Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Đế Vương Hinh Quốc

...

Bước chân của cô cách mép võ đài không xa nữa, một đòn của y khiến cô gần như không thể đứng vững được nữa, Thiên Bình cố gắng chen lên trên, mong rằng có thể kịp đỡ lấy cô, nhưng trước khi hắn có cơ hội đó, cô đã dùng thủy pháp đỡ lấy chính mình rồi.

- Công tử, nếu đã vậy thì, kết thúc được rồi!

Song Tử đưa tay trái lên, hướng chỉ thẳng về phía y, nụ cười trên môi y chợt biến mất, hai bên chân mày khẽ cau lại, tựa như muốn hòa thành một đường tới nơi rồi.

Diệp Hỏa!

Cả võ đài như muốn nổ tung, dân chúng bàng hoàng không thể tin nổi. Sau đòn đánh đó, là y rơi khỏi võ đài trước, còn cô vẫn đứng nhìn y, tay vẫn còn chưa hạ xuống nữa kia mà.

Y sớm biết cô không hoàn toàn muốn hạ gục y ngay từ đầu, không ngờ cô có thể dùng một đòn mà đẩy y ngã khỏi võ đài trước. Ngay cả Thiên Bình cũng trợn mắt, hắn còn không tin hơn, vì hắn thấy và tin rằng thang ma pháp của y sẽ không cho phép y ngã trước đòn đánh đó.

- Trời đất, Liên công tử thua rồi!

- Ta có nhìn lầm không vậy nè? Cô nương đó đánh bại Liên Công Tử ư?

- Đã bảo xuất thân của cô nương đó chắc chắn không tầm thường! Gia thế tầm thường sao có thể đào tạo ra một người giỏi được!

- Chậc chậc chậc, người tính không bằng trời tính mà!

-...

Bốn bề võ đài xì xào to nhỏ, thắng thua đã rõ ràng, Song Tử có thể rời khỏi võ đài như ý nguyện rồi.

- Quốc Sư!!

Thiên Bình vuốt vuốt lồng ngực điều hòa hơi thở, mặc dù ngoài sức tưởng tượng, nhưng hắn thật sự lo cho cô đến mức nghẹt thở. Chợt, vừa thốt ra hai từ "May quá", ngước mặt lên đã thấy cô lao từ võ đài xuống rồi.

Chưa bao giờ hắn sợ không bắt kịp cô như lúc này, đồ đành phải vứt xuống dưới đất hết, võ đài có cao thì cũng có bậc thang đi xuống đàng hoàng, sao cô lại trực tiếp lao xuống chứ, người người xung quanh bị cô làm cho kinh hãi mà dạt sang hai bên cả, để một mình hắn bắt lấy cô.

Song Tử ôm lấy cổ Thiên Bình, chuyện ban nãy làm cô sợ chết khiếp, nếu cô thua thật thì không biết phải ăn nói thế nào nữa, cô thật sự sợ lắm, sợ đến mức không nhịn được lao xuống ôm lấy hắn.

- Quốc Sư, ta sợ quá! Lần sau sẽ không tự ý bỏ đi nữa!

Song Tử tuông ra một trào, dân chúng xung quanh ngây ngốc nhìn cô, cô vừa gọi hắn là gì ấy nhỉ, Quốc Sư sao, bọn họ nghe có lầm không vậy.

- Xin lỗi, nàng có hơi hoảng, nói nhảm thôi, mọi người đừng để tâm!

Hắn vội bịt miệng cô lại, dân chúng nhìn cô rồi tặc lưỡi, ban nãy nhìn cô đánh vị Liên công tử kia trông ngầu lắm, sao giờ lại y như một người khác.

Đợi dòng người tản ra, hắn thở phào rồi thả cô xuống, người cũng cúi xuống nhặt đồ lên, đống thảo dược này đừng nghĩ dễ tìm dễ mua là có thể xem thường, ít ra có thể cứu mạng người được, không thể nói là vô dụng.

- Quốc Sư, ta xin lỗi... ngài đừng buồn nhé...

Song Tử níu lấy tay hắn lắc qua lắc lại mà làm nũng, hắn lại thấy buồn, buồn nôn. Sáng chưa ăn gì ra hồn nên thấy buồn nôn, chỉ tội đang ở giữa đường, hắn không tìm được chỗ nào mà ngồi xuống phụt ra hết.

- Quốc Sư..! Ngài không sao chứ !?

Thiên Bình có chút choáng váng, hắn nhay nhay thái dương, không rõ có thật sự là do thiếu bữa sáng hay không. Song Tử vội đỡ hắn đi đứng, cô vì hành động vừa rồi của hắn mà hoảng sợ, sợ rằng hắn lại phát sinh cái gì bất trắc trong khoảng thời gian cô bỏ đi mất.

- Thần không sao... cơ mà, cái người đó, ngài không biết y, sao có thể chấp nhận lời thách đấu của người ta?

- Ta... ta không biết, ta chỉ là vô tình nhận khăn tay của y, sau đó bị y mời đánh một trận, không đánh không được đi, nên mới thành ra thế này...

Song Tử gãi đầu, vừa nói hết câu đã thở dài. Hắn cũng không trách nàng được, chốn thủ phủ này cái gì mà chả có, cái gì mà chẳng xảy ra được, tạm thời không trách nàng, trách số hắn xui xẻo đi, bị nàng lôi đi cùng là thấy xui rồi.

- Các vị xin dừng bước.

Vị Liên công tử bỗng đi ra trước mặt hai người, một tay giương ra chắn ngang, Song Tử nhíu mày, đánh cũng đánh xong rồi, có phải đánh không lại nên đến kiếm chuyện không.

- Công tử, xem như ta với ngươi vừa làm một trận giao hữu không điều kiện đi, đừng làm phiền bọn ta nữa!

Song Tử nép vào Thiên Bình, nhìn người kia một cách dè dặt.

- Không không, ta không có ý đó, chỉ là, chúng ta có thể kết giao không?

Y vội lắc đầu xua tay, ánh nhìn của y chợt dừng lại ở Thiên Bình, thảo nào y ban nãy cứ đinh ninh đã từng gặp hắn ở đâu rồi, hắn cũng nghe đến y ở đâu rồi, thì ra là đã từng quen biết, y có thể nhìn thẳng vào mặt hắn, nhưng lại né tránh, cúi đầu xuống chào y.

- Bái kiến Bệ hạ, chúng thần nào dám tự mình kết giao với ngài, chuyện này vẫn nên để Thánh Thượng nói.

- Không cần đâu, ta đến đây được vài ngày thấy ở đây rất tốt, ngài đừng có gọi ta thiếu tự nhiên như vậy, đứng thẳng dậy nào.

Y liền đưa hai tay ra đỡ Thiên Bình ngước mặt lên, hắn cũng không dám làm trái, chỉ có mỗi Song Tử lại kinh ngạc đến há hốc mồm.

Ổng gọi bố này là Bệ hạ? Bố này đỡ ổng, cả hai nhìn nhau, sao cứ thấy là lạ? Song Tử lẩm bẩm, nếu đó là sự thật, vậy Liên công tử này thật sự là một đế vương sao, chuyện gì đã đưa y đến chỗ này vậy.

- Thưa, Bệ hạ, đây là Tam Công Chúa của Hà Quốc chúng thần, nàng có chút ngây ngô không hiểu chuyện, xin ngài đừng để tâm.

Nghe Thiên Bình giới thiệu mình với y, Song Tử giật mình đứng thẳng lưng lại, hai tay đan chặt vào nhau để ra sau lưng, miệng cười cười với y, cô sợ rằng y sẽ tính sổ với cái tay ban nãy dùng phép đánh y rơi khỏi võ đài.

- Ha, ta thấy nàng có chút khí phách, cũng rất đáng yêu, nào dám trách chứ!

Y bỗng đưa tay kéo lấy má cô ra, đương nhiên là không quên nở nụ cười mỉm thân thiện như lúc nãy, nhưng mà là cười nhạo, ánh mắt chợt hiện lên tia hằn thù với cô, hình như có gì đó làm phật ý của y rồi.

- Công Chúa, đây là Bệ hạ của Hinh Quốc, Hinh Quốc ở phía đông bắc của Hà Quốc chúng ta, ngài chớ có thất lễ.

- Vâng vâng...

Song Tử vừa nhìn y vừa nhìn hắn như cầu cứu, đương nhiên là hắn nhìn không ra.

- Cô bé, trẫm thấy ngươi có vẻ thân với Quốc Sư đấy, không biết ngươi với ngài ấy có quan hệ gì?

- Hè hè...bọn ta chỉ là bằng hữu thôi, đâu có gì đặc biệt đâu...

Song Tử vừa dứt lời, y liền bỏ tay ra, sau đó còn lấy khăn tay lau đi bàn tay vừa kéo má cô, rồi khoác lấy vai Thiên Bình tiến đi về phía trước.

- Quốc Sư này, nghe nói chỗ này có một quán ăn rất nổi tiếng, ta đói rồi, chúng ta đến đó đi!

- Được rồi, thần cùng ngài đến đó.

Cả hai người bọn họ cứ thế mà bỏ Song Tử ở lại. Cô vẫn không ngậm được miệng lại, giá như có Bạch Dương ở đây, một mình đúng là quá cô đơn rồi. Sao cô cứ có cảm giác Liên Vãn Sinh này sinh ra là để cướp đi Quốc Sư của cô vậy, đáng ra người sẽ kéo hắn đến "quán ăn nổi tiếng" đó là cô chứ không phải y đâu!

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com