Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Song Ngư cũng là một người xuyên không, nhưng không giống với Song Tử, nàng chấp nhận việc này rất nhanh chóng. Trước đây chỉ có thể ngắm nhìn cảnh đẹp cổ xưa trên phim ảnh, ngoài ra còn có kiếm sĩ hay các nam hiệp có võ công thượng thừa, có thể bay trên mái nhà nữa, nàng thật ao ước được tận mắt nhìn thấy nha, thật oai phong biết bao!

Kiếp trước sống mặc dù không tính là quá tệ nhưng cũng không đến nỗi khiến Song Ngư lưu luyến không thôi, huống hồ gì thân phận mới này chỉ có mười chín tuổi, so với trước kia nàng đã trẻ hơn rất nhiều, Song Ngư càng vui vẻ tiếp nhận.

Bất quá người nàng xuyên vào lại là tiểu thư Hạ gia, cha nương một mực nghiêm cấm, không cách nào rời khỏi Hạ gia, cho nên Song Ngư vẫn luôn buồn bực mấy ngày nay. Cuộc sống mấy ngày tiếp theo của nàng cũng không có gì đáng nhắc đến, chỉ lặp đi lặp lại vài công việc, Song Ngư nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy chắc nàng sẽ buồn chết. Hình như ông trời thương xót, trùng hợp cửu cửu của nàng tổ chức thọ yến, nàng liền dẫn theo một nha hoàn cùng cha nương đến kinh thành.

Vừa đến nơi, hai người lập tức đi dạo khắp kinh thành, lại không ngờ gặp phải một cái rắc rối lớn. Song Ngư chỉ là một đại tiểu suốt ngày không phải thêu thùa thì may vá, căn bản không cách nào đánh lại gã. Bị đẩy một cái liền ngã xuống đất.

Sau đó nha, "vèo" một cái, nam nhân từ trên cao bay xuống như cánh chim đại bàng, một cước đạp bay gã hán tử. Y chỉ dùng một tay đã có thể nhấc nổi tên béo kia, thật giống với các anh hùng nàng thấy trên phim, tận mắt chứng kiến lại càng soái khí ngút trời a.

Song Ngư kích động đến nỗi muốn bái y làm sư luôn a, cũng may vẫn là kìm chế nỗi, nếu không thật là mất mặt mà.

Còn có, nam nhân vừa lên tiếng kia thật uy nghiêm, đặc biệt đặc biệt cao quý a.

Bạch Dương sau khi bảo thị vệ của mình dừng lại, liếc nhìn thấy cô nương bị ngã trên đất, vội bước đến đỡ nàng ngồi dậy. Giải quyết xong việc hôn sự của Thiên Yết, Bạch Dương có chút cao hứng xuất cung vi hành. Đi được một lúc, hắn cảm thấy có chút không thích hợp, phía trước tại sao tập trung nhiều người đến vậy, mọi người không buôn bán nữa à.

Bạch Dương vội tăng nhanh cước bộ, dưới sự trợ giúp của thị vệ chen vào giữa dòng người, sau đó chính là một màn ra tay nghĩa hiệp, anh hùng cứu mỹ nhân vừa thấy.

Gã hán tử từ trước đến giờ dù làm chuyện gì đều không ai nói gã, cùng lắm thì sau khi biểu ca giúp gã giải quyết xong về mắng gã vài câu là cùng, lại đừng nói đến việc có người dám ra tay đánh gã như hôm nay. Gã vừa liếc nhìn đã biết nam nhân bên cạnh là một cái nô tài chỉ nghe theo sai sử, cho nên lập tức đứng thẳng dậy đấm một quyền vào bụng người nọ.

Bất quá người này sau có thể dễ dàng bị một cái thùng cơm* như gã đánh trúng, lùi về sau một bước. Gã chỉ đụng vào một góc áo của hắn, cả cơ thể nghiêng về trước, nhưng cũng không thấy gã xuống. Bởi vì vừa rồi nam nhân nhấc chân, mũi chân chuyển từ dưới lên đá vào cằm gã. Một cái nhấc chân nhìn qua nhẹ nhàng lại khiến gã hán tử ngã về phía sau, còn trượt một đường dài trên đường, bụi cũng bay lên mù mịt.

*Thùng cơm: ý nói những người vô dụng.

Hộc ra một ngụm máu, trường bào sau lưng gã đều rách hết, nằm dưới đất không dậy nổi.

Mọi người xung quanh cũng không dám đỡ gã dậy, phần lớn đều là cảm thấy gã tự làm tự chịu, ai biểu trước đây làm quá nhiều chuyện ác, xem như quả báo!

Bạch Dương bước tới, từ trên cao nhìn xuống, hỏi gã: "Ngươi là ai? Giữa thanh thiên bạch nhật lại đi ức hiếp dân nữ nhà lành."

"Ta phi!" Gã hán tử từ dưới đất bò dậy, nhìn đến Bạch Dương một thân trường bào hoa lệ, cao quý lãnh diễm trong lòng sinh ra chút kiêng dè. Nhưng từ nhỏ đã quen thói hống hách, hôm nay lại chịu không ít khổ đã sớm tức anh ách không chỗ phát tiết, thấy hắn hỏi mạnh miệng trả lời: "Ngươi không biết gia là ai? Hừ, vậy để gia nói cho ngươi biết gia là Ngưu Đại Hiểu biểu đệ của Ngưu đại nhân, cho nên gia là người ngươi muốn đánh là có thể đánh sao?"

Bạch Dương vừa lên ngôi, công việc còn rất nhiều, căn bản rất ít thời gian xuất cung như vậy. Trước đây cũng chỉ khi có lễ gì lớn mọi người mới được thấy hắn, nhưng cũng chỉ là nhìn từ xa. Cho nên ở đây rất ít người có thể nhận ra hắn, huống hồ gì gã còn là một tên suốt ngày đến những chỗ đâu đâu, làm sao nhận ra Bạch Dương là Hoàng đế chứ. Ỷ vào có người chống lưng, không kiêng dè gì lớn tiếng mắng hắn: "Ngươi không quản tốt con chó của mình để nó đi cắn loạn, ta thấy có ngày cũng bị liên lụy."

"Ta thấy người không quản tốt con chó của mình là Ngưu Nhất Đại mới đúng." Bị gã nói như vậy, Bạch Dương giận quá hóa cười đáp trả. Lần đầu tiên bị nói như vậy, đổi lại là người khác có thể sẽ nhịn được nhưng xui xẻo lại là Bạch Dương - một tên tâm cao khí ngạo, chưa từng để bản thân phải thua thiệt.

Chỉ một câu nói mọi người cũng biết hắn đang ám chỉ gã hán tử kia chỉ là con chó của Ngưu đại nhân, có người nhịn không được phụt cười ra tiếng, dần dần càng có nhiều người chỉ trỏ gã. Gã tức đến mặt cũng đỏ bừng, người này là ai cư nhiên lại dám gọi cả đại danh của biểu ca, chỉ là gã cũng không tiếp tục suy nghĩ, lập tức nhảy lên mắng: "Hôm nay xem như ngươi xui xẻo, tâm trạng gia không tốt, đừng để gia biết ngươi là ai nếu không..."

"Nếu không, ngươi sẽ về nói cho biểu ca ngươi biết, sau đó cho ngươi đánh ta một trận để trả thù." Bạch Dương ôm tay, lười biếng nói.

Không biết tại sao có chút lạnh, mọi người ăn ý cùng nhau lùi lại hai bước -- ây da, thanh niên này nhìn bên ngoài nho nhã nhưng thật đáng sợ a!

"Ngươi...!" Ngưu Đại Hiểu vốn định nói như vậy nhưng không ngờ bị hắn dành trước, lại cảm thấy đang bị sỉ nhục giống như bản thân chỉ biết dựa vào biểu ca. Chỉ vào hắn, lớn tiếng mắng: "Ta thao, ngươi..."

Lời chưa nói hết đã bị một thân ảnh phóng tới trước mặt, một cước vào bụng văng xa mấy trượng. Nhưng gã chưa kịp đứng lên đã bị người nọ đánh tới tấp, đau đến nỗi đầu váng mắt hoa, trước mắt tối thui một mảng.

Mọi người xung quanh lần thứ hai không hẹn cùng đồng loạt hít một ngụm lãnh khí, đưa tay xoa má đau giùm gã.

Trên lầu, Sư Tử hơi lui lại, xoa mặt hỏi: "Hắn là ai a?"

"Đương kim Hoàng đế Vũ Văn Bạch Dương." Xử Nữ cũng hơi nhích người vào bên trong, khi nói còn cố tình kéo dài chữ cuối.

"Mới đầu cứ tưởng là một đại hiệp không ngờ cũng chỉ là..." Sư Tử không biết dùng từ gì để diễn tả nữa, dù sao người ta cũng là Hoàng đế đó.

"Tiểu nhân!" Không hiểu sao lại buộc miệng nói như vậy nữa, giật mình một cái Xử Nữ mới phát hiện bản thân đang nói xấu Hoàng đế, vội vàng bịt miệng mình lại.

Khụ khụ, Sư Tử nhướn mi, chỉ vào tai mình, ý là -- ta nghe hết rồi!

Buông tay ra, Xử Nữ chỉ vào nàng nói: "Rõ ràng là ngươi nói!"

"Là hắn nói." Sư Tử qua nhìn Thiên Yết, hất cằm về phía Xử Nữ.

"Ừm" Thiên Yết cầm chén trà gật đầu, tỏ vẻ bản thân cũng là nghe chính miệng Xử Nữ nói.

Môi giật giật Xử Nữ bị hai người chọc giận, không có chỗ phát tiết lại càng không muốn cùng họ đấu khẩu, cầm chiếc đũa chọc chọc vào con cua -- hừ, thiếu gia không hơi đâu nói chuyện với các ngươi. Nhưng mai cua rất cứng, hắn đâm vài cái cũng không nứt, còn cố tình trượt sang chỗ khác. Xử Nữ trợn mắt nhìn nó -- đến ngươi cũng vậy, chuẩn bị dùng lực đâm nó nhưng một bàn tay chuẩn xác bắt được con cua. Kéo kéo cái càng to chỉ vào hắn, Sư Tử bật cười vài tiếng, trêu chọc hắn thật sự rất vui mà!

Dời mắt, Thiên Yết lơ đãng nhìn xuống dưới, gã hán tử bị thị vệ Bạch Dương lôi đi, hai tiểu cô nương dường như cảm tạ hắn rồi cũng rời đi. Lại nhìn nhìn Bạch Dương, chắp tay sau lưng cũng rời đi theo hướng của bọn thị vệ, sau đó biến mất sau dãy nhà. Dòng người nhanh chóng tản đi, ai bán hàng thì tiếp tục bán hàng, ai đi chợ thì tiếp tục đi chợ, lại có vài đại thẩm mải lo xem mà quên mất còn phải nấu cơm vội vàng trở về nhà.

Rất lâu sau đó, mọi người mới gặp lại Ngưu Đại Hiểu nhưng lúc đó gã đã thay đổi rất nhiều.

Mà sự việc này chính là lần đầu tiên hai người gặp mặt, cũng vô tình dẫn đến một mối duyên cho Bạch Dương sau này.

.

.

Phía Bắc của Phụng Tước Quốc là một vùng thảo nguyên bao la rộng lớn, căn bản không cách nào thấy được điểm cuối chỉ có một đường thẳng chia cắt bầu trời và mặt đất tạo thành hai màu xanh khác biệt. Trên đồng cỏ, chốc chốc lại nhìn thấy một người bản địa cưỡi ngựa đi ngang qua phía sau là một đàn ngựa ít thì cũng phải vài chục con nhiều thì lên đến hàng trăm con. Chỉ một đoàn người ngựa đi qua thôi cũng làm cho nơi đây như lâm vào sương mù, khói bụi bay mù mịt.

Đây chính là Bạch Lôi Quốc.

Kéo dây cương, một tiếng hí vang, nữ nhân xoay người nhảy từ trên ngựa xuống. Một người bước tới kéo con nai trên lưng ngựa, đồng thời tiếp nhận cây cung nàng đưa qua.

"Đại công chúa!" một tiểu cô nương chừng mười ba tuổi chạy đến, lôi kéo vạt áo nữa nhân trông rất hoạt bát đáng yêu.

"Ừm" nữ nhân hơi cúi người xoa đầu nó, nhẹ giọng đáp: "Có chuyện gì sao?"

"Bệ hạ đang tìm tỷ." Tiểu cô nương cười tươi, nắm tay nàng đi vào thành. Như nhớ đến gì đó vừa ủy khuất lại như sợ hãi nói: "Hôm nay bọn người kia lại đến!"

'Bang', tim đập nhanh một nhịp, bước chân nữ nhân có chút đình chỉ. Nàng cắn môi, tăng nhanh tốc độ, ba bước thành hai mà đi.

Tiểu cô nương đuổi theo, nhưng vẫn là không theo kịp bước chân lộn xộn, tay vẫn còn bị nàng cầm cho nên nhiều lần suýt bị té ngã, cuối cùng gần như đã bị nữ nhân kéo đi.

Nữ nhân vẫn đang lo lắng, cảm giác tay bị ai đó nắm chặt, dừng bước nàng quay đầu lại nhìn. Tiểu cô nương thấy nàng cuối cùng cũng chịu dừng lại, nhỏ giọng thút thít: "Đại công chúa, tỷ, tỷ đi chậm một chút, ta theo không kịp!"

Biết bản thân đã quá kích động, nàng đưa tay nhéo vào tay phải, cố ý giúp bản thân bình tĩnh một chút.

"A, xin lỗi, tỷ không để ý!" Nữ nhân ngồi xổm xuống, xoa xoa đôi tay nó cười nói: "Tiểu Tinh ngoan, hôm nay đi chơi với bọn Cố Tư đi, ta có việc không dẫn muội đi được."

"Tỷ không đi được sao?" Tiểu Tinh kéo kéo góc áo, bày ra một dáng như sắp khóc.

Nữ nhân sợ nhất chính là bộ dáng này, loay hoay tìm cách dỗ: "Được rồi, nếu muội tự mình đi chơi, ngày mai tỷ dạy muội cưỡi ngựa."

Vừa nghe nàng hứa dạy nó cưỡi ngựa, Tiểu Tinh lập tức nín khóc, tươi cười khác hẳn với bộ dáng lúc nãy, đưa ngón út ra nói: "Vậy móc ngéo, tỷ không được thất hứa."

Nữ nhân cũng dở khóc dở cười với đứa nhỏ này, nhưng cũng không còn tâm trạng trêu trọc nó nữa, ngéo tay xong nhìn nó vui vẻ rời đi.

Nữ nhân đứng trước cửa, nghe thấy bên trong rất ồn ào nhưng không còn thời gian nghĩ ngợi, nàng trực tiếp đẩy cửa đi vào. Bạch Lôi Vương Thiên Đằng Lôi Hãn nhìn sắc mặt nàng cũng đoán được nàng đã biết chuyện, không biết nên nói gì.

Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nàng, sau đó đều không tự chủ cúi đầu. Sự việc này thực sự đã quá nghiêm trọng, không phải bọn họ muốn là có thể giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com