Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

|31|


Đã hơn ba ngày trôi qua nhưng hắn vẫn không thấy bóng dáng của anh ở đâu. Nhưng cũng may là cơn đau của hắn đã giảm đi đôi chút vì con mắt mới kia. Đưa tay chạm nhẹ vào nó, như có luồng điện chạy dọc sóng lưng hắn. Đau quá!! Tuyệt vọng quá!! Đây là nỗi đau của người cho tôi con mắt này sao? Nhưng người là ai? Sao tôi cảm thấy thân thuộc thế này?

-Hazz

Thở dài, hắn lại ủ rũ nằm phịch xuống giường. Sao bỗng dưng hắn lại nhớ Thiên Tâm đến thế chứ? Nhớ nụ cười, ánh mắt và cả nụ hôn ấy nữa. Chạm hờ vào đôi môi bạc, hắn vẫn còn chút vương vấn với hơi ấm ấy. Cảm giác gì thế này?!

-Em ở đâu vậy Tâm Tâm?

...
______________________________

-AAAAAA

Lại tiếng gào hét kinh khủng ấy nữa. Đã ba ngày rồi, tên thiếu gia kia đã hành hạ người con trai ấy đã ba ngày rồi. Cứ cách một tiếng, gã lại kêu người vào làm nhục anh. Không thì gã sẽ xẻo thịt anh quăng cho lũ chó săn. Quá kinh dị rồi!!

-Ha, vẫn không chịu thừa nhận sao? Nói mày yêu anh tao. NÓI NGAY!!

Gã tức giận trước sự lì lợm của anh, liền cho người đem rác và phân vào. Gã cười đểu, không nói không rằng liền nhét hết những thứ dơ bẩn ấy vào miệng anh.

Thiên Tâm đến nước này đã chịu hết nỗi rồi, anh mệt mỏi nhìn hắn, ánh nhìn đầy căm phẫn.

-Có...chết...cũng...không

Đa Cự Giải nổi điên đá vào bụng anh một phát làm máu miệng anh phun trào ra. Gã gằn giọng.

-Cứ coi như mày hay, tao tạm tha cho mày....nhưng sẽ không có lần sau đâu

Gã thờ ơ bỏ đi. Giao lại anh cho đám đàn em. Bản thân gã cũng nên đi gặp và "hỏi thăm" sức khoẻ Chu Hạ Kim Ngưu chứ nhỉ? Nhếch mép, gã lại toan tính điều gì độc đoán nữa.

-Này!! Sao cậu không nói ra đi? Cứ lì lợm như thế rồi bị hành hạ...

Đám đàn em gỡ dây xích ra cho anh. Hai ba tên to con đỡ anh ngồi dậy. Bọn họ không hiểu vì gì mà người con trai nhỏ bé này cứ cố chấp thế? Bản thân của anh hiện giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thật sự rất đáng thương!!

-Không...thể

Anh thở dốc, cơn đau bên con mắt phải lại hành hạ anh nữa rồi. Mệt mỏi, anh dựa vào tường mà thiếp ngủ đi. Phải chăng là giấc ngủ cuối cùng của anh?

Điển Hà suy nghĩ hồi lâu, hắn kéo nhẹ đầu anh về phía vai mình. Có lẽ như vậy sẽ làm anh cảm thấy ổn hơn...

"Người con trai bé nhỏ nhưng quật cường này... Hình như, tôi yêu em mất rồi"

"Cậu chủ...hôm nay em lại bị đau nữa rồi. Hắn bắt em phải thừa nhận mình yêu ngài...nhưng em không đủ can đảm... Em mệt quá... Thiên Tâm ngủ đây.... Ấm quá... Ấm như vai cậu chủ vậy... Cậu chủ....ngài đừng quên em nhé?"

____________________________

-AAAAA ĐAU QUÁ!!!

Kiều Ny Bạch Dương đau đớn mà gào lên. Trái tim cô như muốn nổ tung ra và mắt phải cô ngày càng chảy rất nhiều máu.

Triệu Song Tử lo lắng mà bật khóc. Nhìn người con gái mình yêu đau đớn như thế nhưng không làm được gì cả. Anh cảm giác như bản thân rất vô dụng, thật sự rất vô dụng!!

-Ari Ari con bình tĩnh!! Không sao đâu con gái, ngoan nào

Ông Kiều lo lắng ôm cô vào lòng. Bản thân ông cũng đang rối loạn cả lên. Chuyện gì thế này? Con gái tội nghiệp của ông...

-Con...đau...quá!! Tim...con...mắt...con

Cô run rẩy nói trong đau đớn. Ai đó cứu cô với!! Cô đau quá!!

-Liên kết sao?...

Thiên Bình đứng trong góc phòng nhìn cô em gái nhỏ ấy. Môi anh lẩm nhẩm vài từ khó hiểu, dường như anh đã ngộ nhận ra điều gì rồi...

____________________________

-Em định đi thật sao Ngư nhi?

Linh quản lý lo lắng nhìn vào gương mặt buồn sầu của Song Ngư. Thở dài, cô đứng dậy bỏ đi về. Con bé này thật khó hiểu a!!!

-Đi sao? Đúng rồi

Cô nhẹ nhàng xoay qua nhìn đống vali đang chất ngổn ngang ở đấy. Cô không biết mình sẽ đi đâu. Cô chỉ biết là nơi đó rất xa, xa cái thành phố đau thương này.

Ý Nhã Song Ngư mệt mỏi xách hành lí lên. Chân cô nhẹ nhàng rảo bước đi xuống cầu thang. Vừa đi, cô vừa suy nghĩ về những gì đã qua. Cười nhẹ, cô hất đống hành lí ấy sang một bên và thả người tự do xuống cầu thang.

"Chết đi...tôi muốn được chết đi để không ai khổ vì tôi nữa...nhanh thôi...nhanh thôi"

____________________________

-Sư nhi? Em đâu rồi?

Bảo Bình thắc mắc đi vào phòng cô. Phòng khách, nhà bếp hay cả phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng cô đâu.

Rầm...
Âm thanh lớn trong nhà vệ sinh làm anh giật mình. Bảo Bình chạy ùa vào trong thì kinh hoàng. Xung quanh máu văng toé cả lên và....Sư Tử thì đang nằm bất tỉnh trong bồn tắm đầy màu đỏ của máu tươi?!

Anh chạy thẳng đến rồi bế xốc cô lên. Bản thân anh cũng đang kìm chế nỗi sợ hãi để không run rẩy.

"Sư nhi...cố lên...một chút nữa thôi...chờ anh..."

____________________________

-Xử...nhi

Thiên Yết ngơ ngác nhìn cô người yêu đang đứng trên ban công sân thượng. Ánh mắt cô nhìn anh lúc này rất lạnh lẽo, nó mờ mờ của lớp sương phủ.

-Thiên Yết! Em yêu anh....và tạm biệt anh

Nói xong, cô ngả người ra sau và rơi tự do xuống...

Anh chết đứng tại chỗ, chân anh không tài nào nhấc lên nỗi. Chạy đi!! Chạy mau đến chỗ cô ấy đi!! Mày bị gì vậy Thiên Yết? Cô ấy tự sát kìa!!!

-XỬ NHI!!

Anh gào to lên đau đớn. Em sao vậy? Mới nãy còn nói yêu anh mà...em tàn nhẫn thế? Tôi làm gì sai sao?... Nếu có thì hãy nói tôi đi, đừng im lặng như thế... Em đừng xa tôi mà...

Mưa chợt ào đến xé tan đi bầu không khí tang thương kia. Mưa nhẹ nhàng, mưa mang em đến bên tôi. Mưa xót xa, mưa lại mang em xa tôi rồi...

____________________________

-Ai cứu tôi vậy?

Kim Ngưu vẫn ngồi thẩn thờ bên cửa sổ. Đôi mắt hai màu như chứa cả triệu nỗi buồn. Cô thấy được yêu thương trong con mắt đen huyền này... Và người vì sao lại đến bên tôi rồi bỏ đi? Để lại cho tôi nghìn suy nghĩ bủa vây này...

-Chào em, đã lâu không gặp

A...là Đa Cự Giải sao?!

_____________________________

Nhân Mã nằm trên nền nhà lạnh lẽo. Sau gáy cô hằn lên vết đỏ của cây gậy. Đau quá!! Đa Cự Giải, gã là bị điên rồi sao?

____________________________

Ta da ~

Xong rồi a ~

Yêu ❤❤❤





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com