Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[3]

"Thiên Yết, biết ăn biết ngủ biết học hành là ngoan. Nhưng từ khi tôi nhận lớp đến nay chỉ thấy anh ăn với ngủ, chưa biết học là gì, vậy anh tự đánh giá bản thân thế nào đây? Có được coi là cháu ngoan Bác Hồ nữa không?"-Song Ngư thêm một ngày có tiết ở lớp 12A2, lớp học mà cô ghét phải bước vào nhất. Cớ sao Song Ngư dạy văn mà phải kèm cặp cho mấy đứa sau này sẽ thi Tự Nhiên cơ chứ? Đã vậy, học sinh trong cái lớp này còn có một đứa cứ như kẻ thù của cô vậy. Song Ngư chán nản nhìn Thiên Yết đang dụi mặt xuống bàn nằm ngủ, tay cầm một tập giấy mỏng gõ nhẹ lên đầu Thiên Yết.

Thiên Yết mơ màng tỉnh lại, lập tức đứng phắt dậy như thói quen. Cậu ta cố nhớ lại câu nói của Song Ngư vừa nãy, không tỉnh táo trả lời: "Dạ, thì em có học, chỉ là không học trên trường thôi mà cô. Em vẫn là cháu ngoan Bác Hồ đấy chứ!".

Song Ngư lười đôi co với Thiên Yết, chỉ vào trang sách đầu tiên, dõng dạc giảng giải: "À, vậy là em học ở nhà ngủ trên trường đúng không? Em có thấy mỗi lớp học đều treo ảnh Bác bên trên bảng đen không? Bác từng nói, Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các em. Ấy vậy mà trước mặt chủ tịch Hồ Chí Minh của dân tộc Việt Nam, em hết lần này đến lần khác ăn bò khô, ngủ gật trong lớp, không ghi chép bài đầy đủ. Nếu ai cũng như em thì non sông Việt Nam ta sẽ do ai gánh vác đây? Vậy mà còn nhận là cháu ngoan bác Hồ sao?".

Thiên Yết bĩu môi, trong lòng tự nhủ không có cậu thì còn có người khác gánh vác, thiếu mợ thì chợ vẫn đông đó thôi. Nhưng Thiên Yết chỉ nghĩ ngợi trong đầu như vậy, ngoài miệng vẫn lễ phép khoanh tay thành khẩn: "Em xin lỗi cô. Em sẽ chú ý hơn ạ!".

Song Ngư bất ngờ trước phản ứng kì lạ của Thiên Yết, nhất thời không biết nên nói gì. Không phải ngày bình thường cậu nhóc này sẽ than phiền mè nheo suốt cả một tiết sao? Tại sao bây giờ lại đột ngột xin lỗi nhỉ? Song Ngư mất thời gian một lúc, cuối cùng cũng gượng gạo hạ giọng xuống: "Đúng vậy. Các bạn thấy đó, đôi khi mọi chuyện chẳng có gì to tát nếu chúng ta nhìn nhận được lỗi lầm của bản thân, phải không? Cô rất tuyên dương bạn Thiên Yết ngày hôm nay nhé".

"Chứ không phải cô Song Ngư đây ghét Thiên Yết nên mới khó dễ học trò cưng của tôi suốt hay sao?"-Xử Nữ theo phép lịch sự gõ gõ cánh cửa rồi mới bước vào, còn không quên trêu chọc Song Ngư.

Song Ngư theo phép tắc cũng cười đáp trả, đi tới gần cửa đáp chuyện với Xử Nữ: "Anh này, nói vậy học trò lại nghĩ xấu cho em. Anh có thông báo gì à?"

12A2 là lớp mà Xử Nữ chủ nhiệm, thường xuyên có việc cần qua đây thông báo. Cũng vì vậy, Xử Nữ nhiều lần bắt gặp Song Ngư và Thiên Yết đối đáp với nhau trong giờ. Song Ngư là giáo viên, cho dù có thực sự ghét học trò cũng không lộ liễu làm khó. Hơn nữa, trước nay khi Thiên Yết phạm lỗi, Song Ngư cũng chưa từng gắt gỏng, vẫn ôn tồn giảng giải cho cậu ta nhiều hơn là mắng mỏ, khiến trách. Không hài lòng với Thiên Yết không phải chỉ có Song Ngư, mà còn có giáo viên bộ môn khác. Xử Nữ thở dài, gật gật đầu với Song Ngư, sau đó vẫy tay gọi cậu học trò nhỏ đang đứng như trời trồng trong lớp: "Thiên Yết, ra đây thầy dặn chút việc".

Thiên Yết ngẩn tò te vì bị gọi giữa giờ. Cho dù Thiên Yết có trong đội tuyển Hóa do Xử Nữ dẫn dắt, nhưng trước nay chưa từng bị gọi ra nói chuyện riêng. Nhưng thôi, ít nhất là không phải học môn Văn buồn tẻ này nữa. Cậu ta xin phép Song Ngư, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài đứng cùng Xử Nữ: "Thầy, có chuyện về đội tuyển ạ?".

Trái với sự hấp tấp của Thiên Yết, Xử Nữ lại điềm đạm, vỗ nhẹ lên vai của Thiên Yết: "Không, nhưng là chuyện học hành của em. Thiên Yết, thầy biết em là một đứa trẻ thông minh, nhưng chống đối giáo viên bừa bãi như vậy là không thông minh chút nào. Em không cần có điểm giỏi để tham dự thi tuyển Hóa, nhưng em biết học bạ tốt, đánh giá tốt từ các thầy cô đôi khi cũng cần thiết mà phải không?". Xử Nữ nhìn xuyên qua lớp kính trên cửa lớp học, chỉ vào Song Ngư đang nhiệt huyết đúng trên bục giảng: "Hơn nữa, cô Song Ngư lại là một giáo viên tận tụy, vì học sinh. Cô vẫn luôn bao dung cho em cho dù em nghịch ngợm, đúng không Thiên Yết? Em chỉ còn một năm tại trường Nam Việt mà thôi, vậy nên cố gắng khắc phục nhé?".

Thiên Yết trầm ngâm, mấp máy môi hỏi nhỏ: "Em biết rồi. Thầy, vậy bố mẹ em đã gọi cho thầy chưa?".

Xử Nữ đưa tay xoa đầu Thiên Yết, khuôn mặt thoáng hiện nỗi xót xa cố nén ánh mắt lo sợ việc mình nói dối bại lộ. Xử Nữ đã nhìn Thiên Yết trưởng thành suốt hai năm, hiểu hoàn cảnh của cậu bé, biết những điều mà cậu bé giấu giếm khỏi bạn bè mình. Thầy gượng cười, chuyển tay xuống vai cậu bé khích lệ: "Mấy lần rồi đấy. Bố mẹ đều lo lắng cho em lắm đấy. Mẹ em thì nhờ thầy trông nom, bố em còn bảo thầy cứ mạnh tay phạt em cho em biết điều cơ mà".

Dáng vẻ loi choi hàng ngày như biến mất, chỉ còn lại Thiên Yết ôn hòa mỉm cười đứng đó. Bố mẹ vẫn quan tâm cậu. Bố mẹ vẫn yêu thương cậu.

Cảnh này vừa hay lại lọt vào tầm mắt của Bạch Dương. Cô gái nghiêng đầu, thả hồn mình vào trong tiếng lẹt xẹt của phấn viết bảng, đầu óc lơ lửng tới bên cạnh Thiên Yết đang ngây ngốc vò vò mái tóc dài của mình. Bạch Dương bị nụ cười hiền lành của Thiên Yết nhấn chìm vào si mê mơ mộng, bất giác nở một nụ cười.

"Dương, mày thực sự không thích nó hả?"-Nhân Mã ngái ngủ ngó qua khung cửa sổ, tiện mồm đặt ra một câu hỏi lôi kéo tâm trí bay bổng nơi chín tầng mây của Bạch Dương trở về đất liền.

Bạch Dương bị nói trúng tim đen, trong lòng quặn lại vì chột dạ. Bạch Dương tự thừa nhận mình thích Thiên Yết, nhưng cậu ta đã có người thương rồi, và hoàn cảnh của Bạch Dương cũng chẳng cho phép cô bé được phép yêu đương vào thời điểm này. Vậy làm sao cô bé có thể gật đầu, quang minh chính đại nói mình thích Thiên Yết được đây? Bạch Dương mím môi, vội lắc đầu phủ nhận: "Không có. Vừa thấy thầy Đại Ma Đầu ở đó, có vẻ rất dịu dàng với cậu ta luôn. Chẳng bù cho lúc ở lớp mình".

Nhân Mã không ngạc nhiên trước thông tin này, ngáp ngủ một cái rồi thản nhiên xác nhận: "Thì đương nhiên rồi. Thiên Yết nổi tiếng là con cưng của thầy Xử Nữ mà, thầy thương nó là phải. Học sinh tiềm năng và át chủ bài của đội tuyển Hóa chứ có phải như tao với mày đâu?".

"Mày biết cậu ấy à?"-Bạch Dương tròn mắt, bất ngờ trước câu trả lời vu vơ của Nhân Mã. Nhân Mã này là một cậu trai u ám, xung quanh chỉ có mỗi Cự Giải và Ma Kết, và có thể là thêm Bạch Dương làm bạn mà thôi. Một cậu nhóc đến trường chỉ ngủ, về nhà chỉ chơi game mà cũng biết đến học sinh lớp khác sao?

"À, thì bạn thân của Thiên Bình, con bé làm nhân sự bên CLB Môi Trường ấy. Con bé đấy với Cự Giải cũng coi như là chỗ quen biết nên tao có biết chút chút về chúng nó"-Nhân Mã thản nhiên đáp lời. Chưa kể, nếu như cậu ta không nhầm, cô bé Thiên Bình kia lại mang một mối quan hệ rắc rối với người anh em của Nhân Mã - Ma Kết, nên đương nhiên Nhân Mã làm sao có thể bỏ qua cơ hội hóng hớt này được?-"Dù sao Thiên Yết cũng thành đôi với Bảo Bình rồi. Nó có khi còn chẳng biết tao với mày là ai, còn để trong lòng nhiều làm gì?".

Tiếng trống lại rộn rã vang lên. Bạch Dương nghĩ lại lời của Nhân Mã vừa nói. Đạo lí này ai mà chẳng biết, chẳng qua làm rồi mới biết nó khó tới chừng nào. Bạch Dương chậm rãi cất sách vở, ngơ ngẩn nhìn về phía chàng trai đang dang tay đón lấy cái ôm từ bạn gái mình.

"Thôi tao về đây. Thằng Kết với con Giải chắc đang đợi tao qua để họp bàn CLB rồi"-Nhân Mã khoác cặp sách lên vai, hai tay đút túi quần đánh thức cơn mụ mị của Bạch Dương.

Đợi Bạch Dương kịp phản ứng lại, Nhân Mã đã đi ra khỏi lớp mất rồi. Cậu ta hí hửng chạy sang dãy lớp học ban Tự Nhiên, tìm Cự Giải để ba hoa chuyện ngày hôm nay.

"Nhân Mã, đừng lại đó vội"-Nhân Mã vừa nhìn thấy lưng của Cự Giải, còn chưa kịp hét lên gọi tên của cô nàng đã bị một cánh tay lôi lại. Ma Kết kéo Nhân Mã đứng vào trong góc tường, lo lắng ngó nghiêng xung quanh.

"Rốt cuộc thì mày đang trốn cái gì?"-Nhân Mã không chịu nổi bị gò bó, vung tay giãy ra khỏi sự khống chế của Ma Kết.

Ma Kết căng thẳng bịt miệng Nhân Mã lại, núp vào trong góc khuất tường mà mắng: "Thiên Bình đang ở đây, đừng có mà làm tao bị chú ý".

"Thiên Bình ở đây á?"-Nhân Mã tò mò ló đầu ra ngoài, tìm kiếm sự hiện diện của cô gái tên Thiên Bình. Quả thật, Thiên Bình đã từ dãy lớp Xã Hội chạy sang bên này tìm Cự Giải. Những câu hỏi xuất hiện liên tục trong đầu của Nhân Mã, buột miệng hỏi một câu-"Thế mắc gì chúng ta phải trốn?".

Ma Kết thở dài, chỉ vào Thiên Bình đang cười phá lên cùng Cự Giải. Cậu nhóc thì thầm, gắng gượng đẩy cao giọng nói của mình để giấu đi sự áy náy: "Giờ tao ra đó chẳng khác nào đuổi Thiên Bình đi cả. Khó khăn lắm mới cười tươi như vậy mà".

Khoé miệng của Ma Kết lộ ra một tia cười buồn. Một nụ cười có nhẹ nhõm, lại có cả tiếc nuối. Nhân Mã hiểu chuyện không nhiều lời, đưa mắt liếc nhìn Cự Giải đang ríu rít với Thiên Bình gần lan can.

"Uầy, anh nào kia đẹp trai thế!"-Ở bên cạnh một người tràn đầy năng lượng như Thiên Bình, một Cự Giải thờ ơ với cuộc sống bỗng trở thành một cô gái bình thường hơn bao giờ hết. Một thiếu nữ tuổi 17 cũng biết mê trai, cũng biết gạt bỏ liêm sỉ để hoà nhập với bạn bè.

"Gớm, anh nào mày chả khen đẹp. Đến thằng Yết nhà bọn này mày còn khen lấy khen để cơ mà"-Thiên Bình bĩu môi, tay dựa vào lan can, chống cằm nhìn theo dáng người cao ráo đang đi dưới sân trường-"Mà đấy có phải anh nào đâu, thầy đó. Thấy con bé Bảo Bình CLB tao bảo là giáo viên mới của chúng nó".

"Èo, thầy giáo á? Xuỳ, tình thầy trò thì lại không phải gu tao rồi".

Cự Giải chẹp miệng, tỏ ra tiếc hùi hụt trước mặt Thiên Bình. Thiên Bình lườm nguýt, đanh giọng mỉa mai: "À vâng, không thèm cơ đấy! Xem ai đang thèm nhỏ nước dãi kìa! Mày cứ cẩn thận không tao mách cái anh ở Đại Học Truyền Thông đấy".

"Thôi đi, mày đừng có chọc ngoáy tao. Bọn tao cũng đã có gì đâu. Có thời gian lo chuyện của tao thì đi mà giải quyết chuyện của mày với thằng Kết đi. Rõ là biết nó kiếm mày mà cứ tránh"-Cự Giải đỏ mặt tía tai vì bị trêu, xấu hổ hét lên với Thiên Bình.

"Sao mày biết chuyện tao với thằng Kết? Nó kể cho mày à?"-Thiên Bình ngạc nhiên, tay rời ra khỏi lan can, nghiêm túc quay sang hỏi Cự Giải. Trong lòng cô nữ sinh lúc này nở rộ một cảm giác vui sướng, đan lẫn với sự giận dữ không thể xoá nhoà.

"Thằng Mã kể tao nghe. Có vẻ thằng Kết cũng hối lỗi lắm, toàn tới tìm mày mà mày không biết đó chứ"-Cự Giải quay lưng dựa vào tường, nhướng mày theo dõi biểu cảm đang biến đổi của Thiên Bình. Nhìn thấy khoé miệng của Thiên Bình hơi kéo lên một chút lại phải mím môi để nhịn cười, Cự Giải nghịch ngợm huých vào vai cô bạn-"Khoái lắm đúng không?".

Thiên Bình cười xoà, chầm chậm lắc đầu rồi nhún vai: "Giá mà trước đây nó đi tìm tao thì mọi chuyện đã không thành như vậy. Giờ thì muộn rồi".

Cự Giải phút chốc không biết trả lời thế nào, lúng túng đưa tay định vỗ về cô bạn. Nhưng đúng lúc này Thiên Yết và Bảo Bình tay trong tay đi tới, gọi to tên Thiên Bình khiến Cự Giải co cứng ngại ngùng hạ tay xuống. Thiên Bình điềm tĩnh khoác cặp lên vai, vẫy tay chào Cự Giải rồi đi tới chỗ cặp đôi đang ríu rít cùng nhập hội.

"Sao rồi, mày nghe thấy rồi chứ?"-Đợi Thiên Bình đi khuất bóng, Cự Giải thở dài đi tới phía sau bức tường gặng hỏi.

Ma Kết gật đầu, tới gần lan can nhìn xuống phía dưới sân trường tìm kiếm Thiên Bình, chầm chậm gật đầu: "Ừ, nghe thấy cả rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com