nghe xong liền đáp lại:
"Dạ dì cho cháu xin nước lọc được rồi ạ. Cháu cảm ơn!"
Mẹ Tô Bảo Bình cũng gật gật đầu vào trong, chưa đầy hai phút liền mang ra một cốc nước lọc mát lạnh.
Nhạc Song Ngư đỡ lấy bằng hai tay, lại tiếp tục khách sáo:
"Cháu cảm ơn!"
Mẹ của Tô Bảo Bình lúc bấy giờ xong việc mới ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện với Nhạc Song Ngư, trực tiếp hỏi:
"Hôm nay cháu có chuyện gì muốn nói với cô về việc của Bảo Bình sao?"
Nhạc Song Ngư uống một ngụm nước lạnh, làn nước mát chạy thẳng xuống cổ họng như một làn sóng kích thích sự liều lĩnh của Nhạc Song Ngư.
Cậu gật đầu thừa nhận:
"Vâng, cháu có chuyện muốn thưa với dì!"
Mẹ Tô Bảo Bình nhíu mày im lặng không nói gì, ngầm nhắc Nhạc Song Ngư hãy nói vào vấn đề chính.
Nhạc Song Ngư cũng không dông dài, trực tiếp vào thẳng vấn đề mình muốn nói:
"Cháu với Bảo Bình đang quen nhau!"
Mẹ Tô Bảo Bình chợt sững người, Nhạc Song Ngư lại nói tiếp:
"Dạ, thật sự chỉ mới đây thôi!"
Mẹ của Tô Bảo Bình siết chặt lấy bàn tay, hỏi lại:
"Cháu nói với cô chuyện này để làm gì?"
Nhạc Song Ngư bối rối nhìn sự đanh thép của mẹ Tô Bảo Bình, bất giác cũng cảm thấy run sợ, nhưng khi trong tâm trí cậu hiện lên nụ cười ngọt ngào hồn nhiên của Tô Bảo Bình, nó như tiếp thêm sức mạnh cho Nhạc Song Ngư khi đứng trước phụ huynh. Liền không kiêng dè, tiếp tục nói:
"Dạ, cháu biết chuyện này trước sau gì dì cũng biết, cháu chỉ muốn tự mình thú nhận mọi chuyện, tránh để cho Bảo Bình phải khổ sở giấu giếm dì!"
Xong Nhạc Song Ngư tiếp tục nói:
"Dạo này Bảo Bình có lẽ hơi bị stress nên mới dẫn đến việc bị tụt hạng, nên cháu mong rằng dì không vì vậy mà trách bạn ấy. Dù sao việc này từ đầu cũng do cháu mà ra, cháu thực sự xin lỗi dì vì mọi chuyện!"
Nhạc Song Ngư vừa nói, bất giác đứng dậy, xong khi lời xin lỗi vừa thốt ra, cậu liền thành khẩn cúi gập người xuống để tỏ lòng thành của mình.
Mẹ Tô Bảo Bình nãy giờ vẫn im lặng không nói gì nhìn cậu thiếu niên kiên cường trước mặt. Đáy mắt bà thoáng hiện lên ý cười, thì ra người con trai mà con gái bà thích lại khác xa với những gì bà nghĩ.
Vốn dĩ ngay từ đầu, Nhạc Song Ngư xuất hiện trong tâm trí của mẹ Tô Bảo Bình là một cậu nhóc cá biệt, chỉ biết lôi kéo bạn bè vào con đường sai trái, giờ đây lại nhìn cậu nhóc kiên cường nhận hết mọi trách nhiệm về mình. Ở tuổi thiếu niên bồng bột này, bản thân mẹ Tô Bảo Bình cũng đã từng trải qua, bà cũng phải cảm thấy mình lúc bằng tuổi Nhạc Song Ngư so với Nhạc Song Ngư thì bà lúc ấy vẫn còn trẻ con chán.
Lần này bà tin vào mắt nhìn của con gái bà.
Nhạc Song Ngư lại tiếp tục lôi trong người ta một tờ giấy, đưa nó cho mẹ Tô Bảo Bình, cười gượng:
"Đây là bảng điểm của cháu, có lẽ so với Tô Bảo Bình không là gì, nhưng cháu sẵn sàng vì cậu ấy mà cố gắng. Nên cháu mong dì có thể ủng hộ cháu với Tô Bảo Bình!"
Nhạc Song Ngư dừng lại một chút, đến khi mẹ của Tô Bảo Bình hướng mắt nhìn xuống bảng điểm mà đối với Nhạc Song Ngư là xấu xí, liền nói tiếp:
"Cháu biết việc của cháu và Bảo Bình chắc chắn dì sẽ không ủng hộ. Nhưng cháu mong dì có thể cho cháu một cơ hội, cho Bảo Bình một cơ hội theo đuổi ước nơ của cậu ấy. Cháu tin Bảo Bình chắc chắn sẽ không làm dì thất vọng, vì cậu ấy rất tài giỏi!"
Mẹ Tô Bảo Bình im lặng từ đầu đến cuối, đến khi nghe lời nói chân thành từ Nhạc Song Ngư, bà bỗng chốc bật cười, còn cả người của Nhạc Song Ngư thì run rẩy, cả người cậu ướt nhẹp như vừa tắm xong do căng thẳng mà mồ hôi túa ra không ngừng, có thể nhìn trên trán của cậu vẫn còn vương vấn vài giọt mồ hôi.
Mẹ Tô Bảo Bình nhìn bảng điểm của Nhạc Song Ngư, xong đẩy nó lại về phía cậu, cười nói:
"Gặp dì khiến cháu căng thẳng đến vậy à?"
Nhạc Song Ngư cũng thành thành thật thật đáp lại:
"Vâng, gặp dì như cháu đang ra mắt gia đình bạn gái vậy!"
Mẹ Tô Bảo Bình nhìn Nhạc Song Ngư đang một mặt căng thẳng như dây đàn sắp đứt, bà chỉ thốt nhẹ một câu:
"Đúng là đứa trẻ tự cao!"
Nhưng Nhạc Song Ngư lại chẳng nghe thấy bà nói gì, liền thắc mắc hỏi lại:
"Dạ, dì nói gì cơ ạ?"
Mẹ Tô Bảo Bình liền như quên đi lời mình vừa nói, hỏi lại Nhạc Song Ngư:
"Việc cháu đến đây, Bảo Bình nhà dì có biết không?"
Nhạc Song Ngư chỉ cười nhợt nhạt, nói:
"Dạ, cậu ấy không biết!"
Mẹ Tô Bảo Bình liền vừa cười vừa trách:
"Vậy mà gan thật đấy, dám tự mình đến gặp dì luôn?"
Nhạc Song Ngư chột dạ, bối rối nói:
"Xin lỗi dì vì cháu đã đường đột tới đây mà không báo trước!"
Thằng nhóc này nhìn kiên cường nhưng cũng vẫn biết sợ, bà chấm cậu nhóc này rồi. Con gái bà đúng là có mắt nhìn người, vậy mà bà chỉ vì ấn tượng ban đầu mà suýt nữa khiến con gái bà đau khổ.
Bà là một người mẹ đơn thân, nên việc dạy dỗ con cái, chăm lo con cái, mọi thứ đều một mình bà gánh vác, cơ hồ liền muốn con gái của mình phải theo ý mình mà kiểm soát con bé vô tội vạ. Mấy ngày nay bà đã suy nghĩ rất nhiều, xong khi đã nghĩ thông rồi lại chẳng có dũng cảm để nói, như thể bức tường vô hình nào đó đã ngăn cách bà với con gái của bà.
Xong Nhạc Song Ngư vốn chỉ là người ngoài, lại can đảm chen chân và cuộc đổ vỡ giữa hai mẹ con chỉ vì lo lắng cho con gái bà. Mẹ Tô Bảo Bình cũng là người, bà cũng có cảm xúc của một con người. Nhìn Nhạc Song Ngư vì con gái mình mà sẵn sàng vượt qua nỗi sợ hãi để đến gặp bà, người như vậy thật sự rất hiếm có, vậy nên bà cũng không thể ngăn cản hai đứa ở bên nhau cho được.
Mẹ Tô Bảo Bình nhìn Nhạc Song Ngư, thoáng hiện ý cười, nói:
"Dì biết rồi, dì đồng ý cho hai đứa quen nhau, nhưng đừng vượt quá giới hạn!"
Nhạc Song Ngư nghe xong liền mừng rỡ khôn nguôi, liền cười rạng rỡ, không ngừng cúi đầu, miệng liến thoắng nói:
"Cháu cảm ơn dì, cháu cảm ơn!"
Nhìn Nhạc Song Ngư nhiệt tình đến như vậy, mẹ Tô Bảo Bình cũng chỉ cười cười nhìn cậu nhóc.
Hai người cứ thế nói chuyện thêm đôi ba câu, Nhạc Song Ngư nhận thấy trời cũng không còn sớm, liền xin phép mẹ Tô Bảo Bình đi về. Lúc ấy mẹ Tô Bảo Bình cũng mở lời mời Nhạc Song Ngư ở lại dùng cơm, nhưng cậu chỉ cười trừ từ chối rồi đi về.
Khi Nhạc Song Ngư rời đi được khoảng mười phút, vừa hay Tô Bảo Bình trở về. Tô Bảo Bình theo thói quen thường lệ, nhìn thấy mẹ của mình liền lễ phép chào bà một cái.
Mẹ Tô Bảo Bình nhìn cô đầy ẩn ý, xong chẳng kiềm được niềm vui, liền trêu chọc:
"Bạn trai con rất tốt!"
Tô Bảo Bình lơ ngơ một mặt nhìn mẹ của mình, cô 'Hả' một tiếng nhưng mẹ của cô đã vụt mất vào trong bếp. Tô Bảo Bình cũng vì vậy mang một bụng nghi vấn trở về phòng, lôi điện thoại ra bắt đầu tìm tên quen thuộc.
[HN, 23/3/2024]
___________
Thật sự rất đáng iu aaaa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com