Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện1.1

Song Tử choàng mở mắt,xung quanh cô gần như bao phủ bằng bóng tối, ánh đèn dầu chập chờn như có như k.

Song Tử ghét bóng tối. Mặc dù cô biết nếu k có bóng tối thì sẽ k có ánh sáng, nếu k thấy ban đêm sẽ k thấy ngày mai tương sáng.

Ánh trăng tròn hư ảo xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, cô có thể nhìn ra ngoài bầu trời thỉnh thoảng lởn vởn vài cơn gió, tia sáng dịu dàng đêm trăng tròn bao trọn lấy cô, dường như muốn đem ấm áp hiếm hoi chuyền qua cô.

Song Tử dở chăn, cơn lạnh liền ập tới. Trời sắp sang đông rồi. K biết từ bao giờ đến cô cũng k nhớ cô có một tật xấu, đó là thức vào nửa đêm. Và việc này ngày càng xảy ra thường xuyên hơn.

Song Tử khoác thêm một lớp áo, cô nghe thấy bụng mình reo lên. Cô nghĩ vì đói nên cô tỉnh giấc. Nếu có ai đó ở đây chưa say giấc ắt hẳn Song Tử sẽ xấu hổ muốn độn thổ mất.

Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu k phải ông chủ quán rượu đột nhiên mất tích rồi được người nha môn thông báo ông ta đã chết, vậy thì người làm trong quán đâu bận rộn đến mức chuẩn bị tang sự mà quên ăn k có thời gian uống nước như thế.

Song Tử quyết định vùng chăn vực dậy, cô nghĩ đây là lần đầu tiên mình đến nhà bệp lục đồ ăn vụng lúc nửa đêm như vậy. Đi qua phòng hai người còn đang ngủ là Lâm Bạch Dương và Đông Phương Kim Ngưu, Song Tử cận thận k để họ tỉnh giấc. Nếu so với họ Song Tử còn lâu mới bì kịp, ba người làm nhiều hơn cô gấp mấy lần.

Mà kể cũng hay, con gái ông chủ quán rất tốt, cố gắng xắp xếp cho bốn người bốn phòng khác nhau. Ông chủ quán trước rõ ràng quá keo kiệt, cậy sức bốn người yếu thế mà chèn ép. Hóa ra nhà trọ này vô cùng rộng, còn chừa mấy phòng nữa kìa.

Tuy vậy bốn người chỉ dùng có ba phòng, Liễu Song Nam thế nào vẫn nhất quyết cùng phòng với Song Tử. Đứa trẻ này dù cô khuyên thế nào cũng k chịu, có lẽ chỉ có Hàn Ma Kết là sai bảo được tiểu Nam.

Tuy đã cẩn thận lắm rồi vẫn làm Liễu Song Nam tỉnh giấc. Đứa trẻ này vừa thấy cô dời đi liền thấp giọng hỏi"

- Song Tử tiểu thư, ngài tính đi đâu...

- K cần theo đâu, tôi đi được...

Rồi dừng lại hồi lâu, cô nói Liễu Song Nam lên giường nằm, cô nói để giữ ấm giường chờ cô quay lại. Liễu Song Nam đành gật đầu, còn nói thêm nếu có chuyện gì xảy ra thì gọi tiểu Nam.

Song Tử lần theo trí nhớ của mình đến nhà bếp. K gian tịnh mịch lúc nửa đêm k chút tiếng người, chỉ còn sót lại âm thanh trong tiếng bước chân của Song Tử, tiếng gió thổi hòa quyện cùng những chiếc lá úa vàng rơi rụng.

Quả thật k gian này rất khiến người ta liên tưởng đến... ma!!!

Đột ngột trước mặt Song Tử hiện lên một quầng sáng nhạt, nhanh chóng hội tụ thành một thân ảnh mập mờ. Song Tử một phen tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội bịt miệng để k làm kinh sợ những người đang ngủ.

- Tố Linh?

" Ồ... đã làm con sợ rồi? Ta chỉ có thể hiện thân vào đêm trăng tròn 15 và buổi sáng ngày16 thôi"

Thời gian trôi qua cũng nhanh thật, thoắt cái đã hết một tuần trăng. Tố Linh kể từ lần ở hồ Tuyệt Tình đến giờ Song Tử mới gặp lại. Hóa ra đó là lí do khiến cô k thể thấy nàng, Song Tử còn nghĩ Tố Linh chỉ là trong mơ của mình thôi.

Song Tử đúng là đã giật mình, dù cô k tin cho lắm chuyện ma quỷ nhưng mà khi ở dị giới này khó ai có thể k nghĩ ngợi lung tung, k thể k sởn gai ốc.

" Con đi đâu vây? Nửa đem nữ tử k nên ra ngoài một mình"

- K sao, nếu sảy ra chuyện gì đều có thể gọi Song Nam tới! Chỉ là thấy đói nên....

Đúng vậy, kể từ lúc mọi người đem cô trở về Đông Phương Kim Ngưu đã dùng pháp lực của mình, bằng cách nào đó lúc khẩn thiết có thể truyền suy nghĩ của cô đến người cô muốn . Rất tiện lơi.

" Vậy cũng được, khi nào con vào mộng thì báo ta một tiếng"

Tố Linh nói câu này xong liền hòa vào Song Tử, cô biết nàng rất mệt mỏi khi phải hiện hồn ngoài cơ thể cô. Nếu Song Tử k mang thân xác phù hợp với linh hồn của Tố Linh thì có lẽ linh hồn này sẽ rất lâu sau mới hiện thân được trước một ai đó.

Song Tử đẩy cửa bước vào, nhà bếp vắng lặng như tờ. Song Tử lục lọi vài cái nồi và tìm cho mình được một chiếc đùi gà, cô ngồi xuống định ăn thì nghe bên tai có tiếng động. Động tác đưa đùi gà vào miệng liền dừng lại.

Động tác trên tay người kia cũng vậy. Chưa đầy ba giây sau, Song Tử cảm nhận được một bàn tay mềm mại còn dính mỡ đặt lên miệng mình bịt lại. Người kia trầm giọng thấp xuống lên tiếng:

- Đừng kêu, mọi người sẽ tỉnh!

Song Tử gật đầu, cô đương nhiên thừa hiểu chuyện đó, nếu k cả hai người bọn họ sẽ rất mất mặt. Cô nhận ra vị cô nương đồng cảnh với mình. Đây là con gái của ông chủ quán, vì nàng có ấn tương với Song Tử nên cô nhớ rất rõ. Tuy rằng vì thấp giọng mà giọng nói có chút là lạ nhưng Song Tử nhận ra đây là giọng nói của chủ nhân nó tốt bụng để bốn người họ phòng riêng. Nàng tên Vô Ưu.

Vô Ưu thả tay ra, tiếp tục công việc nàng cho là vĩ đại của mình: ăn đùi gà, nạp sức lực.

Song Tử và Vô Ưu cứ như vậy mà ăn, k ai nói với ai một lời nào. Cho đến khi Vô Ưu ăn xong trước, nàng quệt môi quay sang hỏi Song Tử"

- Ắt hẳn phụ thân ta ... huynh ghét ông ấy lắm?

Song Tử k đáp, bởi cô quả thật biết nên trả lời ra sao. Nếu đặt mình vào vị trí của Vô Ưu thì nghe người khác nói phụ thân mình k tốt chắc sẽ k vui. Mà nếu nói là k thì giống như đang nịnh nọt Vô Ưu vậy. Thế nên Song Tử chọn im lặng.

- Ta mẫu thân mất sớm, là phụ thân sớm ngày nuôi ta. Dù thế nào ta cũng k thể ghét ông ấy được...

Vô Ưu còn nói gì đó rất dài phía sau, Song Tử vừa ăn vừa chăm chú nghe. Hai người nói chuyện rất lâu, đến khi họ nhận ra trời đã hửng sáng mới dừng lại câu chuyện.

Tuy chưa nói với nhau được bao nhiêu nhưng Song Tử nhận thấy hai người hợp ý vô cùng, k giống như khi ở cạnh Hàn Ma Kết hay Lương Nhân Mã luôn phải đề phòng. Ở cạnh hai người đó khiến Song Tử cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc bản thân mình vì sao lại quái lạ như thế.

- Đây là lần đầu tiên sau 5 năm ta nói chuyện với nam nhân nào đó thoải mái như vậy!

Song Tử chầm chập gật đầu thừa nhận, phải, thoải mái lắm. Chỉ là...

Bước ra khỏi phòng bếp, Song Tử đột nhiên quay đầu lại, khoảng khắc ánh ban mai len lói những tia đầu tiên cũng là lúc cô nói ra bí mật mà chỉ vài người nam nhân đi cùng mình biết:

- Tôi là nữ tử... k phải nam nhân!

Vô Ưu" hở" một tiếng rồi nhíu mày, đến tận khi có người k kìm được nhắc nhở nàng chuyện Vô Ưu đã đứng ở đấy quá lâu mà quên mất việc để tang và việc trong quán còn nhờ nữ tử này giải quyết?

Nữ tử? Đùa? Nhưng nhìn biểu hiện của Song Tử đâu có chút đùa nào? Giống ngư đang vô cùng nghiêm túc nói ra chuyện này vậy...

K được, Vô Ưu phải suy nghĩ cho thật kĩ...

Song Tử sau đó được chuyển đến phòng bếp, chuyên việc nhóm củi lửa đun nước để tắm. Cô nghĩ chắc Vô Ưu làm ra .

- Song Tử...

Vô Ưu có chút gì đó k tự nhiên mà gọi tên Song Tử, nàng k bước vào phòng bếp mà chỉ đứng ngoài nhỏ giọng gọi.

Song Tử phủi phủi y phục, than bếp trên mặt bị phết qua khi cô lau mồ hôi trên trán mà trở nên lem luốc kì lạ.

Vô Ưu bật cười, nàng cười mỉm tủm tỉm thích thú nhìn dáng vẻ này của Song Tử, thật thể nghĩ được lấp đằng sau dáng hình nhỏ bé lem luốc mặt đồ nam nhân này lại là một nữ nhi nói chuyện tâm đầu ý hợp với Vô Ưu .

- Chúng ta ra ngoài nói chuyện?

Song Tử gật đầu. Đi một quãng đường dài k thấy Vô Ưu nói nửa câu nào, nhìn dáng vẻ điềm đạm cước bộ bình ổn của nàng, Song Tử đành nên tiếng trước:

- Chủ quán tìm tôi vì lí do gì?

Vô Ưu quay người, bất chợt nở một nụ cười ôn nhu nói với Song Tử:

- Ta chưa từng có ai thân thiết là nữ nhân cả. Quả thật dù là nam hay nữ ta đều thích!

Song Tử khựng người, hóa ra Vô Ưu cười lại đẹp như vậy, đến cô còn ngây ngất huống hồ chi nam nhân bình thường.

Y phục hồng phấn nhạt theo chiều gió khe nhẽ bay nhè nhẹ, tô điểm cho khung cảnh ảm đạm tiết trời sắp vào dông. Khuôn mặt hài hòa thanh đạm mà thoát tục thật khiến người ta k thể k kìm lòng được mà ngoảnh đầu lần nữa nhìn Vô Ưu. Mấy lần gặp Vô Ưu k phải là khi Song Tử đang bận bịu k để ý thì cũng là khi trời tối nhìn k rõ dung mạo của nàng.

Đẹp . Rất đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com