Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 54: Đối với hắn văn minh là đang vũ nhục văn minh

 Trần Túy về đến nhà còn chưa tới năm giờ, trong phòng khách không có người, nhưng Trần Nhất Nhiên giày đặt ở cửa trước chỗ, chứng minh cậu bé không hề ra khỏi nhà.

Trần Túy đổi dép lê, hướng Trần Nhất Nhiên gian phòng nhìn lại. Anh tại đang đóng cửa phòng đứng một hồi, mới đưa tay gõ cửa một cái: "Trần Nhất Nhiên, cháu ở bên trong à?" 

Trong phòng nhất thời không có động tĩnh, qua một trận, mới truyền đến dép lê sợ trên sàn nhà "Lạch cạch" một tiếng. Trần Nhất Nhiên mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh: "Cậu."

"Cậu muốn cùng cháu nói chuyện." 

"Nha..." Trần Nhất Nhiên mang lên cửa phía sau, đi theo Trần Túy đi đến phòng khách trên ghế sa lon ngồi xuống. Cậu bé vô ý thức đá lấy chân mình bên trên dép lê, có chút cúi thấp đầu, Trần Túy nhìn một chút, mở miệng nói: "Cháu nghĩ xong chưa, xác định sẽ đi Mỹ sao?."

"Vâng." Trần Nhất Nhiên nhẹ gật đầu, vẫn là nhìn chân của mình, "Ba cháu đã tới tìm cháu, cháu nên cùng ba ba sinh hoạt chung một chỗ." 

Trần Túy trầm mặc một lát, lại nói: "Nhưng ba cháu là muốn dẫn cháu xuất ngoại, cháu có thể thích ứng cuộc sống nước ngoài sao? Mặc dù cháu cũng học được một chút tiếng Anh, nhưng muốn cùng bên kia bạn bè câu thông vẫn là rất khó khăn." 

Trần Nhất Nhiên mím mím môi, nói: "Vừa mới bắt đầu có thể sẽ không quen, chậm rãi hẳn là có thể thích ứng đi. Ngôn ngữ mà nói, ở độ tuổi cháu học vẫn tương đối nhanh đi."

Trần Túy nghe nói xong, lại trầm mặc một trận, mới nói: "Cháu đã nghĩ đến rõ ràng như vậy, vậy cậu cũng không nói gì nữa. Đi nước ngoài, cậu vẫn là cậu cháu, nếu như Triển Húc đối với cháu không tốt, tùy thời có thể  trở về."

Trần Nhất Nhiên hốc mắt lập tức liền phiếm hồng, hắn ồm ồm "vâng" một tiếng, giống như là tại đình chỉ nước mắt. Trần Túy vuốt vuốt đầu của cậu bé,  nói: "Nếu đã quyết định, cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, cậu đi làm cơm tối, đợi lát nữa đi ra ăn cơm."

"Tốt..." Trần Nhất Nhiên nhìn xem Trần Túy tiến phòng bếp, nhanh như chớp xông về gian phòng của mình.

Trần Túy đeo lên tạp dề, nghe cửa quan đến "Phanh" một tiếng. Anh thở dài, tựa ở bên cạnh người tủ bát bên trên, nhìn chằm chằm trong không khí.

Trần Nhất Nhiên quyết định muốn cùng Triển Húc đi Mỹ, anh mặc dù biểu hiện bình tĩnh tiếp nhận, nhưng cha mẹ, đoán chừng sẽ không như thế dễ nói chuyện. Bọn họ đối Triển Húc, kia là hận không thể gặp một lần đánh một lần, chuyện này, còn không biết muốn làm sao cùng bọn họ mở miệng.

Khó xử quy về khó, nhưng cũng không thể giấu diếm bọn hắn, Trần Túy đành phải cho bọn họ gọi điện thoại, sau đó quả nhiên phía bên kia điện thoại nổ tung.

"Ba không hiểu rõ Trần Nhất Nhiên là thế nào nghĩ, đi theo Triển Húc có thể có cái gì tốt! Ba kiên quyết không đồng ý!" lần trước lão Trần kích động như vậy, là lúc Trần Nguyệt quyết định muốn cùng Triển Húc kết hôn.

Trần Túy đi đến ban công, đóng lại cửa phía sau: "Chúng ta đối Triển Húc có hận ý, nhưng đối Trần Nhất Nhiên mà nói, vẫn là ba.  Cậu bé muốn cùng ba của mình, cũng không phải không thể lý giải."

"Ba liền không thể lý giải! Triển Húc cái kia cẩu vật, ba gặp được liền gõ phá đầu của hắn, nhìn hắn còn thế nào mang Trần Nhất Nhiên đi!" 

Trần Túy có chút đau đầu, hắn vuốt vuốt  huyệt thái dương, đối bên đầu điện thoại kia lão Trần nói: "Ba, ba tốt xấu gì cũng là giáo sư, văn minh một chút."

"Văn minh kia là đối người văn minh, đối đãi Triển Húc loại này, đối với hắn văn minh kia là đang vũ nhục văn minh!"

"Đi, ngày mai con đem cậu bé mang tới, ba ngược lại muốn xem xem, Triển Húc là  rót cái gì thuốc mê."

Buổi tối lúc ăn cơm, Trần Túy nói với Trần Nhất Nhiên ngày mai muốn đi ông ngoại nhà bà ngoại, Trần Nhất Nhiên nhìn qua cũng không thế nào ngoài ý muốn, gật đầu nói: "Tốt, chị Điềm Điềm muốn đi sao?"

"Không, ngày mai chỉ chúng ta." Trần Túy đáp, "Lần sau lại cùng với cô ấy cùng đi sau."

"Vâng." Trần Nhất Nhiên chôn lấy đầu, lốp bốp trong chén cơm.

Ngày thứ hai Trần Túy tan tầm, liền mang theo Trần Nhất Nhiên đi gặp ông ngoại bà ngoại. Mẹ Trần Túy giống như lần trước, dưới lầu chờ lấy bọn họ, gặp bọn họ lái xe tới, liền cùng Trần Nhất Nhiên ngoắc. Trần Nhất Nhiên sau khi xuống xe, nhìn bà hô một tiếng: "Bà ngoại."

"Ai da, ngoan." Mẹ Trần Túy sờ sờ đầu của cậu bé, "Đói bụng không? Cơm đều làm xong, chúng ta đi lên liền ăn cơm."

Đồ ăn đã đều bày ở trên bàn cơm, rất phong phú, liền là ngồi tại bên cạnh bàn cơm bên lão Trần sắc mặt nhìn qua không  tốt. Trần Túy hắn một tiếng, Trần Nhất Nhiên cũng đi theo kêu một tiếng "Ông ngoại".

Lão Trần trông thấy bọn họ, liền hướng Trần Nhất Nhiên vẫy vẫy tay, gọi tới. 

"Ông ngoại." Trần Nhất Nhiên đi đến bên cạnh, lại hô một tiếng. Lão Trần nắm hắn tay, hỏi : "Ông nghe cậu cháu nói, cháu muốn theo ba đi nước Mỹ?"  

"Vâng"

Mẹ Trần Tuý bưng cơm ra, nói: 'Đợi lát nữa nói sau, ăn cơm trước."

"Không nói xong ăn không vô." Mặc dù trong nhà một mực là mẹ Trần Túy tương đối bá đạo, nhưng ở trong chuyện này, lão Trần so với ai khác đều cố chấp.

 Mẹ Trần Túy đem canh cất kỹ, trên ghế ngồi xuống: "Đi, ông ấy không ăn chúng ta ăn, đến Nhiên Nhiên, ra ngoài bà nơi này tới." 

Trần Nhất Nhiên không có đi qua, ông ngoại còn đang nắm tay nha. Lão Trần nhìn cạu bé, lại hỏi: "Cháu nói cho ông ngoại, tại sao muốn đi theo ba  đi? Nước ngoài cũng không có tốt như vậy."  

Trần Nhất Nhiên cúi đầu xuống, nói: "Ông ngoại cùng bà ngoại bình thường đều không có thời gian chiếu cố cháu, cậu hiện tại cũng càng ngày càng bận rộn, về sau cậu còn muốn cùng chị Điềm Điềm kết hôn, còn phải chăm sóc con của cậu. Cháu cảm thấy  cùng mình ba ba sinh hoạt chung một chỗ, mới là thích hợp nhất." 

Lời nói này đem lão Trần nói đến không biết nên làm sao tiếp. 

Mẹ Trần Túy nghe được Trần Nhất Nhiên nói như vậy, cũng để tay xuống bên trong đũa, thở dài, đối lão Trần nói: "Em tối hôm qua cũng tỉnh táo nghĩ qua, đối đứa bé tới nói, khẳng định là theo chân cha mẹ của mình tốt nhất. Đã Trần Nhất Nhiên đều như vậy nói, em cũng tôn trọng ý nguyện. Đương nhiên chúng ta cũng không phải nói, về sau sẽ buông tay mặc kệ, cậu bé mãi mãi cũng là ngoại tôn của chúng ta, là Trần Nguyệt con trai, điểm ấy sẽ không thay đổi. Triển Húc muốn mang ra ngoại quốc, cũng không thể vừa đi liền không trở về."

Vấn đề này Trần Túy cũng đã nghĩ qua, hắn nhìn ba mẹ mình nói: "Liên quan tới cái này con sẽ lại cùng Triển Húc nói, nhưng bất kể như thế nào, áp lực này cũng không nên để Trần Nhất Nhiên đến gánh chịu. Đây đều là chuyện của người lớn."

Lão Trần không nghĩ tới mẹ Trần Túy phản bội đến nhanh như vậy, tối hôm qua rõ ràng còn cùng ông cùng nhau thương lượng đánh nổ Triển Húc đầu, hôm nay nhìn thấy Trần Nhất Nhiên, ý liền thay đổi: "Đi, em tỉnh táo, anh tỉnh táo không được. Các người đều nói đến đạo lý rõ ràng, coi như anh một người cố tình gây sự tốt. Dù sao anh không đồng ý!"

Lão Trần thở phì phò trở về gian phòng của mình, còn cố ý đập một tiếng lớn. Mẹ Trần Túy rủa một câu, sợ hắn hù dọa Trần Nhất Nhiên, quay đầu đối Trần Nhất Nhiên cười nói: "Nhiên Nhiên, chúng ta ăn cơm trước, mặc kệ ông ngoại cháu." 

Trần Nhất Nhiên mím khóe miệng, trầm mặc ngồi vào bên cạnh bàn, ăn lên cơm.

Bà kẹp cho Trần Nhất Nhiên một chút thức ăn cậu bé thích, xoa xoa đầu củanói: "Ăn nhiều một chút, về sau  đi nước ngoài, những này đồ ăn cũng không phải là tùy thời có thể ăn vào đâu."

Trần Túy nói: "Mẹ cũng không cần lo lắng, cậu bé thích ăn nhất là MacDonald, về sau đi nước ngoài, sẽ không ai quản nổi."

 "... Cháu mới không phải đâu!" Trần Nhất Nhiên cũng không muốn ăn thành một người mập mạp.

Trần Túy thấy cậu bé cuối cùng khôi phục một chút tinh thần, nhếch miệng cười cười. 

Bữa cơm này ăn xong, lão Trần đều chưa hề đi ra. Trần Túy hỏi muốn hay không vào nhà đưa chút đồ ăn, mẹ Trần Túy hừ cười một tiếng, nói: "Kệ đi, ông ấy đói bụng chính mình liền biết ra ăn."

Trần Túy xem chừng  Trần Nhất Nhiên ở nơi này, lão Trần cũng không tiện đi ra ăn cơm, liền dự định mang Trần Nhất Nhiên đi: "Vậy chúng con đi trước, mẹ cố gắng khuyên nhủ ba."

"Đã biết, con lần sau cùng Triển Húc gặp mặt đàm phán, tốt nhất lại mang cái luật sư, cho họ làm làm chứng."

"Yên tâm đi, con biết nên làm cái gì."

 Trên đường trở về, Trần Nhất Nhiên có chút sa sút hỏi Trần Túy: "Ông ngoại chán ghét cháu rồi sao?"

Trần Túy nhìn một cái, nói: "Sẽ không, ông chán ghét chính là ba cháu." 

Trần Nhất Nhiên mím mím môi, hỏi : "Cậu cũng chán ghét hắn?" 

 Trần Túy nói: "Mẹ cháu cùng hắn kết hôn trước đó, cậu liền không thích hắn, bất quá mẹ cháu thích, cho nên mẹ cháu vẫn là cùng hắn kết hôn. Cậu ghét hau không, cho tới bây giờ đều không quan trọng, hắn không phải là chồng của cậu, cũng không phải ba của cậu. Ngược lại là cháu, cháu thích hắn sao?"

Trần Nhất Nhiên không có trả lời, chỉ gặp qua một lần, chân thực chưa nói tới thích, mà lại có khi cũng sẽ nghĩ, nếu như ba ba lúc trước không hề rời đi mẹ, mẹ có phải hay không sẽ không phải chết?

"Trần Nhất Nhiên, ba cháu xác thực có lỗi với mẹ cháu, cho nên cậu và  ông ngoại bà ngoại đều chán ghét hắn. Nhưng cậu hi vọng cháu không muốn gánh vác những này, nếu như mẹ cháu còn sống, cậu nghĩ so với cho cháu đi chán ghét ba, mẹ cháu càng hi vọng cháu có thể khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành. Cậu và ông ngoại bà ngoại cũng giống vậy, đối với chúng ta mà nói, quan trọng nhất chính là cháu khỏe mạnh vui vẻ lớn lên."

"Vâng..." Trần Nhất Nhiên chôn lấy đầu, nước mắt liền rớt xuống.

Trần Túy vỗ vỗ đầu của cậu bé, nhìn chăm chú lên đường phía trước: "Mặc dù cạu không thích Triển Húc, nhưng cậu tin tưởng hắn là yêu đứa con trai này, lâu như vậy không gặp, cảm tình khó tránh khỏi lạnh nhạt, nhưng sau này là có thể chậm rãi bồi dưỡng." 

 Anh dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Nếu như  bồi dưỡng không nổi, cháu có thể tùy thời đạp hắn, trở về tìm chúng ta." 

"Phốc." Trần Nhất Nhiên nín khóc mỉm cười.

 Về sau Trần Túy liền hẹn Triển Húc, cùng hắn đàm phán Trần Nhất Nhiên sự tình. Lần này anh không có mang Trần Nhất Nhiên, nhưng nghe từ mẹ đề nghị, đem Trương luật sư mang tới.

Triển Húc biết Trần Nhất Nhiên cùng nguyện ý cùng chính mình chạy, tại chỗ hưng phấn hét to một tiếng, dẫn tới vô số người ánh mắt tò mò.

"Anh như này mà nói tôi có lý do hoài nghi anh tinh thần có vấn đề, Trương luật sư, nếu như tinh thần hắn phương diện có vấn đề, có phải hay không liền không thể nuôi dưỡng Trần Nhất Nhiên rồi?" 

Triển Húc: "... ? ?"

Hắn cảm thấy Trần Túy mới có vấn đề.

"Chúng tôi đáp ứng Trần Nhất Nhiên đi theo anh, cũng là có điều kiện. Mỗi tuần cậu bé nhất định phải cùng tôi cùng ông ngoại bà ngoại video trò chuyện một lần, sau khi mỗi cái học kỳ kết thúc, anh phải dẫn cậu bé quay trở về, cả kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Còn có liệt kê toàn bộ lịch trình học tập cho tôi

 Triển Húc: "..."

 Nể tình Trần Nhất Nhiên quyết định cùng hắn đi, hắn nhịn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com