❛ CHƯƠNG 8.
Thu ủ rũ vươn mình trên tán cây, trĩu nặng khiến lá cành xơ xác, khoảng sắc xanh hóa thành hiu quạnh. Tâm nhãn long lanh tựa mặt nước, vừa tỏa sáng vừa sâu thẳm, khó trông ra hình dạng thật sự. Từ huyện Thanh đưa nàng hồi Lăng Đô đã nhiều ngày, ngoài việc thơ thẩn ngắm nhìn từng chiếc lá rơi rụng nàng hoàn toàn mất đi ý chí sống. Đại phu nói nàng chịu phải đả kích nặng nề, tâm tư chồng chất, tinh thần càng không ổn định. Cho nên mới làm nàng khó mở tấm lòng, khó cất thành tiếng. Đây vốn xuất phát từ tâm, bao nhiêu dược thảo quý hiếm cũng không thay đổi được gì, phải để nàng tự mình lĩnh ngộ mọi thứ rồi sớm vượt qua muôn trùng gian nan. Bốn mùa trôi qua tin chắc thời gian có thể phai mờ những mất mát nàng từng chịu. Chỉ là phải xem nàng có mấy phần tình nguyện.
"Diệu cô nương không những không chống đối, trái lại còn ngoan ngoãn nghe lời. Tuy nhiên vẫn có nhiều sự bất tiện, ví như trong việc dùng bữa, thức ăn vừa vào miệng đã nôn mửa."
Liễu Diễn đứng cạnh hắn, báo cáo với hắn về trạng thái của nàng. Mấy ngày gần đây quan sát, cô nương hắn mang về thoạt nhìn trang nhã nhưng giống như đại phu nói, tinh thần không ổn định. Những lúc gặp phải sự việc làm nàng kích động, nàng sẽ phát điên và trốn mất ở đâu đó trong xưởng. Nửa chữ không lên tiếng, đau cũng không phản kháng. Liễu Diễn từng thử qua cách cực đoan hơn, nghĩ rằng làm vậy có thể vực dậy nàng từ vũng bùn lầy. Thế nhưng do đắm mình quá sâu, gần như không có tác dụng. Cứ tựa như... thân xác đang sống, người thì không.
Kỳ Quan Song Tử không đáp, lặng lẽ lê bước đến gần. Qua bậc cao, dưới tà y phục lảnh lót theo từng nhịp đi. Hắn một vẻ đường hoàng, di chuyển đồng tử về phía nàng đương ngồi cạnh cửa sổ. Mắt hắn trời sinh đã sắc bén, thiên hướng của kẻ mạnh vô tình. Lại điểm trang đuôi mắt, chỉ sắc càng thêm sắc. Tâm nhãn đung đưa mấy hồi, cố quan sát cẩn thận trạng thái của nàng. Vậy nhưng trông nàng có phần không bận tâm, không bận tâm tới sự xuất hiện của kẻ từng cứu mình. Hắn tuy không thở dài bất lực mà nét mặt sớm hiện rõ mồn một hai chữ "chán nản". Cứu nàng không phải để nàng dần trở nên tệ hại hơn, cứu nàng vì muốn nàng có thể sống bình an. Nếu chẳng còn chút giá trị nào, thà rằng hắn nên để nàng chết tại huyện Thanh vào đêm mưa.
Bàn tay hắn to lớn, thoáng chốc vươn tới rồi bóp chặt cổ nàng. Hai mày khẽ nhíu, tuy hơi thở đứt đoạn không thôi nhưng nàng ngược lại vẫn bình thản như không. Nếu là người bình thường sớm đã bấu víu cổ tay hắn, dẻo miệng cầu xin hắn tha mạng đủ điều. Bất kể lý do bán rẻ bản thân thế nào, chỉ cần được sống chính là đường thoái lui tốt nhất. Vậy nhưng với nàng, người từng bên bờ vực sinh tử, xem nhẹ cái chết tựa hồng vũ, nghĩ rằng thế gian không còn việc gì khiến nàng bận tâm và lưu luyến. Trong tâm thức của nàng, hắn cứu nàng rồi cũng sẽ giết nàng. Hạng người đạo đức giả như hắn, thủ đoạn hung bạo như hắn, giết người không chớp mắt như hắn... từ lâu chẳng tồn tại khái niệm tình người ấm áp là gì. Mà khắp thiên hạ rộng lớn, được bao người tình thật ý thật giữa màn đêm.
"Không sợ chết?"
Sắc mặt nàng không biến chuyển, lời cũng chẳng buồn thốt lên. Hắn càng bóp chặt, nàng càng không chống đối. Đợi đến khi hơi thở dần dà biến mất trong gang tấc, hắn mới phát giác ra bản thân đã quá tay. Buông vội, nàng ngay tức thì ho sặc sụa rồi cố hít lấy hít để không khí. Hắn phất tay áo, đi một đoạn lại dừng chân. Nếu hắn đã không thể dùng phương thức uy hiếp tính mạng để khiến nàng phục tùng, chi bằng tiếp tục kế hoạch, sai người khác thay hắn dạy dỗ nàng tử tế hơn. Trước mắt không thể vì trạng thái lúc này của nàng mà trì hoãn, đại sự đến gần, đã phóng theo lao phải theo lao.
"Liễu Diễn."
Kỳ Quan Song Tử không hướng mắt tới cửa, chỉ chăm chăm nhìn nàng.
Liễu Diễn nghe thấy hắn gọi mới cất bước vào trong, chờ hắn phân phó.
"Vào cung tìm một ma ma dạy nàng lễ nghi, bảo đảm biến nàng thành khuê nữ tri thư đạt lễ, tinh thông mọi thứ."
Liễu Diễn khẽ liếc mắt nhìn hắn, tuy hiếu kỳ nhưng không dám mạo muội đoán tâm tư. Thầm nghĩ, chuyện hắn làm ắt có cái lý riêng. Càng huống hồ, xưa nay chàng chưa từng trông qua cảnh tượng hắn vác theo một nữ tử trở về Đông Xưởng. Còn đặc biệt vác trên vai, sau đó mạnh bạo quẳng đi không khác gì bao cát. Kỳ thực cảnh đẹp hiếm hoi, trăm năm khó bắt gặp. Bên cạnh hắn lâu như vậy, đừng nói Lạc Minh Tư hay Lạc Minh Lư, sợ là hai huynh đệ này nếu tận mắt chứng kiến sẽ chỉ có gương mặt ngỡ ngàng.
"Được."
Đoạn, đến đây lại lên tiếng: "Đại nhân, Tiêu cô nương từ khi bị treo thưởng luôn ăn nhờ ở đậu Đông Xưởng. Tiêu Thiêm Sự không thấy cô ấy, hôm nay cho người truy khắp Lăng Đô. Tuy nói các thân sĩ gây náo loạn không ít, thế nhưng quân Cẩm Y Vệ Tiêu gia càng gây náo loạn vạn phần, rất phiền hà!"
Kỳ Quan Song Tử chậm rãi di chuyển đồng tử nhìn chàng, lập tức cất tiếng.
"Lạc Minh Lư đâu, vì sao không khống chế cục diện chu toàn ngay từ đầu?"
Liễu Diễn thở dài, bất lực đáp: "Thiết hỏa sơn như Lạc Minh Lư chẳng qua chỉ là hạng tiểu tốt nếu đem so Tiêu Thiêm Sự. Người đừng quên, phụ tử Tiêu gia còn có tài phá hoại cao siêu."
Hắn cười nhạt, thẳng thừng nói với chàng: "Ta không quên! Chỉ sợ bệ hạ sớm đã quên sẽ thành kết cục này."
Đúng vậy, nếu biết có kết cục này Lan Lăng Thiên Nhãn đã chẳng trao Tiêu Bạch Dương bảo kiếm Nguyệt Ca. Chỉ là việc đã thành, khó lòng vãn hồi để trở lại từ đầu. Chàng vươn tay chống lên trán, hai mày nhíu chặt, đồng tử nhắm nghiền vẻ muộn phiền. Ngụy công công cạnh bên trông thấy cũng đành liếc mắt, cười nhẹ. Lúc trước có rất nhiều lời không hay bàn tán, lão không phải không tin quyết định ấy của chàng nhưng Tiêu Bạch Dương khác, bảo kiếm Nguyệt Ca càng khác. Mặc dù hiếu kỳ nhưng chẳng muốn hỏi sâu để biết được nguyên do. Nay triều đường rối ren, Tả Thị Lang Từ Viễn có sự hậu thuẫn liền muốn cắn Đông Xưởng dứt điểm không buông. Đáng tiếc, loại cẩu nô chỉ thích cắn người như y không đủ tầm trở thành kẻ đối địch với mãnh hổ dữ như hắn. Lại thêm phụ tử Tiêu gia cùng các vị thân sĩ gây náo loạn thánh đô, vô số thiệt hại đều điểm trên từng trang sớ rành rẽ mọi việc, không thiếu thứ gì.
Càng trông thấy càng suy ngẫm, quả thật Lăng Đô này đã trở thành vòng xoáy hỗn tạp. Dưới thời Thái Thượng Hoàng trị vì từng đề ra quy tắc hòng dẹp loạn Sứ Tang Ca giữa triều đình và giang hồ đương lúc gay gắt. Cảnh Lạc làm ranh giới, phong Huyền gia vừa kém cỏi vừa không có tiếng nói chức vị Tiết Độ Sứ. Bậc quan lớn mà phẩm hạnh và tài đức của Huyền gia bị người đời xem nhẹ, căn bản không xứng đáng có được chức vị này. Quan khác nộp tấu chương, cầu mong Thái Thượng Hoàng suy xét kĩ lưỡng. Thái Thượng Hoàng tức giận, đem hết tấu chương chống đối ý quân vương đều quẳng lên người họ không ngần ngại. Sau đó, Huyền gia ngồi vào vị trí ấy không làm Đế Vương thất vọng. Hai năm sau đã bình định sự loạn lạc, đi đến đường giảng hòa không thương vong. Nhiều năm về sau, các thân sĩ giang hồ cũng hiếm khi đặt chân tới Lăng Đô. Thế mà lúc này, một lũ hỗn tạp cùng Tiêu Thiêm Sự gây mất trật tự triều cương lẫn thánh đô. Thử hỏi, bọn ngạo mạn như hiệp khách giang hồ đó sẽ không nhân lúc ấy lật lọng?
"Bệ hạ chớ lo lắng! Tiêu Thiêm Sự lâu nay hành sự luôn tự biết chừng mực. Hơn nữa, các vị thân sĩ cũng khó lòng phá hỏng quy tắc xưa với triều đình."
Ngụy công công hết lòng khuyên giải nhưng lời nói ra, bản thân Lan Lăng Thiên Nhãn nghe hiểu mà khó thông suốt mọi việc. Chàng muốn mỗi bước đi của mình đều không có sai sót nào.
"Quy tắc vẫn là quy tắc, chung quy có thể phá. Triều đình đề luật cho bách tính, chẳng phải vẫn có người chống đối luật này... càng huống hồ là họ?"
250724
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com