Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🧸Chương 3: Trẻ con

Cố Uyên như thể bị niệm chú Định thân*, đột nhiên sững người. Trong đôi mắt yếu ớt ấy dần hiện lên sự kinh ngạc và nghi ngờ, như thể vừa nghe được một điều gì đó khó tin.

*chú Định Thân = dừng hoạt động 1 cách đột ngột

Đứa nhỏ tròn tròn này, tại sao lại nói với hắn những lời như thế?

Một tiếng ho nhẹ vang lên trong phòng, Cố Uyên cụp hàng mi dài xuống, chậm rãi đặt quân cờ mà hắn đã do dự rất lâu lên bàn cờ.

Hắn không cần ai thương hại, ai cũng giống nhau cả thôi.

Phía Nam vào mùa đông, nhiệt độ không lạnh đến thế. Trong không khí làn gió nhẹ thoảng qua cũng không đến mức buốt giá như mùa đông thật sự.

Cố Uyên ngước mắt, ánh nhìn u ám dừng lại ở chiếc lá bị gió cuốn ngoài cửa sổ. Mãi đến khi thấy bác sĩ tiến đến truyền dịch, hắn mới phối hợp duỗi tay ra.

Chu Trì Ngư ghé vào mép giường, khuôn mặt bầu bĩnh tò mò: "Bác sĩ ơi, bác sĩ đang truyền cái gì cho anh vậy? Nó có phép thuật không ạ?"

Bác sĩ dịu dàng giải thích: "Cũng có thể coi là phép thuật nhỉ? Nó giúp anh trai con làm sạch dịch đờm bị viêm đấy."

"Dịch đờm là gì ạ?" Chu Trì Ngư không hiểu những thuật ngữ y khoa kia, nhưng cậu biết là Cố Uyên đang bị bệnh.

Bác sĩ ấn nút khởi động, máy móc phát ra âm thanh ù ù rung lên.

Chu Trì Ngư bước những bước nhỏ, vẫn đội món quà trên đầu, tò mò chạy sang bên kia giường, cùng bác sĩ quan sát phản ứng của Cố Uyên.

Cố Uyên trông rất khó chịu, trán không ngừng đổ mồ hôi lấm tấm.

Chỉ vài giây sau, một bàn tay mềm mại nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên lưng Cố Uyên.

Cố Uyên mở mắt, khó hiểu nhìn Chu Trì Ngư.

"Không đau đâu, anh là người dũng cảm nhất." Chu Trì Ngư nhớ lại mỗi lần bệnh rồi phải tiêm, ba mẹ cũng đều an ủi bé như thế. Bắt chước dáng vẻ mẹ mình, bé nhẹ nhàng vỗ về lưng Cố Uyên: "Anh còn giỏi hơn cả hoàng tử đánh quái vật đó!"

Cố Uyên nhìn bé rất lâu, rồi nhẹ nhàng quay mặt đi, tránh khỏi bàn tay của Chu Trì Ngư.

"Thiếu gia, đến giờ ăn trưa rồi ạ."

Khẩu phần ăn của Cố Uyên có chút khác biệt so với người bình thường. Do tuyến tụy hoạt động không hiệu quả, nên cơ thể cần nhiều năng lượng hơn trẻ em bình thường một chút.

Mùi đồ ăn hấp dẫn không ngừng lan tỏa vào mũi Chu Trì Ngư. Bé nhón chân lên, vừa hít hà vừa khen ngợi: "Dì đầu bếp ơi, mấy món thơm phức này là dì nấu ạ?"

Dì đầu bếp hơi ngượng gật đầu: "Đúng rồi, cậu Chu."

"Dì nấu ngon quá trời luôn đó." Chu Trì Ngư quay sang, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Cố Uyên:
"Anh ơi, em có thể mời anh ăn trưa cùng em không?"

Cố Uyên liếc bé một cái, rồi từ từ đứng dậy khỏi giường sau khi đã hạ "rào chắn" xuống.

Bước chân của hắn rất nhẹ, bởi cơ thể quá gầy yếu, chiếc áo choàng rộng khẽ lay động theo từng bước đi.

Nhìn bộ dạng thèm ăn của Chu Trì Ngư, Cố Uyên lạnh mặt nói: "Em nói sai rồi."

"Hả?" Chu Trì Ngư tuy không hiểu rõ câu đó có ý gì, nhưng bé biết món tôm sốt kem trắng kia ngon cực kỳ.

Vì bé thấp hơn Cố Uyên nửa cái đầu, nên dì đầu bếp đã chuyển đến cho bé một chiếc ghế trẻ em để ngồi vừa.

Khả năng ăn uống của Cố Uyên rất kém. Cũng vì vậy mà cơ thể không được cung cấp đủ dinh dưỡng, khiến các chuyên gia dinh dưỡng phải đau đầu.

"Anh ơi, đừng ngại, ăn nhiều một chút nha." Chu Trì Ngư hút một hơi, ừng ực vài cái đã uống gần hết ly nước ép rau củ. Trái lại, Cố Uyên từ nãy đến giờ chỉ ăn một hạt dẻ nhỏ, còn chưa nhai xong.

"Dì nấu bữa trưa ngon ghê!" Chu Trì Ngư nhẹ nhàng trải khăn ăn ra, chậm rãi thưởng thức bữa trưa phong phú như đang ăn một bữa tiệc.

Từ nhỏ bé đã có mơ ước trở thành một chuyên gia đánh giá ẩm thực, quyết tâm phải ăn khắp thế giới để tìm ra mọi món ngon.

"Em còn biết đó là bữa trưa của tôi cơ à." Cố Uyên hơi nhướng mày.

"Dĩ nhiên em biết chứ, anh ăn nhiều vào, đừng có ngại nha."

Cố Uyên còn chưa kịp từ chối, Chu Trì Ngư đã gắp một miếng thịt bò bỏ vào đĩa của hắn.

Chu Trì Ngư hoàn toàn không nhận ra vẻ khó chịu của Cố Uyên. Trong mắt bé, chia sẻ đồ ăn là một trong những cách thể hiện tình cảm chân thành nhất.

"Tiểu Ngư, để dì lột tôm cho con nhé?"

"Cảm ơn dì, nhưng con tự làm được ạ!"

Vỏ tôm hùm đỏ đối với Chu Trì Ngư chẳng có gì là khó. Tay trái bé cầm nĩa, tay phải dùng đũa nhẹ nhàng gẩy một cái, phần thịt tôm lập tức được tách ra sạch sẽ và nguyên vẹn.

Bác sĩ ở bên cạnh ngạc nhiên khen ngợi: "Bé con, con năm nay mấy tuổi rồi?"

"Bốn tuổi rưỡi ạ." Chu Trì Ngư cũng chia phần thịt tôm của mình cho Cố Uyên, rồi bắt chước cách nói ngọt ngào của cô giáo mầm non: "Bạn nhỏ Cố Uyên, anh phải ăn cơm cho giỏi vào nhé, gầy như vậy lỡ gió lớn là thổi bay mất đấy!"

Cố Uyên không để ý tới bé, chỉ im lặng cúi đầu ăn thịt gà trong phần ăn của mình.

"Anh ơi, không được ăn như vậy đâu."

Chu Trì Ngư nhảy khỏi ghế ăn trẻ em, chống tay lên hông, bắt chước giọng cô giáo mầm non: "Anh phải ăn như một chú hổ con, từng miếng từng miếng thật to mới có thể cao lớn, khỏe mạnh!"

"Trẻ con." Cố Uyên hoàn toàn không để tâm, mới ăn vài miếng đã chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ.

Bác sĩ cũng đã quen với trạng thái này của Cố Uyên.

Từ khi bà bắt đầu chăm sóc hắn, mỗi ngày hắn đều buồn bã, chẳng giống một đứa trẻ năm tuổi chút nào.

"Anh ăn cơm y như mèo con vậy đó." Chu Trì Ngư lè lưỡi: "Nếu anh đi thi ăn cơm, chắc chắn sẽ đứng hạng bét!"

Cố Uyên nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chút tức giận: "Chính em mới là hạng bét!"

"Mèo con còn ăn được hai cái đùi gà cơ mà!" Chu Trì Ngư vừa nhai viên thịt vừa đáp lại: "Nếu anh là mèo con của em, em nhất định sẽ nuôi cho anh mập mạp, trắng trẻo."

"Trẻ con!"

"Buồn cười!"

"Tại sao tôi phải làm mèo của em chứ?"

Lâu lắm rồi Cố Uyên mới cãi nhau với ai như thế, khuôn mặt đỏ hồng như trái cà chua chín, dường như giây tiếp theo sẽ nổi giận thật sự.

Hắn thấy Chu Trì Ngư toàn nói mấy chuyện kỳ cục, thật sự không thể hiểu nổi.

Hắn gắp một cái đùi gà, tức giận nhét vào miệng, cố sức nhai.

Khuôn mặt bác sĩ thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ở phía đối diện, Chu Trì Ngư thấy tốc độ ăn của Cố Uyên rõ ràng nhanh hơn hẳn, lập tức bị kích thích ham muốn chiến thắng mãnh liệt.

Bé xắn tay áo, cầm lấy cánh gà điên cuồng nhai, đôi mắt sáng lấp lánh không quên lén liếc nhìn Cố Uyên, bắt đầu âm thầm so sánh.

Cố Uyên chỉ thấy bé con này thật kỳ cục, không thèm để ý tới nữa, cũng không muốn đáp trả. Hắn chỉ ngồi thẳng người một cách kiêu ngạo, mà không nhận ra mình đã ăn hết ba cái đùi gà.

Tối hôm đó, khi tan làm về nhà, vợ chồng Cố gia nghe bác sĩ kể lại chuyện vui buổi trưa, Bạch Ôn Nhiên tràn đầy vui mừng. Khi thấy chiếc xe trượt scooter mới tinh bên cạnh Cố Uyên, bà nhẹ nhàng hỏi: "Đây là tiểu Ngư tặng cho con sao?"

Cố Uyên đang đọc thư, nghe xong câu hỏi thì im lặng, rõ ràng không muốn nói đến chuyện đó.

Cố Thành cười nói: "Chiếc scooter này đẹp thật đấy. Lúc nào rảnh, tiểu Uyên có thể cùng tiểu Ngư ra ngoài chơi."

"Con không muốn chơi với em ấy!" Cố Uyên nắm chặt lá thư: "Con ghét em ấy!"

Bạch Ôn Nhiên ngẩn người, ánh mắt dần hiện lên vẻ thất vọng. Nhưng Cố Thành lại cảm thấy Cố Uyên đang "khẩu thị tâm phi" — ngoài miệng nói ghét, nhưng trong lòng lại không thật sự ghét. Nếu thật sự không ưa Chu Trì Ngư, thì chiếc xe trượt kia đã không ở đó.

"Em ấy thật sự muốn ở lại nhà mình sao?"

"Con ghét em ấy lắm!"

Cho đến tận khi đi ngủ buổi tối, Cố Uyên vẫn cứ càm ràm thể hiện sự không hài lòng về Chu Trì Ngư.

Bạch Ôn Nhiên ôm lấy Cố Uyên, trong lòng đầy cảm xúc lẫn lộn.

Từ khi Cố Uyên biết mình mắc bệnh, tính cách càng lúc càng trầm lặng, thường không muốn thể hiện cảm xúc thật.

Bác sĩ tâm lý nói kết quả kiểm tra tâm lý của Cố Uyên không khả quan. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ thể chất bị hành hạ, mà vấn đề tâm lý cũng sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Đã rất lâu rồi Cố Uyên mới bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Ít nhất, như thế còn tốt hơn là kìm nén trong lòng.

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Sáng sớm tinh mơ, Chu Trì Ngư đã cưỡi chiếc xe trượt scooter đến rủ Cố Uyên ra ngoài chơi.

"Anh ơi, anh có muốn đi thả diều không?" Chu Trì Ngư hớn hở chỉ ra ngoài cửa sổ, mái tóc xoăn nhẹ trên đầu cũng rung rinh theo từng bước chạy vui vẻ của bé: "Em từng cùng ba thi thả diều và được giải nhất đấy! Em siêu giỏi luôn!"

Cố Uyên vừa mới thay đồ xong, theo lịch trình sinh hoạt thì giờ là lúc hắn nên ra ngoài đi dạo.

Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Chu Trì Ngư, hắn lập tức nhíu mày, lặng lẽ chui vào chăn mà không nói gì.

"Anh mệt hả?" Chu Trì Ngư ngẩng mặt hỏi Bạch Ôn Nhiên: "Dì ơi, anh có thể đi thả diều với con không?"

Bạch Ôn Nhiên gật đầu: "Đương nhiên là được, nếu anh con đồng ý."

Chu Trì Ngư thấy Cố Uyên trùm kín trong chăn, gọi mấy tiếng mà không thấy trả lời, đành cưỡi xe trượt scooter đi chơi một mình.

Bạch Ôn Nhiên thấy Cố Uyên lặng lẽ vén chăn lên, nhẹ nhàng hỏi: "Con có muốn ra ngoài tìm tiểu Ngư không?"

Dù bác sĩ đã khuyên nên cho Cố Uyên đi dạo mỗi ngày, nhưng vì hắn không thích ra ngoài, vợ chồng Cố Thành đã mất nhiều công sức khuyên nhủ và Cố Uyên cũng tạm đồng ý đi bộ cố định ba lần mỗi tuần.

"Hôm nay con không muốn đi." Cố Uyên cởi áo khoác, ngồi trước bàn làm việc: "Con muốn đọc sách."

Bạch Ôn Nhiên định nói gì đó nhưng lại thôi: "Nhưng con đã hứa với mẹ là..."

Cố Uyên nằm gục lên bàn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, từ sân vang lên tiếng cười vui nhộn của Chu Trì Ngư. Cố Uyên che tai lại, trán tựa vào mặt bàn lạnh lẽo rồi khẽ ho.

Hình như ngoài sân không chỉ có Chu Trì Ngư, mà còn có cả ông nội và người giúp việc trong nhà. Ông nội rất thích Chu Trì Ngư, luôn gọi bé lại chơi. Từ dưới lầu vang vọng tiếng nô đùa, chắc là bọn họ đang chơi trốn tìm.

Hắn thật sự không hiểu vì sao mọi người ai cũng khen Chu Trì Ngư dễ thương.

Trong mắt hắn, đứa nhóc tròn tròn ấy thật là phiền phức.

"Tiểu Uyên, con nhìn xem kia là gì kìa?" Bạch Ôn Nhiên dường như phát hiện chuyện gì đó thú vị, vội vàng nhắc nhở: "Con nhìn xem diều của tiểu Ngư có dòng chữ y như viết tay kìa."

"Chữ sao?" Dù hơi tò mò, nhưng Cố Uyên vẫn cố không thể hiện quá rõ ràng: "Em ấy còn biết viết chữ hả?"

Ngay cả Cố Uyên, cũng chỉ mới biết hơn hai nghìn chữ Hán thôi.

"Tiểu Uyên, con nhìn kỹ chút đi." Bạch Ôn Nhiên che miệng mỉm cười dịu dàng: "Dòng chữ đó có liên quan đến con đấy."

Cố Uyên không tình nguyện lắm nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn. Khi thấy dòng chữ trên con diều hình gấu trúc, đôi mắt nâu nhạt của hắn mở to hơn một chút.

Hy vọng anh Cố Uyên có thể đạt hạng nhì từ dưới lên trong cuộc thi ăn cơm.

Mũi Cố Uyên hơi nhăn lại, siết chặt bàn tay bé xíu đầy tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com