Chương 2: Tín ngưỡng
Caseri nhanh nhẹn rút chiếc súng ra, không ngần ngại tạo ra các lỗ chân không trên khoảng không trung. Nó liên kết với các thành phần nguyên tử xung quanh không khí. Tạo ra các tia sét tím chi chít rồi tạo khối hình cầu lốc xoáy.
"Chuẩn bị chết đi là vừa. Tôi không thờ phượng vị" Vua" đó từ lâu rồi!" Caseri la lên, trừng mắt nhìn xuống cô nàng đang xoay như chong chóng xung quanh cậu.
Satti dừng lại trên không trung, mỉm cười một cách đáng ngờ. Cô thằng tay lấy hai ngón tay mình chọt thằng vào mắt Caseri, dĩ nhiên cậu ta cũng nhận biết được. Cậu liên thoáng lấy con dao nhỏ trên túi Satti và chặt đứt nó.
"Ây chà, đau đấy." Satti lập tức thu ngón lại, Caseri phóng tích điện lên đùi cô ta. Không những né được, Satti còn cho một cú trời giáng từ chân lên mặt Caseri, cậu ta đưa súng lên chẳng may bắn lệch."Stolen King à. Cô giỏi thật ấy!"
"Cảm ơn lời khen đó nhé, anh bạn dở tệ à" Satti lấy phần gậy của con dao nhỏ đập nó thật mạnh vào phần thái dương của Caseri. Caseri ngất ra nở một nụ cười gian xảo, cô cảm thấy thật ngứa mắt, liền dơ chân đá cậu ta vào hồ sâu lúc nãy mà Pisc đã rơi xuống.
"Bái Bai"
Bụm!
Có gì đó đã xuyên qua tim của Satti, cô ngơ ngác nhìn Caseri. Nhận ra mọi thứ từ nãy đến giờ" Chết tiệt, Cheating!!!" Sau đó liền ngã ra đất và từ xa kia có vẻ ai đó đang thưởng thức điều gì.
<><><>
"AAAAAAAAAAAAAAAAAA"
Pisc dường như muốn nổ tung vậy, cậu không biết nên lựa chọn đi về đâu. Vùi đầu mình vào đống xương sọ kế bên, nơi đây chẳng hề có đường về, chẳng biết đã bao nhiêu tiếng trôi qua rồi cậu không thể nào biết được. Nếu nhớ không nhằm trong phòng nhiều người áo trắng đó có chiếc đồng hồ.
Nhưng nó bị vỡ và chạy liên tục không ngắt quãng, nhưng nó dừng chậm lại ở số 12 giờ 9 phút. Đỉnh điểm số 0 mà lại là lẻ, đôi mắt màu nâu ngẵm sắt xanh thu mắt mình nhìn lên trên không gian tối đen đó.
Cậu như vô lối chẳng có điểm về, đèn sáng là điểm dựa duy nhất bên trong đó. Pisc lơ mơ cảm nhận gì đó đang đến gần, thoáng chốc đôi mắt cậu sáng dần lên giữa khoảng không vô tận.
Một vì sao tinh tú hiện diện trước mắt Pisc.
(Tính tú cầu vòng?) Cậu tò mò, bỗng chốc một hồi nó di chuyển đi về phía trước. Không hiểu sao, bản thân cậu lại bị mê hoặc với thứ mà cậu mới gặp. Thứ này rất đặc biệt, nó chẳng phải tinh tú 5 cánh, chẳng phải tinh tú 6 cánh, chúng thật sự có đến tận 8 cánh.
" Đẹp...thật đấy. Ấm áp quá.... Giống mẹ quá....." Pisc thoáng nghĩ như vậy, cậu chầm chậm nhắm đôi mắt dựa đầu vào vì tinh tú lấp lánh.
Bỗng chúng loé sáng
Pisc từ từ mở đôi mắt mình, nheo mắt lại. ( Mình lại ở cái nơi quái quỷ nào nữa vậy!?") Pisc chẳng thể hiểu được sao bản thân bị nghiệp nên mới bị như thế. Liếc mắt sang bên trái, cậu nhận ra hình như đây là thư viện. Nơi đây quá trời sách, Pisc ngẫn ngơ ra.
"Bắt được rồi." Có một người xông tới dang tay ra ôm chầm lên người cậu, xoay một vòng tay phải thì ôm lấy cậu, tay trái thì đỡ tay xuống mặt đất. Hắn ta nhìn có vẻ giống con cáo, cậu cảm thấy vậy.
Hắn nhảy một phát, bay lên trên trần nhà. Rồi phóng xuống mặt đất với một lực cực kỳ mạnh. Pisc nhìn qua hắn, cánh tay của hắn đột nhiên đứt lìa vẻ mặt bàng hoàng và sửng sốt. Hắn ngay lặp tức thả cậu ra rồi Caseri từ đâu ra chộp lấy cơ thể đang bị xoay vòng bị đảo ngực lơ lửng xuống từ phía trên.
"Pisc không sao chứ" Cơ thể Caseri xoay chiều ngược lại rồi nhẹ nhàng chạm chân xuống đất. Giọng nói nhẹ tưng hỏi thăm lấy cậu. Pisc gật đầu không thôi, Caseri mỉm cười nhìn từ trên đầu xuống dưới chân Pisc. Pisc đột nhiên thấy ngại che mắt Caseri lại.
"Vậy thì ổn rồi. Còn mày..." Caseri quay thẳng chính diện nhìn người đang đau đớn cắt chặt răng ôm lấy phần đang gỉ máu. Caseri duỗi thẳng tay ra từ từ đưa thẳng ra trước mặt nhắm mặt lại, môi đang nhấp nhánh tiếng gì đó mà Pisc nghe không rõ.
PHẠCH
Tiếng xé toặc bầu không khí rõ to, từ đâu rơi xuống một phụ nữ với mái tóc óng ả rơi xuống cơ thể người đang đau đớn ôm tay mình. Nhỏ lấy phần nhọn chiếc giày cao gót của mình đạp xuống phần giữa tim của hắn. Pisc sợ hãi nhắm mắt lại.
"Người giết người chưa đủ sao? " Caseri nghiêm mặt nhìn cô nàng trang nghiêm đang tận hưởng sự đau đớn đến từ người đang la hét dưới mặt đất. Hắn họ khục khục rồi đơ tay, một dấu chấm hết cho sinh mạng bé nhỏ này.
"Người thứ 71 phản bội đã chết. Ngươi là người cuối cùng, vị tổng lãnh số 7 cuối cùng." Cô nàng cao ngạo bay dần lên phía trên rồi nhìn xuống những kẻ đã phản bội vị thần của cô ta. Tín ngưỡng của cô chính là tuyệt đối không ai được xâm phạm tới nó. Caseri cắn chặt răng, cậu biết mọi người ai cũng sẽ chết vì cuộc chiến không hồi kết này, đáng lẽ cậu nên lo nó một mình.
"Cô đã thờ sai người rồi đấy, Beelzebub" Caseri sau khi nói xong liền bị giáng xuống một thanh đao vào lòng ngực bên trái. Cơn đau âm ỉ liên tục ập tới. Caseri cảm thấy không ổn nên đã kêu Pisc chạy đi. Nhưng Pisc vẫn ngồi yên đó nhìn cậu nằm trên đất, Caseri cắn môi nhìn trừng trừng cô ta.
"Phụt" Cơn ho máu đến từ người cô ta. "Người đã làm cái gì vậy, HẢ!" Cô ta rơi từ trên cao xuống mặt đất, tim cô đập không ngừng nghỉ khiến cho bản thân cô không thể di chuyển được.
"Ta mà chết ngươi cũng phải chết theo ta, ngươi mới chính là người dại khờ. Ngươi không bao giờ hiểu được người đó ĐÂU!" Caseri gắn sức ngồi dậy, kéo thanh đao ra khỏi lòng ngực.
"Pisc đọc cái này theo anh nhé" Caseri lấy tay mình chạm vào má Pisc.
"Pisc-c..?" Cô ta mở tròn mắt bàng hoàng nhìn cậu bé mặc bản thân đang liên tục ọc máu ra, máu chảy xuống lã dã không kiềm từ miệng. " Không thể nào" Miệng cô ta lẩm bẩm liên tục ba từ đấy.
"Ngươi tưởng ngươi là Uriel à" Caseri cảm thấy nực cười khi thấy cơ thể tàn tạ của cô ta. Bản thân cậu cũng cảm thấy mình cũng không còn thời gian, ma pháp của cậu chỉ còn bấy nhiêu thôi. " Cậu phải nhớ cẩn thẩn trước cái tên "Miseron" đấy, và nhất định cậu tránh khỏi tò mò nghe chưa. Được rồi đọc cái thứ anh viết trên tờ giấy nè."
Caseri cười mỉm đưa tờ giấy cho Pisc, rồi từ từ đứng dậy cầm cây thanh đao đi tới chỗ người phụ nữ đó. Caseri dường như không nỡ dáng đòn cuối cùng xuống, nước mắt cậu bắt đầu rơi xuống.
Làm ơn, xin cậu....
Caseri vươn cao tay rồi thẳng tay xuống đòn, một phát vào tim. Rồi thả thanh đao để yên đó, quay người lại bước tới chỗ Pisc thẫn thờ ngồi đó. Tim cậu quặng lại, cậu biết là tới lúc rồi nhanh chân rồi chạy lại ôm chằm lấy cậu.
"Câu chuyện thế giới này đã tới hồi kết "
Caseri đổ ngục trên vai Pisc. Pisc cảm thấy bàng hoàng vì việc này xảy ra quá nhanh cậu không kịp nhận ra chuyện gì. Người đang nằm trên vai cậu vừa mới ẫm cậu trên tay cơ mà, sao giờ cơ thể anh ấy lạnh ngắt vậy. Cô gái đó vừa mới giết người mà, bao nhiêu câu hỏi trào lên trong đầu cậu.
Bàn tay bé nhỏ của Pisc chà liên tục lên, cậu bàng hoàng trong tâm trí muốn hét lên.
AHHHHHHHHHHHHHHHH
Cơ thể đau đớn tim muốn trào ra khỏi lòng ngực. Pisc vực dậy, mồ hồi chảy đầm đìa trên cơ thể lẫn chiếc giường cậu đang nằm. Đây là lần thứ bao nhiêu mà Pisc mơ giấc mơ này rồi, cảm giác ám lấy cậu không thể tưởng tượng được.
"Haizzzz. Lại là cái giấc mơ quái đản đó." Pisc bực bội nhảy xuống giường, cậu hận cái giấc mơ đến quầng thâm trên mắt cậu còn đậm hơi năm ngoái.
Cậu hiện tại là được nhà nước bảo trợ, hồi trước là trẻ mồ côi. Do là thiên tai bẩm sinh nên nhà nước lo cho đầy đủ. Bây giờ là lần thứ 4 cậu phải đổi trường do hành vi bộc phát bất chợt trong lớp, dù vậy nhưng mà nhà nước vẫn không trách cậu, tiếp tục đổi cho cậu một ngôi trường mới khác.
Cậu uể oải đi súc miệng, rồi thay bộ đồng phục mới. Ngắm nhìn bản thân trong gương, lấy chiếc lược bàn bên cạnh gương lên chải.
"Trong bản thân mình cũng đẹp phết"
Cậu tự tin khoe cá tính mình trong gương. Rồi cầm lấy chiếc cặp đi xuống nhà dưới, nướng hai chiếc bánh mì. Trong lúc đợi, chiên một quả trứng, rồi pha cà phê bên cạnh. Cậu ngồi trầm ngâm suy nghĩ
Sao cứ thấy vắng vẻ, mình nào giờ có ai sống cùng đâu. Mà giấc mơ đó cũng thật kỳ lạ cậu có em gái bao giờ đâu mà mơ về cái thứ quái đản chết dở đó chứ.
Mệt mỏi lan cả tâm trí, phá vỡ những suy nghĩ miên man không dừng lại cái ting của bánh mì đã nhảy lên, làm Pisc giật mình không thôi. Cậu lấy chảo nhỏ đang chiên trứng, lấy trứng ra để lên mặt bánh mình bỏ thêm rau salad rồi ụp thêm bánh mì còn lên. Cho liền vào miệng, uống thêm một ngụm cà phê.
Pisc cảm thấy tỉnh người ghê gớm, công nhận cà phê có lượng cafein quá mạnh. Ngoạm nốt phần còn lại, cậu uống sạch ly cà phê. Rồi chùi miệng đang dính thức ăn, tâm trạng không tốt cậu cũng chẳng muốn rửa, để tối về rồi cậu rửa cũng được.
Bước ra khỏi nhà, có sẵn một chiếc xe hơi tới hộ tống cậu. Pisc trèo vô xe, cậu ngáp to nhất có thể, cũng chẳng ai để ý hay nói năng gì. Pisc cũng chả quan tâm, luồn vô cặp lấy quyển sách Đắc Nhân Tâm để đọc chơi.
Chỉ khoảng 30 phút mà cậu cũng muốn ngủ luôn cho rồi. Xe dừng lại một cái két, cậu đi ra khỏi xe. Vác cặp trên vai, quần áo xộc xệch cũng chẳng buồn chán nói cậu. Sau khi đóng cửa lại, xe cũng chạy đi ngay luôn.
Một phần nào đó trong Pisc cảm thấy đau đớn vô cùng.
Ngoái lại nhìn bản tên trường.
Trường Bắc Sao sao?
Nghe cứ sao sao ấy. Pisc cảm thấy nực cười, mong trường này sẽ đuổi cậu nhanh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com