Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: ( 2 ) Trường Ninh Công Chúa

...

Song Tử ung một mình trở về cung, cô cảm thấy chán nản vô hồi, lập tức nhớ ngay tới Bạch Dương.

- Hôm qua bị bắt ở lại phủ Quốc Sư đến đêm, không đi tìm Cừu được, không biết ẻm sao rồi...

Song Tử vươn vai, cô để tay ra sau đầu, vừa đi vừa đếm một hai một hai cho đỡ nản. 

Về đến trước cửa, cô thấy có một đám người đứng chờ sẵn, lòng chợt bất an, nhìn người diện y phục nổi trội nhất giữ đám người đấy đang đứng nói gì đó với A Tô, A Tô một mực không cho nàng ta vào cung, người của nàng ta lập tức đẩy vai A Tô, cô không thể đứng xem được, nhất định phải chạy lại xem cho rõ.

- Công Chúa...

- Này này, mấy người định làm gì trước cung của bổn công chúa?

Người đó cùng đám nô tì quay lại nhìn cô, ánh mắt nàng sắc bén tựa như kiếm muốn một nhát chém đứt người Song Tử, cô biết người này không dễ đối phó, không biết là ai lại có gan đến đây thôi.

- A, Hoàng muội, muội ấy à, ta còn tưởng ai chứ.

Song Tử nghiến răng nghiến lợi, cô mò đâu ra thêm một tỷ tỷ vậy chứ, nhìn kĩ lại nàng ta, cô mới nhận ra đây là nhân vật lớn nào rồi.

 - Bổn công chúa đây từ trước đến giờ chỉ có một hoàng tỷ là Sở Thiên Yết, lấy đâu ra thêm một hoàng tỷ nữa vậy, Trường Ninh Công Chúa?

Người được gọi là Trường Ninh Công Chúa kia cười nhẹ, nàng phất tay, một nô tì đi theo sau dâng lên trước mặt Song Tử một bộ y phục, cô nheo mắt, tay đưa xoa cằm, khom lưng xuống nhìn cận mặt bộ y phục rồi ngước nhìn nàng ta, đây rõ ràng là có ý đồ rồi.

- Trường Ninh Công Chúa đây là có ý gì?

- Được thôi, không nhận ta là tỷ tỷ cũng không sao, gọi ta là Sở Minh Lam, ta gọi ngươi là Sở Song Tử, chúng ta không ai nhượng bộ ai nữa.

- Cái ta hỏi là bộ y phục này, nói rõ đi.

Song Tử tối mặt chỉ tay vào bộ y phục, cô không nhận tỷ tỷ thì vẫn nhận muội muội mà, chưa biết ai hơn ai đâu.

- Ngươi vội như thế làm cái gì.

Sở Minh Lam tiến lên mấy bước ngang với nô tì đang dâng y phục, Song Tử đứng thẳng người lên chờ đợi câu trả lời của nàng ta, tay nàng nhẹ chạm vào bộ y phục, vuốt qua một cái rồi mới ngoảnh mặt nhìn cô, Song Tử nhìn nàng thật sự ngứa mắt mà.

- Ta vừa từ phương nam trở về, nghề dệt vải ở đó rất độc lạ, kiểu dáng vừa đẹp, chất liệu vải vừa tốt, rất dễ mặc, đột nhiên liền nhớ tới ngươi ở hoàng cung ngộp ngạt này hiểu biết nông cạn, nay ta đem về cho người một bộ làm quà, không biết sắp tới hoàng cung mở tiệc mừng ta về, ngươi có thể diện bộ y phục này được không.

Song Tử nhìn tay nàng ta đang mân mê bộ y phục, nhìn nàng đã đủ phát ngán rồi, nghe nàng ta nói còn phát ngán hơn.

- Được, rất cảm ơn lòng tốt của ngươi, nhưng mà nếu có lòng tặng y phục cho ta, làm ơn bỏ cái tay ngươi ra đi, nếu hối hận thì mời đem về cho.

Sở Minh Lam rút tay lại, môi cười cười với Song Tử, cô cũng cười lại với nàng ta, cả hai cười qua cười lại một cách giả tạo, chả ai thèm nhường nhịn ai cả.

- Ngươi đừng nói quá như vậy, ta còn sợ ngươi không thèm nhận đấy.

- Trời ạ, ngươi sợ thừa quá.

Cả hai nhìn nhau muốn tóe tia lửa, nô tì bên nàng ta vội đưa đồ cho A Tô, Sở Minh Lam cũng không muốn dây dưa với Song Tử, nàng ta phất tay áo hừ một tiếng đi lướt qua cô, nô tì của nàng lập tức đi theo, Song Tử nhếch mép, cô quay người đi cùng A Tô vào trong.

- A Tô, đem bộ y phục đấy đi giặt đi, sợ rằng nàng ta đã động tay động chân rồi, có gì bất thường nhớ báo lại ta.

Song Tử vừa vào phòng liền ngã xuống giường, sau đó liền đứng dậy ngay lập tức, phải rồi, Bạch Dương, phải đi tìm Bạch Dương, không để con bạn tự tìm đến mình được, nó sẽ nướng chín mình mất!

....

Bạch Dương không hiểu tại sao bản thân lại rẽ qua đây, mới sáng định đi báo lại với Song Tử, thế quái nào bây giờ lại ngồi ở trong phòng của Sư Tử, tay chống cằm ngồi uống trà nhìn anh đang vật lộn trên giường tìm kiếm thứ gì đó.

- Thái Tử, ngài tìm cái gì mà cả buổi trời vậy?

- Ta... ta tìm một thứ rất quan trọng với ta..!

Sư Tử hớt hãi lục tung đồ đạc, vì muốn xin lỗi Bạch Dương về chuyện hôm qua, anh đã tức tốc xuất cung đi mua một chiếc vòng ngọc để tặng cho cô, nhưng mà để đâu mất rồi, tìm lại không thấy.

- Vậy Thái Tử cứ tìm đi.

Bạch Dương rót trà ra cốc, thế mà lại hết nước trà rồi, cô chán nản thở dài, chống cằm nhìn Sư Tử đang luống cuống lục tung khắp phòng. 

Lúc Sư Tử vui mừng vì tìm được vòng ngọc, anh vội quay trở lại chỗ Bạch Dương ngồi, kéo tay phải của cô ra rồi đeo vòng ngọc vào, Bạch Dương mở to mắt nhìn vòng ngọc, ánh sáng xanh từ vòng ngọc thật đẹp mắt, cô vội rút tay ra khỏi tay anh giơ lên trời, ánh sáng nhè nhẹ phát ra long lanh vô cùng, anh biết cô thích rồi, để cho cô ngắm một chút vậy.

- Thái Tử, vòng ngọc này là tặng ta..?

Bạch Dương nhìn Sư Tử, anh gật đầu, cô đỏ mặt vội quay đi, nhìn vòng ngọc trên tay, Bạch Dương muốn rơi nước mắt lắm rồi, đây là lần đầu tiên có người tặng hàng đẹp thế này cho cô, còn là nam nữa chứ.

- Cảm động quá đi...

- Hoàng Huynh! Thẩm tiểu thư có ở đây không!?

Bạch Dương vừa cảm thán được một câu, Song Tử mở tung cửa, thế là cả ba người đưa mắt nhìn nhau, Song Tử khi thấy vòng ngọc trên tay con bạn vội chạy lại xem, chạy nhanh quá đến chỗ Bạch Dương là cô quỳ xuống dưới đất luôn rồi.

- Dương, ma nào tặng cho mày đây?

Sư Tử ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn Song Tử, cô giật mình cảm nhận được luồng sát khí, từ từ quay qua thì thấy anh đang nhìn chằm chằm mình,  cô vội rụt tay lại, không nói thì không nói nữa.

- Ok anh em sai.

Bạch Dương hơi khó xử, cô nhìn qua Sư Tử ngồi cạnh, anh cười với cô, tay vươn tới cốc vào đầu Song Tử một cái.

- Đồ Hoàng Huynh tặng, muội có ý kiến?

- Dạ không ạ.

Song Tử lén nhìn ánh sáng mờ ảo từ chiếc vòng ngọc kia, cô chợt nhận ra sự quen thuộc, tựa như từng nghe nhắc đến chiếc vòng này rồi thì phải.

- Dương, ra ngoài nói chuyện với tao một lát.

Bạch Dương cẩn thận nâng niu vòng ngọc, Song Tử liền nắm bặc lấy cánh tay đeo vòng ngọc của cô, kéo cô đi ra ngoài.

- Ơ mày làm vỡ vòng của tao bây giờ!

Sư Tử tò mò chuyện mà Song Tử muốn nói với Bạch Dương, anh định đi theo nghe thử, Bạch Dương liền la anh một tiếng, làm anh giật cả mình.

- Ở yên đó! Tí ta quay lại..!

- À ừ... ta biết rồi..

Sư Tử nằm dài ra bàn, thở dài ra mấy tiếng, lại bị ra rìa nữa rồi.

...

- Ôi em tôi, mày còn nhớ tình tiết trong truyện không đó em!?

- Nhớ gì?

Bạch Dương xoa xoa cổ tay vừa bị Song Tử siết chặt, Song Tử ngước mặt lên trời than vãn, cô thế lại quên mất Bạch Dương con bạn cô nó làm quái gì còn để ý đến tình tiết trong truyện nữa đâu.

- Mày thật sự không còn nhớ Thái Tử đã tặng vòng ngọc cho ai sao?

Bạch Dương nghiêng đầu, đưa tay lên xoa cằm, xong liền đưa tay đeo vòng ngọc giương lên trời, cô ngắm vòng ngọc một hồi lâu, sau đó mới nhận ra được cái gì đó bản thân đã quên mất.

- Định mệnh nhớ rồi, Thái Tử tặng cho Lệnh Hồ Như!

- Vâng vâng! Ổng tặng vì mục đích gì!?

- Quà đính hôn!... Ủa gì?

Bạch Dương cứng đờ người, Song Tử suýt xoa, có phải quà nào cũng nhận được đâu, Bạch Dương thích như vậy chắc chắn sẽ không trả cho người ta.

- Thôi thôi đừng có khóc đấy, theo tao nhớ thì Thẩm tiểu thư với Thái Tử thành thân vào cuối tháng tám, giờ mới giữa tháng bảy thôi, chuẩn bị tinh thần là vừa thôi em...

Bạch Dương vẫn đờ đẫn ra đó, đưa mắt nhìn vòng ngọc đeo trên tay, Song Tử nhíu mày nhìn mặt con bạn rồi nhìn vòng ngọc trên tay nó, nó là đang bất mãn cái gì vậy chứ.

- Tao biết... Nhưng mà người Thái Tử thích, không phải là tao, mà là Thẩm Bạch Dương.

Song Tử nghe là biết Thẩm Bạch Dương kia không nói rõ ra cho Bạch Dương hiểu rồi, cô hết sức vỗ về con bạn.

- Tao cũng không biết phải nói sao cho mày hiểu, nhưng mà tao phải nói, mày với Thẩm Bạch Dương, chính là một người.

- Mày bị kém thông minh à? Ngủ có ba ngày mà sảng rồi hả em? Nếu tao với bả là một thì tại sao bả lại hiện ra nói chuyện với tao như hai cá thể được?

- Tao biết mày sẽ không tin tao, nhưng mà hạ lòng tự trọng của mày xuống mà tin tao đi, Sở Song Tử nói với tao, tao và bả là một người, mày với Thẩm Bạch Dương chắc chắn cũng như vậy.

Song Tử đặt tay lên hai vai Bạch Dương, dù cô có nói thế nào, vẻ mặt của Bạch Dương vẫn vậy, còn pha thêm chút khinh thường, tám phần là không hề tin lời nói của cô rồi.

Bạch Dương gạt tay Song Tử ra, cô rút vòng ngọc ra, lấy khăn tay bọc lại rồi nhét xuống đai lưng, xong xuôi, cô ngước mặt lên nhìn Song Tử rồi cười.

- Mày đang đói đúng không? Không đói sao mà nói nhảm như vậy được, tao dẫn mày đi Văn Vũ Các.

- Éo!! Mày phải tin tao! Tao không đói! Tao không nói nhảm! Nhưng mà mày đãi là tao đi.

- Được rồi tao đãi, lôi theo Thái Tử ca ca của mày cùng đi đi, để ổng trả.

- Mày khôn quá dạ, chưa cưới mà biết lợi dụng Thái Tử ca ca của tao rồi à?

Song Tử ưỡn ẹo bên cạnh Bạch Dương, cô một phát đẩy mặt con bạn ra rồi phủi tay quay người vào trong, vui vẻ mời Sư Tử cùng đi Văn Vũ Các, lúc đầu anh rất vui, nhưng mà sau khi biết hai người kia cố tình bòn rút tài nguyên của mình chắc không vui nữa đâu.

------------------------------------

Chuyên Mục Quen Thuộc Hằng Ngày~

Kim Ngưu: Giờ tới lượt bọn mày đến làm loạn hả?

Song Tử: Ơ kìa, bọn tao đến ủng hộ mà~

Bạch Dương: Nghĩ gì kì quá dzạ bạn iu~

Kim Ngưu: Xin mời bọn mày đi chỗ nào đó ngồi khuất mắt khách của tao.

Minh họa một cảnh nào đó của chương trước---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com