Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 - Dang dở

- Em... ngủ quên rồi?

Bạch Dương mơ màng mở mắt, chỉ để nhận ra được rằng bản thân tự bao giờ đã lỡ giấc trên bờ vai của đối phương. Cậu vội vã dùng tay phủi phủi vai anh, hy vọng rằng sẽ không có sợi tóc nào rơi rụng trên đấy.

- Không sao. Em cũng đã không ngủ cả ngày hôm nay rồi. Ngủ được một chút cũng tốt.

Song Ngư chậm rãi đáp, điệu bộ vẫn ân cần như lệ thường. Bạch Dương cười nhẹ, bàn tay theo thói quen xoa lên mái tóc đen nhánh mềm mại của anh. Anh cúi đầu, để cho cậu tùy tiện.

- À đúng rồi, về điều mà ban nãy em nói...

- Có khả năng. Chúng ta nên thử.

Song Ngư bình thản đáp và đứng dậy. Anh triệu tập ma thuật thảo, cuộn xoắn những sợi dây leo hiện hữu trong khu rừng thành một cây gậy chống cao một thước hai. Đầu gậy được anh gõ nhẹ xuống. Chẳng mấy chốc, mặt đất dưới chân họ nứt vỡ, và cả nơi hoang vu ấy có sự thay đổi lạ kỳ.

- Nhìn kìa!

Bạch Dương hào hứng nói, tay chỉ về phía bờ bên kia. Ở đó có ba người đàn ông, một trong số đó là người mà cậu đang lo lắng - Xà Phu.

- Chủ nhân, ở đây!

Một người khác trong số họ nhận ra sự hiện hữu của anh và cậu, liền lập tức vẫy tay.

Năm người lặng lẽ nhìn khoảng cách chia cắt hai thế giới, trong khoảnh khắc không biết nên vượt qua bằng cách nào.

Song Ngư bất chợt gõ gậy chống hai lần xuống đất, đan những sợi dây leo từ trong khu rừng lại với nhau, hình thành một cây cầu nhỏ đủ cho hai người qua được. Bạch Dương tỉ mỉ quan sát kết cấu của nó. Sau khi chắc chắn rằng thiết kế kia phù hợp với tải trọng của hai người thì gật đầu. Cả hai cứ thế băng qua rãnh nứt.

Vừa đến được bờ bên kia, điều đầu tiên Bạch Dương làm chính là kiểm tra người bạn mới.

- Xà Phu, anh không sao chứ?

Cậu cất tiếng hỏi, mắt nhìn một dọc khắp cơ thể đối phương. Chàng hơi lùi lại, có chút không quen với ánh nhìn chăm chăm của cậu. Cậu nhận ra điều đó, vậy nên cậu không dò xét nữa, mà im lặng chờ đợi câu trả lời của chàng.

- Tôi không sao.

Xà Phu đáp gọn. Tay chàng vô thức đặt lên chiếc balo đang đeo lệch. Chàng nhanh chóng chỉnh sửa lại dây súng và vị trí balo sao cho thuận tiện nhất có thể trước khi gật đầu.

Bạch Dương đáp trả chàng bằng một cái gật tương tự đầy thấu cảm. Cậu đưa tay vào túi quần, lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt chỉ độ lòng bàn tay và bật nắp lên. Bên trong ngoài kim giờ, kim phút và kim giây đang chạy còn có một cái nút nhỏ. Ngón cái cậu ấn vào cái nút ấy.

Một mô hình viên đạn được thiết lập. Chỉ hai giây sau khi Xà Phu thấy được hình thù, nó đã được bao bọc trong ánh sáng trắng chói lóa và trở thành viên đạn thật trong tay Bạch Dương.

- Cái này cho anh. Một phần của chiếc bánh "Sáng Tạo".

Cậu cất tiếng và dúi viên đạn ấy vào trong tay người lính. Chàng chăm chú nhìn. Vẻ bề ngoài trông nó không khác với loại đạn mà chàng đang sử dụng là bao. Nhưng rồi chàng cũng cầm súng và nạp viên đạn ấy vào chung với những viên đạn khác trong hộp tiếp đạn.

- Anh sẽ biết công dụng của nó khi anh cần dùng đến.

Dường như, Bạch Dương nhìn thấy sự hoài nghi trong ánh mắt chàng, liền cất tiếng. Chàng gật đầu theo phép lịch sự và lại đeo súng lên vai.

- Đúng rồi đồng minh, tôi có một chuyện mà có lẽ cậu sẽ hứng thú.

Người đàn ông với mái tóc đen búi cao và đôi đồng tử kép hờ - người từ khi gặp mặt đến vừa nãy vẫn chưa chịu hé ra một câu nói - tiến lại chỗ cậu.

- Là về thế giới này sao?

Bạch Dương hỏi lại, và đối phương gật đầu.

- Dòng chảy ma thuật ở đây có một chút khác biệt so với thế giới của "cậu".

Y chậm rãi nói, xoay nhẹ cổ tay của bản thân. Trong khoảnh khắc, ấn ký của tất cả mọi người phát sáng.

Xà Phu bỗng chốc chú tâm đến người trước mặt. Bạch Dương, người đã đề xuất chàng lập khế ước với mình, cũng có một ấn ký tương tự hiện hữu trong lòng bàn tay trái. Đôi đồng tử chàng mở to, chìm sâu trong suy nghĩ. Tuy rằng chàng chưa thật lòng chắc chắn về cách vận hành của khế ước, nhưng dựa theo cách mà nó thiết lập lên chàng, chàng có thể phần nào đoán được, khế ước được lập ra giữa một người sống và một người đã chết. Vậy, nếu sự suy đoán của chàng là đúng, thì ấn ký trong lòng bàn tay cậu mang ý nghĩa gì? Chàng bỗng dưng không dám hỏi.

Càng chú tâm đến sự tồn tại của cậu, Xà Phu càng cảm thấy bản thân cậu chẳng tầm thường. Có lẽ, việc mà cậu tìm đến chàng trên con tàu ấy có nhiều tầng nghĩa hơn chàng luôn suy tưởng. Bằng không, cậu sẽ không thể nào ngẫu nhiên có một cỗ bài Tarot trong balo của mình.

Hành trình bất chợt phát sinh từ biến chuyển, có vẻ càng lúc càng trở nên thú vị.

- Đúng là có chút khác biệt.

Bạch Dương nhìn vào ấn ký, nhìn vào cả những sợi dây cước sáng lấp lánh giữa những kẽ tay. Cánh tay trái cậu hơi thu lại, kéo đầu sợi dây bên kia trở về thử. Không có tác dụng.

- Cậu sẽ không thể làm thế ở đây đâu.

Y nói tiếp, những ngón tay thô ráp của y xoa nhẹ cằm mình.

- Theo tôi nhận thức được, ở thế giới này, vật chất triệu hồi tồn tại trong một không gian phụ. Không gian này có thể được tạo ra bằng nhiều cách khác nhau và phụ thuộc vào lý tưởng của người sở hữu. Dễ hiểu mà nói, chúng tôi có thể sống trong một không gian song song và xuất hiện khi cậu cần.

- Kiến thức rất thú vị.

Bạch Dương gật đầu.

- Vậy, có điều kiện gì để không gian được tạo nên không?

- Cho đến hiện tại thì chưa. Tôi đang thử thiết lập một không gian như vậy bằng khả năng của mình. Nếu trực quan của tôi không sai lệch, vào khoảng một ngày trước khi chúng ta tìm ra được hai người còn lại, nó sẽ hoàn thiện.

- Được. Trông cậy cả vào anh đấy, Xử Nữ.

Cậu bình thản nói, vỗ nhẹ hai cái lên vai đối phương. Y gật đầu. Không khí xung quanh lại chìm dần trong yên lặng.

- Vậy là chỉ còn Thiên Yết và Kim Ngưu trước khi chúng ta có thể chuyển sang mục tiêu kế tiếp. Song Tử, anh có ý tưởng gì không?

Cậu đảo mắt sang con người đang yên vị cạnh bên phiến đá. Gương mặt gã trông uất ức đến vô cùng.

- Chủ nhân còn hỏi câu đó được hả? Cậu đã không dành sự chú ý cho tôi từ khi chúng ta gặp lại nhau rồi. Cậu chán tôi đến thế ư?

Gã đau khổ cất tiếng. Đôi mắt màu nâu gỗ vẽ ra điệu bộ đáng thương, tội nghiệp như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi dưới trời bão tuyết.

- Được rồi. Là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi.

Bạch Dương lắc đầu bất lực. Hai ngón tay cậu day day trán mình. Song Ngư đứng cạnh bên cậu bất giác cười khẽ, tuyệt vọng thay cho sự chống chế của đối phương.

- Chúng ta cũng nên khẩn trương thôi. Thời gian không còn lại nhiều.

Xử Nữ chậm rãi nói để giải vây cho cậu. Tay anh nhìn vào đồng hồ của mình. Xà Phu không hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói ấy. Nhưng tay chàng vẫn đặt lên dây đeo súng, chuẩn bị để đi.

Tuy rằng chàng chết khi còn trẻ, nhưng trong ngần ấy năm tồn tại ở cõi người, chàng đã học được rằng, có những thứ không cần phải hỏi. Và mục đích của chuyến đi này, chính là thứ đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com