Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 Nói dối

Chẳng biết là bao lâu, Song Tử cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô nhìn thẳng lên trần nhà.

Nhất thời chưa hiểu chuyện gì, Song Tử liền nghe bên tai có tiếng người nói:

- Buông...

Buông? Nói cô ấy hả? Nhưng mà buông cái gì mới được?

- Còn k thả ta giết ngươi!

Song Tử ngoảng đầu lại, chạm vào mũi cô là mũi của Hàn Ma Kết. Hai ánh mắt gần kề nhau, thực rất gần.

Cô chưa hiểu chuyện gì, cảm thấy xấu hổ mà thuận tay đẩy Hàn Ma Kết ra. Nhưng đẩn k được, tay kia lại thấy vương vướng.

- Á A A A A ....

Song Tử hét lên chói tai, vội buông tay Hàn Ma Kết ra. Thảo nào hóa ra là cô nắm tay người ta, bảo sao người ta lại nói buông, lại ... gần kề như thế.

Nhưng sao nắm tay Hàn Ma Kết mà Song Tử lại cảm thấy lạnh lẽo đến thế, tay của người nam tử này quả thực k có hơi ấm ?

- Trại chủ, có chuyện gì...?

Lời của ai đó nói vọng vào từ ngoài cửa, Hàn Ma Kết k để người kia nói hết câu liền lạnh giọng:

- Đi ra.

Song Tử thoáng rùng mình, cảm thấy con người này sao quá lạnh lẽo? Cô cảm thấy người này thật chẳng giống Tần Thiên Bình hay Lâm Bạch Dương chút nào.

Khoan đã, Lâm Bạch Dương đâu?
Đây là đâu? Cô ra khỏi căn phòng ấy khi nào.

- Anh... Bạch Dương đâu?

-...

Hàn Ma Kết căn bản chỉ nhíu mày,sau đó sai người tới canh giữ cô cẩn thận, lại còn đe dọa sẽ giết họ, nếu cô chạy thoát sẽ k chút lưu tình chém đầu kẻ đó ngay tức khắc.

Hàn Ma Kết rời đi,Song Tử mới định hình được chuyện gì đang diễn ra. Cô đúng là vận số quá đen đủi rồi. Cô muốn cứu Lâm Bạch Dương ra nhưng cô k biết làm thế nào.

Cô cảm thấy mình thật vô dụng . Xuyên k đến đây sau bao lâu nhưng thế k thể tự lập được, luôn luôn nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.

Song Tử trong đầu chợt lóe lên một tia khó hiểu. Đúng, cô có thể làm như thế, cách này tuy k hiệu quả cho lắm, lại rất trẻ con vô cùng dễ hiểu. Nhưng cô đây là đang đánh cược vào khả năng suy đoán k lôgic của mình và tính đa nghi của mội người k tin tưởng ai.

________ dải phân cách____________________________

Hàn Ma Kết sau khi rời đi, quay trở về phòng mình. K ai hiểu nổi vị Hàn trại chủ hôm nay có phải hay k là trúng gió độc?

Lần đầu tiên họ thấy vị trại chủ này lại rất chu đáo với mội kẻ k biết từ đâu chui ra.

Hàn Ma Kết sau đó lại đến chỗ mẫu thân mình nói chuyện hồi lâu. Lại thỉnh thoảng vọng ra tựa có tiếng cười khe khẽ của Hàn phu nhân.

Hàn Ma Kết sớm đã chẳng thể hiểu nổi bản thân sao lại thành ra như vậy.

Hàn Ma Kết thay vì lãnh khốc với Song Tử lại vô cùng ôn nhu.

Cũng k biết vì sao khi Song Tử trong cơn mê sảng mà nắm lấy tay Hàn Ma Kết_ cái nắm tay vô cùng ấm áp_ mà lần đầu tiên mội con người lạnh giá nhận được ngoại trừ người mẫu thân của mình.

Trong cơn mê sảng,Song Tử đã khóc tốn k biết bao nhiêu nước mắt. Những giọt nước trong suốt như thủy tinh rơi xuống, thấm vào làn da từng thớ thịt của Hàn Ma Kết.

Hình như... hình như thôi... trong thân tâm k gợn sóng đã mang vài tia dao động, mà điều này là do mội người con gái k thân k thích đem lại.

Sau 3 ngày giam cô biệt tích mặt mày, Hàn Ma Kết cuối cùng cũng xuất hiện.

Cánh cửa vừa mở ra, Song Tủ cảm thấy có luồng khí lạnh sộc vào. Song Tử thấy người này có phải khoa trương quá k ? Chẳng lẽ anh ta k nổi bật khác người là k chịu được?

-Đã nghĩ ra ngươi đã làm gì mà ta đưa ngươi đến đâ...

Lời Hàn Ma Kết chưa nói hết câu, Song Tử liền ngắt lời:

-Tôi k nhớ... anh biết tôi?

Hàn Ma Kết nhíu mày, quanh người tỏa ra mội cỗ sát khí bức chết người.

Song Tử nhất thời hoảng loạn, cố lên mày làm được. Bạch Dương cứu được hay k đều do mày đấy. Cô nghĩ thầm.

- Tôi... bị mất trí nhớ...

Hàn Ma Kết nhíu mày càng chặt. Thứ này k đứa con gái loài người phàm trần này sao dám lừa dối?
Hàn Ma Kết là người như thế nào có phải hay k cô k biết?

- Anh hai...

Ở đây có phải gọi như thế k nhỉ, Song Tử cảm thấy mình thật ngốc, ngay đến cả cách xưng hô cũng k biêt

-Người đó... nói vậy...

Song Tử nói trong khó nhọc, chính là do Hàn Ma Kết bóp cổ cô. Đẩy cô vào sát tường, Dong Tử thậm chí chân còn k chạm đất. Quả thật khí lực áp bức vào cổ cô k hề nhỏ. Là Hàn Ma Kết k tin ư?

Song Tử chợt cảm thấy con người này k nên bên cạnh nói k chừng chết lúc nào chẳng hay.

- Buông... buông tay.

Song Tử ngay khoảng khắc tưởng chừng như sắp ngạt thở liền thấy Hàn Ma Kết buông tay, cô ngã phịch xuống đất, đầu tóc sớm có chút rối .

Cô cố gắng hít k khí, mặc cho cái bộ dạng của mình khi này thảm hại đến thế nào.

- Tôi k nhớ rõ... Anh hai... nói rằng tôi... mắc bệnh... gì... gì đó...

- Và...?

- Tôi muốn... gặp Dương...biết đâu... người... người đó ...sẽ có cách

Song Tử cố lấy hơi, khó khăn phát ra từng chữ. Là cô đang lừa hắn_ Quỷ địa ngục_ một con quỷ bất kể lúc nào cũng có thể lấy mạng của cô.

Ngược lại Hàn Ma Kết phải đồng ý giúp cô lấy lại phần quá khứ đã quên, hơn thế phải thả Bạch Dương ra, thế nào nhất quyết k được làm hại người đó.

Song Tử đơn giản chỉ nghĩ rằng mình phải giả vờ ,sau đó tìm cách để hai người chốn ra ngoài, nếu k thì mình Lâm Bạch Dương chốn thoát cũng được.

Cô đơn giản chỉ nghĩ Hàn Ma Kết là đang cần đến cô vậy nên mới cho người canh chừng cô cận thận. Ngược lại rất tốt với cô ngày ba bữa cơm đàng hoàng , còn để cô tắm rửa rất sạch sẽ.

Cô đơn giản chỉ nghĩ nếu mình quan trọng với Hàn Ma Kết như thế dù cho có thất bại cô cũng k chết, cùng lắm sẽ chịu khổ dài dài.

Cô đơn giản nghĩ rằng như vậy là đã ổn.

Cái " đơn giản", "đã ổn" của cô sớm bị Hàn Ma Kết phát hiện ra từ lâu, chỉ là vị Hàn trại chủ này đang suy luận xem cô đang nghĩ ngợi toan tính điều gì thôi.

Kết quả là Hàn Ma Kết cuối cùng vẫn đồng ý gật đầu làm theo lời Song Tử cô.

Quay trở về phía Lâm Bạch Dương, đến nay đã bị nhốc trong này _ trong căn phòng tối vô phương định hướng_ đã được 3 ngày.

- Mang hắn đi...

Cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Bạch Dương là câu nói của Hàn Ma Kết, mội thân ảnh mập mờ khác nhanh chóng xuất hiện . Lâm Bạch Dương theo sau đó mà bị mang đi.

Kì quái,sao lại dẫn Lâm Bạch Dương đi,Song Tử đâu?

- Các người... Song Tử đâu?

Hàn Ma Kết k nói k rằng, dịch chuyển qua vùng khác, rồi để Lâm Bạch Dương ở đó mà rời đi k một lời giải thích.

Lâm Bạch Dương nhíu mày đứng dậy, nếu k phải là người học võ k chừng Dương bổ khoái đã gãy xương rồi, với lực đạo như vừa nãy k gãy xương cũng xem như là kì tích rồi.

- ...

Song Tử từ góc phòng đi tới, lâng cánh tay Lâm Bạch Dương chậm chạp nói:

- Xin lỗi...

Nếu k phải do cô liệu Lâm Bạch Dương có chịu khổ như thế k? Câu trả lời là k . Song Tử cảm thấy mình thật có lỗi, vì mình mà Dương bổ khoái chịu khổ.

- Xem chừng đệ rất tốt, chúng k làm gì đệ chứ?

Song Tử gật gật đầu. Cô thấy tin tưởng Lâm Bạch Dương dù k biết vì sao lại như thế.

Cô đến cuối cùng vẫn chỉ là làm phiền người khác thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com