Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C54: Đau lòng đến mức không thể thở nổi


“Biết cô ấy tên gì không?”

“Cái này tôi không nhớ, nhưng tôi quen chủ nhiệm lớp đó, là cô Choi lớp 12/3.”

Nghe vậy, đầu óc Taehuyng căng như dây đàn, anh vội lấy điện thoại gọi cho Jisoo trước nhưng không có ai nghe. Tâm lý bất an ngày càng mãnh liệt, anh lại gọi cho bạn thân của Jisoo là Chae-young.

Chae-young cũng vừa mới xem xong trận đấu, lúc này mới ra khỏi cổng trường cùng Jungkook, hỏi cô thì cô cũng không rõ.

Nhị Cẩu bên cạnh lại kéo cánh tay Taehuyng, “Mau lên, quán ăn bên này.”

Mấy người bọn họ vừa tới quán ăn cách trường không xa, điện thoại Taehuyng đã vang lên, là Chae-young.

Vừa nhấc máy đã nghe thấy Chae-young bên kia khóc nức nở, “Là Jisoo, người bị đánh ở cổng trường là Jisoo.”

Trong nháy mắt, cả người Taehuyng như rơi vào hư vô, trong nháy mắt đó, sức lực toàn thân như biến mất, giống như sắp ngã xuống.

Chae-young còn nói, “Tình trạng vô cùng nghiêm trọng, bây giờ vẫn trong phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân.”

Cô vừa khóc vừa nói.

Taehuyng ngã xuống.

Không ai biết lúc này anh đang nghĩ gì, trong lòng anh chỉ có đau đớn và hoảng sợ, không nói hai lời lập tức đứng dậy chạy đi bắt taxi tới bệnh viện.

Phòng cấp cứu rất dễ tìm, hỏi y tá trực rằng nữ sinh trung học vừa đưa tới là biết.

Nhưng phòng cấp cứu không thể tùy ý ra vào.

Taehuyng đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn một đôi nam nữ trung niên ôm nhau khóc bên trong, người phụ nữ có vài phần tương tự với Jisoo, còn đôi mắt của người đàn ông giống Jisoo y như đúc.

Đợi nửa tiếng, cửa phòng cấp cứu mở ra, không biết bác sĩ nói gì, rất nhanh thiếu nữ đeo ống dẫn khí được đẩy ra.

“Chuẩn bị phẫu thuật, ngay bây giờ.” Bác sĩ giao phó xong, nhân viên cứu hộ nhanh chóng đẩy giường bệnh vào thang máy.

Taehuyng không biết mình đi tới cửa phòng phẫu thuật thế nào, chân nặng nề như đeo chì.

Anh ngồi ở một góc hẻo lánh không ai thấy, đau lòng đến mức không thể thở nổi.

Đợi qua một đêm, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Taehuyng chậm rãi đứng dậy.

Ai cũng không thấy, nước mắt của anh chảy xuống.

Jisoo cảm thấy đau, đau đến chết đi sống lại, trên người đau, đùi càng đau hơn.

Bên tai là tiếng khóc nức nở, nhưng thế nào cô cũng không thể mở mắt ra được, cô rất muốn mở mắt nói một câu ồn quá, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng đối phương lại không cho cô như ý.

Cuối cùng, cô chậm rãi mở mắt, trước mặt là một đám thú dữ, không kịp hét lên tiếng nào đã há miệng, răng nanh sắc bén cắn lên mắt cá chân, đâm sâu vào trong xương cốt.

Theo bản năng, cô vén chăn lên, nhìn hai chân của mình…

“Cốc, cốc, cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài có người nhẹ giọng hỏi, “ Soo soo, con tỉnh chưa?”

“Mẹ, con tỉnh rồi.”

Cửa phòng mở ra, Lim Sena bưng một chén canh lớn tới, “Mẹ đoán là con tỉnh, nào, uống một ngụm canh đi, mẹ hầm ba tiếng rồi đó.”

Jisoo nhíu mày.

Cô đã uống thứ này ba tháng rồi, nhìn thôi đã đau đầu.

“Nào, hôm nay là ngày cuối cùng, về sau không cần uống nữa.” Lim Sena dụ dỗ.

Jisoo nhận lấy, đột nhiên hỏi, “Mẹ, tuyết rơi sao?”

“Không có.”  Lim Sena nói, “Hẳn là ở bên kia núi mới có tuyết.”

Phong thị là một thành phố ở phía nam, mùa đông có tuyết là một chuyện kỳ lạ, nhưng năm nay lạnh hơn mọi năm nhiều, ai cũng nói nhất định sẽ có tuyết rơi.

Jisoo rất mong chờ.

“Lát nữa tới chỗ bác sĩ tâm lý tái khám, con chuẩn bị trước đi.”

Jisoo nghe vậy gật đầu.

Bên ngoài rét thấu xương, vừa ra khỏi cửa chính là gió lạnh, không mưa cũng không có nắng, bầu trời vô cùng âm u.

Nhưng đường phố xung quanh đã thắp đèn hoa đăng.

Năm mới sắp tới rồi.

Lim Sena đẩy Jisoo lên xe, sau đó mới vòng qua ghế lái. Chuyện này bà đã hình thành thói quen ba tháng nay, cũng không hề cảm thấy phiền phức.

Đến bệnh viện tiến hành điều trị tâm lý, sau đó lại tiến hành kiểm tra toàn thân, kết quả rất nhanh đã có.

Tình hình của Jisoo so với ba tháng trước đã tốt hơn nhiều, dù là thân thể hay tâm lý.

Lúc gần đi, bác sĩ tâm lý giữ cánh tay Lim Sena nói, “Con bé rất tốt, đừng quá lo lắng.”

Lim Sena nhìn Jisoo ngồi trên xe lăn cúi đầu nghịch điện thoại, nhịn không được đỏ mắt.

Tổn thương tại con, đau tại mẹ.

Dù chuyện đã qua được hơn ba tháng nhưng mỗi lần nhớ tới lòng bà lại đau như cắt.

Mẹ con hai người ra khỏi bệnh viện.

Lim Sena đẩy Jisoo, “Con muốn ăn gì? Đồ ăn Tết năm nay còn chưa mua nữa.”

Jisoo cất điện thoại, nụ cười trên khóe môi, “Ăn gì cũng được mà mẹ.”

“Đáp án này của con khác gì không trả lời đâu chứ.”

“Ha ha.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com