Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12: Dream

Chap 12: Dream

''Alo? Bảo Bảo à?'' - Kim Ngưu tươi tắn trong điện thoại

''Có gì không ạ?'' - Bảo Bình lễ phép

''Mai mấy giờ vậy? Ở đâu?'' - Kim Ngưu tiếp tục cười tươi roi rói, giọng anh chàng đầy vẻ hớn hở

''Sao ạ?'' - Bảo Bình hỏi lại, thật ra thì cô đã quên mất chuyện mời Kim Ngưu đi chơi

''Eh? Em nói cái gì thế? Đừng có đùa nữa!'' - Kim Ngưu dừng giọng cười vô tư của mình lại rồi tỏ vẻ không tin vào tai mình đang nghe những gì

''Ý em là anh đang nói đến chuyện gì vậy?'' - Bảo Bình gặng lại từng chữ, vốn là người nóng tính, cô nàng nhanh chóng nổi cáu với cái giọng đùa cợt của Kim Ngưu

''À, không có gì! Anh muốn hỏi là mai em có rảnh không?'' - Không muốn để Bảo Bình tự dằn vặt chuyện này nên Kim Ngưu lập tức bẻ từ câu hỏi sang một lời mời

''Mai ấy ạ...Uhm...Không ạ!'' - Bảo Bình ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trả lời

''Tốt quá rồi! Mai em có thể đi chơi cùng với anh không?'' - Kim Ngưu hỏi nhẹ nhàng, lòng anh có cái gì đó vui vui pha lẫn với một nỗi buồn

''Được!'' - Bảo Bình bỗng trở nên hào hứng

''Vậy 8 giờ sáng mai, gặp tại Công viên Horo!'' - Kim Ngưu đứng tựa lưng vào quầy, anh vừa cười nhẹ vừa nói

''Tạm biệt anh! Mai gặp!'' - Bảo Bình cười sảng khoái chào tạm biệt Kim Ngưu

''Uhm! Mai gặp!'' - Kim Ngưu cũng điềm tĩnh đáp trả lời thiên thần của mình

Kim Ngưu ngã người ra sau quầy, mũi anh chạm nhẹ vào chai rượu vang mà có vẻ là anh đang tính khui để ăn mừng chuyện hôm nay. Nó thật bất ngờ nhưng anh thật sự đã rất vui, cả cái ly anh quý trọng nhất cũng được đem ra để thưởng thức mùi vị của thứ rượu này.

Anh cầm chai rượu lên, ngắm nhìn nó một cách ma mị rồi bỗng bốp thật chặt thân chai làm nó vỡ ra thành từng mảnh. Mảnh chai vỡ ghim vào tay anh, một vài mảnh rơi xuống đất kèm theo máu của anh. Anh buông thõng và cho tay mình rơi tự do sang một bên, anh ngước mặt lên nhìn trần nhà, đưa tay lên mũi mình và ngửa mùi tanh của chất lõng đặc sệt đang chảy ra từ tay mình.

Anh cười nhẹ, một nụ cười thật buồn và đầy mỉa mai. Anh đi sang chiếc ghế sau quầy và ngồi xuống, vùi đầu mình vào bàn tay đầy máu. Đây không phải là lỗi của cô, nhưng sao anh lại đi làm những chuyện thế này nhỉ? Anh lại nở cái nụ cười đốn mạt ấy, một nụ cười đã khiến cô đến với anh, nhưng rồi cũng chính nó là nguyên nhân cô rời bỏ anh. Đôi mắt màu nâu đen láy của anh bỗng ánh lên một tia hoài niệm, anh rất muốn nhớ, nhưng lại đôi lúc muốn quên đi, quên sạch đi những gì nụ cười này đã mang đến và cướp đi của anh.

Anh nhìn chiếc ly màu xanh biển, màu yêu thích của cô, rồi anh tự tay rút một mảnh thủy tinh ra khỏi tay mình và ném mạnh vào nó tạo nên một vết xước thật dài. Anh tự hỏi anh đang làm gì? Chẳng phải là anh đã đoán biết trước hết chuyện này rồi ư? Vậy tại sao anh lại phải tức giận với một thứ không thuộc về mình? Vậy chẳng phải là chuyện vô lý sao? Chuyện này chỉ có những thằng ngốc mới làm, mà anh thì đâu có ngốc.

Anh leo lên giường và nhắm mắt lại, anh không mong mình lại thấy giấc mơ đó nữa! Anh đã thấy một thứ không đáng thấy.

~ Dream ~

Anh thấy đám cưới của mình đang diễn ra, cô dâu, vợ anh đang đứng ở ngay đây! Anh dụi mắt để nhìn thấy rõ mặt người mà anh sắp gọi là VỢ.

''Kim Ngưu, anh làm gì nhìn em ghê thế?'' - Là cái giọng quen thuộc, Bảo Bình

Anh nheo mắt nhìn cô, ôi, cô đúng là một thiên thần xinh đẹp. Cô vận một chiếc váy voan ren màu trắng, mái tóc ngăn ngắn màu xanh dương đậm được cài bằng một chiếc cài màu xanh da trời, đôi má ửng hồng không cần son phấn, đôi môi màu anh đào tinh nghịch hơi chu lên trong cực kì đáng yêu. Cái vẻ ngổ ngáo hàng ngày đã biến mất và thay vào đó là một quý cô sang trọng, xinh đẹp. Đúng là anh yêu cái vẻ cá tính, mạnh mẽ của cô nhưng tại sao anh lại không thể rời mắt khỏi cô trong bộ dạng này thế?

''B...Bả...Bảo...B...'' - Kim Ngưu lắp bắp nhìn Bảo Bình, anh không tin nổi là anh và Bảo Bình sẽ đám cưới, nếu là mơ (ừ thì là mơ mà) thì anh mong rằng mình không bao giờ phải tỉnh giấc

''Anh làm sao vậy?'' - Bảo Bình nhẹ nhàng đến bên Kim Ngưu và nắm lấy bàn tay đang run lên vì bất ngờ của anh đặt lên gương mặt mình - ''Là em này! Bảo Bình đây!''

''Ừ, em đẹp lắm!'' - Kim Ngưu khẽ vuốt ve đôi gò má hồng hào của một thiên thần trong bộ váy trắng xinh đẹp đứng trước mặt anh

''Chúc mừng anh!'' - Bảo Bình bỗng gạt mạnh tay của Kim Ngưu ra và quay gót ra cửa

''Em sao thế?'' - Kim Ngưu ngạc nhiên, anh không hiểu cô đang làm chuyện gì mà quái lạ thế chứ

''Em không dành cho anh đâu! Hãy đón nhận tình yêu của anh! Chúc anh hạnh phúc!'' - Bảo Bình quay lại và nở nụ cười tỏa nắng, cô nàng gật đầu chào Kim Ngưu với câu tạm biệt - ''Cám ơn anh vì tất cả!''

 ''Bảo Bảo, Bảo Bảo'' - Kim Ngưu gào tên Bảo Bình và chạy theo cô, nhưng cô đã đi rồi, về một nơi nào đó, xa, rất xa

Anh ngã quỵ xuống trước cổng thềm lễ đường, đôi mắt anh trở nên vô hồn, từng giọt nước mắt thi nhau chảy dài trên gương mặt điển trai. Nước mắt như đóng băng, nó không rơi xuống đất mà dừng lại ở cổ của anh, anh đưa mắt quét từng tia nhìn đến nơi cô vừa chạy đi, dấu giày cô vẫn còn đó nhưng cái dáng người đáng yêu xinh đẹp sở hữu nó đã đi rời xa anh, rời xa anh mãi mãi.

Anh tính quay gót vào trong thì bỗng cặp mắt của anh phát hiện được một thứ gì đó nho nhỏ nằm ở gần cổng chính. Anh bước đến và nhặt nó lên, nó là một quyển nhật ký, một quyển nhật ký màu xanh nhỏ nhắn và đáng yêu. Anh giở nó ra, bên trong chi chít toàn là chữ tiếng Nhật và anh bắt đầu đọc:

''Kim Ngưu à,

Đã bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Từ khi anh sang Nhật đến nay đã được bao lâu rồi? Em rất nhớ anh đó! Onii-chan! Mà nè, đừng hiểu lầm em là Ma Kết, là em đây, Bảo Bình đây!

Anh sang đó mà chẳng nói với em cái gì cả, anh thật xấu tính! Và em ghét những anh chàng xấu tính! Điều đó có nghĩa là, em rất ghét anh đó! Sao, anh giận à? Vậy cho em xin lỗi nhé, em đùa thôi!

Mong rằng anh vẫn ổn khi ở bên đó! Em thì rất khỏe! Vẫn là một Bảo Bình mạnh mẽ ngày nào đây này! Anh đã bớt cái tính sợ con gái đó chưa? Nếu chưa thì cố trị đi nhé! Chả một ai thích một anh chàng nhát gái như anh đâu!

Anh có biết vì sao em lại có thể viết những dòng này bằng tiếng Nhật không? Em đã cố học kể từ ngày anh đi đó! Giỏi không? Em rất rành tiếng Nhật đó nhé, đừng có xem thường em!

Chà, nãy giờ em vào vấn đề chưa nhỉ? Xin lỗi anh nhé, thật ngốc khi để anh đọc những dòng trên đó, nếu thích thì cứ đọc, còn không thì bắt đầu từ đây nhé!''

Anh khẽ mỉm cười khi đọc đến đây! Cái tính hậu đậu và ngốc nghếch của cô thật đáng yêu! Mà anh phải công nhận là tiếng Nhật của cô đã khá lên rất nhiều, từ đầu đến giờ, cô vẫn chưa bị mắc phải một lỗi nào cả! Anh gật đầu rồi tiếp tục lật những trang tiếp theo.

''Ý chính của em là em muốn cảm ơn anh!

Cảm ơn anh vì đã cần em, không hề bỏ rơi em trong bất kì hoàn cảnh nào!

Cảm ơn anh vì đã hiểu em, luôn lắng nghe và chia sẻ với em tất cả những tâm sự!

Cảm ơn anh vì đã tức giận với em, biết tỏ cảm xúc khi không đồng ý với việc em làm hay thái độ của em!

Cảm ơn anh vì đã dạy em học tiếng Nhật, hôm nay em đã viết được quyển nhật ký này bằng tiếng Nhật rồi đấy!

Cảm ơn anh vì đã cười với em, luôn cười khi em cần!

Cảm ơn anh vì đã trêu chọc em, luôn giúp em cười lại khi em buồn!

Lời cuối cùng, em muốn nói với anh: Onii-chan, arigatogozaimashita!

Bảo Bình''

Nước mắt anh bất giác chảy ra, anh đã hiểu. Cô luôn gọi anh là onii-chan trong suốt quyển nhật ký vì cô luôn xem anh là một người anh trai. Nhưng như thế chẳng phải tốt hơn sao? Anh lặng lẽ lê bước chân của mình vào lễ đường.

 ''Anh đi đâu vậy?'' - Giọng một cô nàng vang lên trên bục gần chỗ người chủ hôn

''Eh?'' - Kim Ngưu tò mò nhìn lên, anh muốn biết vợ mình là ai...

~ End Dream ~

''Although loneliness has always been a friend of mine, I'm leavin' my life in your hands'' - Tiếng chuông báo thứa với giọng hát thánh thót của Bảo Bình đang trình bày ca khúc As Long As You Love Me kéo Kim Ngưu thức giấc và quay về với hiện thực

- End Chap 12 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: