Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[11]

Một ngày mới. Nắng thu nhàn nhạt phủ bóng, báo hiệu đầu đông sắp đến gần. Bạch Dương hôm nay đã khác rồi. Cô bé nhút nhát ngày nào đã không còn cuộn mình trong cái kén trong lớp học ngột ngạt để len lén nhìn ngắm một dáng hình nữa. Bạch Dương hít thở không khí trong lành của một ngày cuối thu, thả hồn theo làn gió heo may thổi qua từng kẽ tóc. Cảm giác mới mẻ, con người mới mẻ. Tất cả đều thật mới mẻ.

"Hôm nay mày yêu đời thế? Có chuyện gì à?"-Nhân Mã chậm chạp lê bước đôi giày trượt trên sàn gạch, tạo ra tiếng ken két rít tai phá bĩnh buổi sớm yên bình của Bạch Dương.

Bạch Dương tức mình chống nạnh chỉ xuống đất, nhăn mặt phàn nàn: "Mày đi lại thì nhấc cái chân lên xem nào! Đi loẹt quẹt thế mà cũng chịu được à?".

Nhân Mã nhợt nhạt không muốn trả lời, lèm bèm than trách sự lắm điều của Bạch Dương: "Mày cũng có phải mẹ tao đâu".

"Mày làm sao thế? Tự dưng mấy nay khó ở rồi tỏ thái độ với tao là sao?"-Tâm trạng hồ hởi của Bạch Dương bị sự thờ ơ cực đoan của Nhân Mã phá hỏng, cô nàng bức bối giật cổ áo cậu trai thiếu sức sống để tra hỏi.

Nhân Mã vốn là một chàng trai hiền lành, có phần hướng nội, khép kín. Bây giờ gặp phải chuyện khó xử khiến Nhân Mã càng muốn giấu mình khỏi đám đông. Cậu thiếu niên lách mình khỏi bàn tay của Bạch Dương, lầm lì tiến thẳng vào lớp mà chẳng mảy may quay lại nhìn cô bạn lấy một cái.

"Kệ nó đi. Cứ trẻ con thế rồi chẳng ai chơi nổi với nó đâu"-Cự Giải ghé qua xem xét tình hình để hoà hoãn bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

Sau khi suy đi tính lại suốt một đêm, Cự Giải cảm thấy tình bạn suốt bấy nhiêu năm không thể nói một câu bỏ là bỏ. Là bạn bè, dù sao cũng nên nói chuyện để hiểu nhau và tìm ra giải pháp chứ không phải buông bỏ nhau dễ dàng như vậy. Nhưng không hiểu sao, tuy đã đoán được phản ứng của Nhân Mã, nhưng khi nhìn thấy tận mắt sự thờ ơ, khó chịu đến đáng thương của Nhân Mã, cô bé lại tức giận mà nói những lời lạnh lẽo.

Nhân Mã nghe thấy tiếng Cự Giải cũng khựng lại một chút. Cậu nhóc nhớ lại quãng thời gian đằng đẵng thầm thương Cự Giải, bỏ qua mọi cơ hội để theo đuổi thứ mình thích chỉ vì muốn làm cái đuôi nhỏ của Cự Giải, cuối cùng nhìn cô thành đôi với một người ưu tú, nghe cô bé nói những lời vô tâm mà không khỏi đau lòng. Tim Nhân Mã bỗng trật đi một nhịp, lòng dạ nặng nề như có tảng đá lớn đè nén. Cậu nhóc đưa tay lên tự vò tóc mình, bần thần bước tiếp. Nghe câu nói kia rồi, ai mà còn đủ mặt dày mà ở lại nữa đây?

Cự Giải nhìn theo bờ vai rộng của Nhân Mã đang khuất dần sau bức tường, trong lòng xôn xao một cơn hối lỗi. Rõ ràng cô bé đến là để xin lỗi, để làm lành cơ mà? Tại sao lại thành thế này? Cảm xúc đan xen khiến Cự Giải nhất thời không thể suy nghĩ thông suốt, bất lực ngồi sụp xuống mà nức nở: "Tại sao lại thế? Tao làm gì sai đâu?".

Nhân Mã nghe tiếng khóc rấm rức từ ngoài cửa, lòng bồn chồn muốn ra ngoài dỗ dành cô bạn nhỏ. Nhưng quyết định cũng đã quyết rồi, từ bỏ cũng đã bỏ rồi, vậy cậu ta lấy tư cách gì để ra đó đây? Nhân Mã miễn cưỡng đeo tai nghe để át đi tiếng khóc của Cự Giải, lại úp mặt xuống bàn tỏ vẻ không quan tâm đến thế giới xung quanh. Chuyện ra sao thì giờ hai người họ cũng ở hai thế giới riêng rồi.

Tiếng trống tan tiết ngân vang trong sự chờ đợi của học sinh. Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi sau 45 phút mệt mỏi. Ngay cả giáo viên cũng mệt lả cả người, mau chóng xách cặp đi ra khỏi lớp. Ai ai cũng thư thái với giờ nghỉ của mình. Chỉ có Kim Ngưu là cầm theo điện thoại chạy tới cửa lớp 11A2, gấp gáp gọi lớn: "Song Tử, em ra đây gặp thầy một chút".

Song Tử đang cố gắng giải bài tập mà Xử Nữ giao cho, đột nhiên bị gọi ra ngoài khiến mạch suy nghĩ bị gián đoạn. Cô bé không hiểu, cô bé là học sinh ban tự nhiên, là thành viên đội tuyển Hoá 11, tại sao thầy giáo dạy Địa cứ liên tục làm phiền cô bé vậy? Song Tử giả vờ không nghe thấy, tiếp tục viết lên trên nháp dòng phương trình.

Kim Ngưu biết chuyện không thể chậm trễ, tiến thẳng tới bàn của Song Tử nhắc lại: "Song Tử, đừng giả điếc. Thầy có chuyện cần nói".

Song Tử khó chịu đặt bút xuống, quắc mắt nhìn lên thầy giáo thực tập lắm chuyện này: "Có chuyện gì ạ? Em nghĩ là điểm của em hôm vừa rồi không hề tệ mà".

"Không phải vấn đề điểm số. Em ra ngoài nói chuyện với thầy chút".

Kim Ngưu đẩy gọng kính lên, nghiêm túc nhìn vào mắt Song Tử. Cô bé nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, dù không muốn cũng cố gắng đứng dậy đi theo Kim Ngưu ra ngoài.

"Chuyện sức khoẻ của em làm sao hả thầy?"-Vừa đặt chân ra ngoài cửa, Song Tử đã nóng vội hỏi han.

Kim Ngưu khó xử, mở điện thoại tìm bức ảnh giấy chẩn đoán của Song Tử, đưa cho cô bé: "Hôm trước đưa em tới bệnh viện, thầy có nhắc bác sĩ làm kiểm tra tổng quát. Vừa lúc hôm nay có kết quả, bên đó nói em mắc bạch cầu cấp".

Song Tử lặng thinh trước tin tức mới từ thầy giáo. Là một học sinh giỏi Hoá, một cô gái quyết tâm theo môn học khó nhằn để theo ngành Dược điều chế thuốc chữa bệnh, căn bệnh 'bạch cầu cấp' này chẳng xa lạ gì với Song Tử. Trên phim thường hay gọi là 'máu trắng', hay ung thư máu bạch cầu. Song Tử thất thần nhìn chằm chằm vào tờ giấy chẩn đoán, cố gắng tìm lí do để chối bỏ kết quả: "Em vẫn cảm thấy khoẻ mà. Chỉ là dạo này lao lực nên có hay ngất và chảy máu cam".

Lời nói của Song Tử chợt dừng lại. Cô bé đưa tay mình lên cao: là những vết bầm tím không có lí do. Còn nữa, thời gian gần đây thường xuyên bị rong kinh. Cái này là biểu hiện của việc đông máu kém. Thông tin này khiến một cô bé mới 16 tuổi đang tràn đầy sức sống như Song Tử không tiếp nhận nổi. Cô nhóc lắc đầu chối bỏ: "Không đâu, chắc là không phải đâu. Em mới có 16 tuổi thôi mà. Sao mà bao nhiêu người không bị mà em lại bị chứ? Chắc là chẩn đoán sai rồi".

Kim Ngưu thương xót Song Tử rơi xuống đáy vực sâu, thầm thu lại điện thoại từ tay cô học trò nhỏ. Kim Ngưu vỗ nhẹ lên vai Song Tử, đưa lời khuyên an ủi cô bé: "Đúng vậy, em còn trẻ, vẫn còn có cách. Trước hết em báo cho bố mẹ trước đã, sau đó đến bệnh viện kiểm tra lại cũng chưa muộn".

Song Tử run rẩy nhìn cánh tay xuất hiện những vệt máu tụ qua hàng nước mắt. Sâu trong thâm tâm, cô bé đã chấp nhận sự thật mình mắc phải căn bệnh mà mình nghĩ chỉ có trên phim mới có. Sự tuyệt vọng lúc này khiến Song Tử đau đớn, vùng khỏi sự điềm đạm của Kim Ngưu quở trách: "Thầy thì biết cái gì chứ? Em không bị gì cả! Kể cả nếu đó là sự thật thì sao nào? Gia đình em, và em thì có liên quan gì đến thầy chứ?".

Song Tử bật khóc nức nở trước toàn bộ những học sinh có mặt ở đó. Tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu rộ lên. Tin đồn Kim Ngưu quấy rối học trò lan rộng. Kim Ngưu bối rối không biết làm gì, chỉ có thể sợ hãi rời đi trong ánh nhìn chế giễu của đám học trò.

Lại một hồi trống tan trường. Tiếng trống dồn dập quen thuộc báo hiệu sự giải thoát sau một ngày mỏi mệt đã bắt đầu. Ma Kết hít một hơi thật sâu, cầm trong tay hộp nhạc thủ công mà mình tự làm, đứng ngoài cổng trường cùng Nhân Mã để đợi Thiên Bình.

Cự Giải mắt vẫn còn sưng đỏ vì màn khóc lóc lúc sáng sớm chạy từ sân trường ra tới cạnh chiếc xe máy đang đợi ở ngoài cổng, sụt sịt xin lỗi: "Em ra muộn. Có vài chuyện ở CLB cần em giải quyết".

Sư Tử đưa tay cầm lấy bàn tay đang run lập cập của Cự Giải, ấm áp vỗ về: "Em sao thế? Tại sao lại khóc rồi. Hai tay cũng run hết rồi".

Cự Giải không muốn trở nên yếu đuối trước mặt người khác, nghẹn ngào lắc đầu: "Không có, là em lạnh quá nên run thôi. Còn mắt là do ban nãy nghe cô giáo kể chuyện cảm động quá nên khóc ấy mà".

Sư Tử nhìn vết móng tay đỏ mờ mờ trên mu bàn tay của Cự Giải, xót xa thổi lên tay cô bé: "Lạnh đến mức phải cấu vào tay mình sao? Có cào cấu thì cào cấu anh đây này, đừng tự làm đau bản thân chứ?".

Cự Giải khịt mũi. Cô bé như một đứa trẻ đang đau được dỗ dành, đột nhiên khóc lớn trước mặt Sư Tử: "Em không biết em đã làm gì sai nữa. Em chỉ yêu anh thôi, vậy mà bạn thân em nói không cần em nữa. Em đã làm gì sai đâu".

Tiếng khóc nức nở đến chói tai của Cự Giải gieo vào lòng Nhân Mã một nỗi áy náy. Cậu chàng giả mù quay đi, coi như câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Dẫu vậy, cậu ta vẫn không khỏi tò mò mà liếc nhìn người mình thương, để rồi phải nhìn cảnh mà cậu ta chẳng bao giờ muốn thấy.

Sư Tử kéo Cự Giải dựa vào vai mình. Anh ta biết Cự Giải là cô gái luôn muốn tỏ ra mạnh mẽ. Anh ta biết Cự Giải cần một chỗ dựa, và anh ta đã sẵn sàng trở thành chỗ dựa cho cô bé. Sư Tử như một người bảo vệ bao bọc Cự Giải, che đi sự yếu đuối mỏng manh của cô gái nhỏ này.

Nhân Mã không giấu nổi nỗi buồn trong ánh mắt của mình. Cậu chàng mím chặt môi, quay lưng đi để không phải tiếp tục nhìn thấy cảnh mình không muốn thấy. Cậu ta cần quan tâm đến việc khác để quên đi chuyện này.

Ma Kết lòng nóng như lửa đốt đứng bên cạnh Nhân Mã. Cậu nhóc nâng niu hộp nhạc trong tay, bồn chồn ngóng trông cô gái trong lòng mình.

"Có cái gì mà mày phải lo lắng thế? Xin lỗi khó thế cơ à?"-Nhân Mã đang chán nản không muốn dính dáng tới chuyện của người khác, lười nhác muốn rời khỏi hoàn cảnh này.

"Mày nói như thể mày thì làm được đấy. Mày giỏi thì đi làm lành với con Giải tao xem nào?"-Ma Kết bị thằng bạn thân làm mất hứng, gằn giọng cằn nhằn.

Nhân Mã lúc này chẳng muốn quan tâm đến ai, bất cần ngồi xổm xuống dựa lưng vào tường hỏi ngược: "Việc gì tao phải xin lỗi? Nó có người yêu thì tốt cho nó. Anh Sư Tử ưu tú thế, hợp nó mà. Có người yêu rồi thì nên bớt đi chơi với bạn khác giới, thế thôi".

"Thế mà mày phải mặt nặng mày nhẹ với con Giải? Thôi thôi, bớt văn vẻ. Sống thật với cảm xúc của mày đi"-Ma Kết không rảnh hơi để tiếp chuyện Nhân Mã. Cậu bé không muốn kéo tâm trạng mình xấu đi theo Nhân Mã vào lúc này, qua loa đẩy tay thằng bạn rồi ngó vào bên trong.

Thật chẳng ngờ, đuổi Nhân Mã đi rồi Ma Kết lại gặp y chang hoàn cảnh của cậu ta. Ma Kết mong ngóng Thiên Bình suốt cả ngày, chỉ muốn xin lỗi cô bé vì lỗi lầm 3 năm về trước. Ấy vậy mà lúc này, Thiên Bình đang vòng tay bám lấy cánh tay Thiên Yết, đỡ cậu ta đang tập tễnh bước đi: "Từ từ thôi, mày mới uống thuốc xong đấy".

"Vâng con biết rồi thưa mẹ. Mẹ càm ràm một câu từ nãy đến giờ rồi đấy. Tao nghe thủng lỗ tai rồi"-Thiên Yết nghiêng ngả dựa vào Thiên Bình đi đến bãi để xe, mồm không ngừng chí choé với Thiên Bình, dẫu cho trong lòng đang nở hoa vì có người để giãi bày tâm sự.

Ma Kết hụt hẫng cất hộp nhạc vào trong túi, thở dài kéo cổ áo Nhân Mã: "Đi thôi, không còn chuyện của tao và mày nữa rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com