[44]
"Chúng ta nói chuyện đi".
Sư Tử vừa bước ra ngoài nhà đã nghe thấy giọng nói trầm ấm quen mà cũng không quen lắm này. Anh ta quay đầu, mặt đầy dấu hỏi chấm nhìn Nhân Mã: "Chuyện của tôi và Cự Giải đã kết thúc lâu rồi. Nếu cậu muốn theo đuổi cứ theo đuổi, đừng có làm phiền tôi".
"Cự Giải vẫn còn thích anh"-Nhân Mã thở dài-"Chuyện anh nghĩ ra sao, em không có quyền can thiệp. Nhưng anh cũng biết em thích Cự Giải, em muốn Cự Giải vui vẻ".
Sư Tử dường như không quan tâm đến lời Nhân Mã nói, thong thả rời đi như vừa chẳng có chuyện gì. Nhân Mã lúc này cũng chỉ biết mặt dày đi theo Sư Tử để thuyết phục.
"Ở bên tôi không hạnh phúc được đâu. Tôi chỉ cần tay, không cần tình yêu của em ấy"-Sư Tử không muốn Nhân Mã chạy theo mình tốn sức, thẳng thừng từ chối.
"Lí do gì mà anh lại thích tay như thế cơ chứ? Thích hơn cả một người thật lòng thích anh hay sao?"-Nhân Mã đứng lại, lớn giọng thu hút sự chú ý của Sư Tử.
Sư Tử đứng khựng lại, nhìn bàn tay với một vết sẹo dài xấu xí của mình. Anh ta giơ lên trước mặt Nhân Mã, mỉm cười giễu cợt: "Vậy một người có bàn tay không lành lặn, không thể làm gì được có thể thật lòng yêu người khác hay không?".
Câu hỏi này cùng vết sẹo của Sư Tử khiến Nhân Mã cứng họng. Cậu ta không thực sự hiểu lời của Sư Tử, nhưng không biết vì sao Nhân Mã thấy sợ. Sư Tử vẫn luôn tỏ ra là một người vô cùng cao ngạo, vậy mà sao lúc này Nhân Mã thấy anh ta lại tội nghiệp và đau thương quá.
"Cậu nhóc hiểu rồi đấy. Em muốn Cự Giải vui, tôi thì không thể. Đừng tìm tôi, và bảo Cự Giải đừng cố chấp nữa. Dù là vì lí do gì, quay lại với tôi không có kết quả tốt đẹp đâu"-Sư Tử vẫy tay rồi rời đi.
Nhân Mã chẳng kịp phản ứng gì mà chỉ nhìn Sư Tử dần đi xa. Những lời của Sư Tử rất khó hiểu, nhưng lại đủ thẳng thắn để hoàn toàn từ chối tình cảm của Cự Giải, và cả lời cầu xin của Nhân Mã.
Nhân Mã thất thiểu quay về. Còn Sư Tử đứng lại trong một góc tối, không khỏi chua xót nhìn vết sẹo trên bàn tay mình: "Một đôi tay xấu xí sẽ chẳng làm được gì cả".
Đó là ngày Sư Tử 5 tuổi. Một tài năng âm nhạc sống trong gia đình khá giả, bởi chính mẹ của anh ta cũng là một tiểu thư danh giá trong gia đình với truyền thống âm nhạc. Sư Tử đã từng được nghe mẹ đàn những khúc nhạc du dương. Cậu ta đã từng là đứa trẻ trong sáng được người mẹ dịu hiền nắm tay lướt trên những phím đàn.
"Đây là piano. Con phải ấn phím này như vậy"-Người mẹ thân thương cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Sư Tử ấn lên phím đàn.
Sư Tử nhìn mẹ chơi đàn, lập tức đã có thể ấn theo đoạn đầu của khúc hát. Mẹ Sư Tử mừng rỡ khen ngợi: "Con của mẹ giỏi quá. Sau này con sẽ hoà tấu với mẹ nhé".
Sư Tử ngây thơ gật đầu. Cậu ta bắt đầu có niềm yêu với âm nhạc từ lúc này. Cậu ta ngày ngày ngồi bên phím đàn, cùng người mẹ hiền chơi những bản nhạc êm tai.
Mà thời gian hạnh phúc chẳng tày gang. Đêm định mệnh ấy đến rất sớm. Mẹ và ông bà trong chuyến đi lưu diễn gặp phải một tai nạn giao thông. Ông bà đáng thương không qua khỏi, còn người mẹ bị tật ở tay không thể tiếp tục chơi đàn.
"Bàn tay đó làm sao chơi được đàn nữa. Đúng là hết thời"-Lời giễu cợt mỉa mai sau lưng người mẹ khiến bà ta tức điên.
Bà ta ghét bỏ đôi tay chi chít những vết sẹo, ghét bỏ ngón tay không thể gập vào của mình. Bà ta nổi điên tự đập vào tay của mình hét lớn: "Xấu xí, xấu xí, vô dụng! Trả lại đây, trả lại tay cho tao!".
Sư Tử nép mình bên tường, đôi mắt tròn xoe sợ hãi nhìn người mẹ đang tuyệt vọng đến phát điên của mình.
Một gia đình truyền thống vang danh xuống dốc không phanh, tài sản tiêu tán, mẹ con Sư Tử phải lam lũ mưu sinh. Người mẹ tiểu thư đài các chưa từng phải làm việc vất vả, nay vì không thể chơi đàn mà phải làm công việc dọn dẹp thuê. Bà ta nhục nhã, mỗi ngày đều ném phá đồ đạc ở nhà.
Sư Tử nghe tiếng loang choang đầy sợ hãi, cậu bé nhớ đến người mẹ hiền năm xưa từng múa trên những phím đàn. Niềm yêu mến âm nhạc khiến Sư Tử nhỏ khi đó tin rằng, âm nhạc chính là phương thuốc chữa lành tất cả.
Sư Tử đem chiếc đàn đồ chơi ra, những ngón tay nhỏ bé nhảy múa trên phím đàn như người mẹ ngày đó. Sư Tử cứ nghĩ làm vậy sẽ khiến người mẹ hiền từ của mình quay về. Quả thật, người mẹ điên loạn nhận ra tiếng nhạc kì diệu, bà ta hứng khởi nắm lấy bàn tay của Sư Tử: "Đây rồi, bàn tay này. Chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền".
Nhìn người mẹ cười vui khi đó, Sư Tử nào hiểu được cơn ác mộng sắp tới của mình. Cậu ta ngây thơ mỉm cười: "Vâng".
Và cứ vậy, Sư Tử được gửi đến hết những nhà hát này tới nhà hát khác, đàn thuê cho những gánh hát, những đoàn kịch, kể cả là những nhà giàu có để kiếm tiền. Sư Tử 7 tuổi vẫn ngày ngày ngồi bên phím đàn, tin rằng chỉ cần mình cố gắng, mẹ sẽ trở về thành người mẹ hiền dịu như xưa. Cậu ta đàn nhiều đến nỗi đầu ngón tay nứt toạc và chảy máu.
"Thằng oắt con! Ai cho mày làm bẩn đàn hả?"-Sư Tử bị chủ nhà ném ra khỏi cửa, tàn nhẫn đạp lên tay cậu bé.
Sư Tử xuýt xoa ôm bàn tay rớm máu trở về khóc lóc, mong sẽ được mẹ vỗ về. Nhưng người mẹ nhìn bàn tay xây xát của Sư Tử, nổi trận lôi đình tát vào mặt cậu ta: "Ai cho mày làm tay bị thương hả? Tay như thế rồi thì làm sao mà kiếm được tiền nữa?".
Sư Tử bị mẹ đánh sưng hết một bên má, sợ sệt ôm mặt lui về góc tường. Đứa trẻ chỉ có thể tự mình rửa sạch tay, tủi thân chịu đựng vết thương trên cơ thể và tâm hồn.
Lúc này, người mẹ mới bình tĩnh nghĩ đến cây hái tiền của mình, ngọt ngào đi đến chỗ Sư Tử đang co ro nằm an ủi: "Mẹ xin lỗi nhé, Sư Tử. Chỉ cần Sư Tử của mẹ giữ gìn tay thật đẹp thì mẹ sẽ yêu con".
Câu nói ấy ghim vào đầu Sư Tử, khiến cậu bé tin rằng bàn tay đẹp mới xứng đáng để được yêu. Cậu bé giữ gìn đôi tay của mình, để người mẹ mãi mãi hiền dịu với cậu ta, để cậu ta có thể mãi mãi chơi nhạc.
Ít nhất là cậu ta nghĩ như vậy. Một ngày trời thu năm Sư Tử 9 tuổi. Cậu bé lúc này đã thực sự là nguồn thu nhập chính cho hai mẹ con. Và đó cũng là lúc cuộc đời Sư Tử một lần nữa thay đổi.
Người mẹ có tiền trang trải nhưng không thể theo đuổi đam mê đổ hết tiền vào quần áo, trang sức đắt đỏ đến mức phải đi vay nợ. Sư Tử một ngày bỏ học đi kiếm tiền cũng không thể kiếm đủ số tiền để trả cho số nợ khổng lồ đó. Và ngay hôm đó, đã có kẻ đến siết nợ.
"Tao sẽ kiếm ra tiền thôi. Mày thấy gì không, tao đã sinh ra một thiên tài! Một thiên tài sẽ kiếm bao nhiêu tiền, mày có biết không hả?"-Mẹ Sư Tử điên cuồng ôm lấy cánh tay của đứa con trai bị bà ta xem như công cụ.
Đã ba năm trôi qua, Sư Tử cũng đâu còn là đứa trẻ ngây thơ năm đó. Cậu nhóc hiểu 'cây hái tiền' là gì, cũng hiểu mục đích sống của mình là gì. Chính là dành cả đời để kiếm tiền cho người mẹ mất đi mục tiêu sống. Nhưng Sư Tử lại không cách nào chấp nhận mẹ của mình ham hư vinh đến vậy. Sư Tử lần đầu tiên trong ba năm, gào lên cãi lại: "Không! Con sẽ không làm cái máy in tiền của mẹ nữa".
Người mẹ lần đầu tiên nhìn thấy đứa con trai chống đối mình, nổi điên túm lấy tóc cậu bé mà lắc lên lắc xuống: "Mày nói cái gì? Mày nói cái gì? Mày có biết ai là mẹ mày không? Là ai nuôi mày lớn?".
Sư Tử nức nở ôm lấy đầu, đôi bàn tay nhỏ bé chỉ dùng để chơi nhạc lại dùng để bảo vệ bản thân khỏi bạo lực: "Mẹ tỉnh lại đi, là người mẹ hiền đã dạy con chơi nhạc, là người mẹ hiền năm ấy nuôi con, không phải mẹ".
Lời nói trong cơn nấc của Sư Tử như một mồi lửa đốt đầu dây pháo. Bà ta cuồng loạn vớ đại con dao gọt hoa quả trên bàn, túm lấy đầu cậu ta muốn đâm con dao xuống. Sư Tử theo phản xạ giơ tay lên, cảm nhận cơn đau thấu xương thấu tuỷ của con dao xuyên qua bàn tay nhỏ bé.
Lúc này, bà ta mới sực tỉnh gào rú như một con thú, bắt lấy tay của Sư Tử: "Thằng khốn nạn. Tại sao lại là tay? Tại sao lại là tay?".
Bà ta trách cứ, chửi rủa Sư Tử, rồi đột nhiên lại ăn năn khóc lóc: "Sư Tử, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi. Con vẫn còn đàn được phải không?".
Mắt Sư Tử nhoè đi vì nước mắt, nhưng những giọt nước mắt không phải vì vết thương đang mất máu trên tay, mà là vì người mẹ vô tâm đến giờ vẫn chỉ lo cậu ta không thể đánh đàn kiếm tiền được nữa.
Sư Tử sau cơn mê man tỉnh lại, chỉ nghe thấy tiếng mẹ và bác sĩ ở ngoài cãi cọ: "Ông nói vậy là sao chứ? Bỏ ra nhiều tiền như vậy mà không chữa được? Vậy làm sao nó chơi đàn được nữa?".
"Vết sẹo này sẽ không ảnh hưởng đến việc chơi đàn của cậu bé, xin chị hãy bình tĩnh lại"-Bác sĩ và y tá xôn xao can ngăn người mẹ hoá điên ở bên ngoài.
"Ai sẽ thuê một thằng bé với bàn tay với vết sẹo đánh đàn cho mình nữa chứ? Chữa khỏi ngay cho tôi".
Sư Tử nghe tiếng mẹ ở ngoài, đau lòng ôm gối bịt chặt hai tai. Cậu ta nhìn bàn tay chi chít những vết khâu, mếu máo khóc không thành tiếng. Mẹ nói phải, bàn tay này làm sao có thể chơi được nhạc nữa chứ?
Sư Tử nhắm mắt rơi vào giấc mộng. Khi mở mắt ra, Sư Tử nhìn thấy người mẹ đang cầm con dao khi đó giơ lên trên đầu mình, trong miệng vẫn còn những câu nguyền rủa: "Tại sao lại là tay? Tại sao lại là tay? Không phải vào mặt hay mắt sẽ tốt hơn sao? Tại sao mày dám giơ tay ra đỡ chứ?".
Sư Tử đã hoàn toàn tuyệt vọng. Cậu ta nhìn bàn tay đầy khuyết điểm của mẹ mình, bật cười thành tiếng trong làn nước mắt: "Không phải bàn tay mẹ cũng không thể chơi đàn vì vết thương đó sao. Giờ con không chơi đàn được nữa, vậy mẹ giết con đi".
"Mày nói gì? Mày nói gì hả? Tao giết mày, tao sẽ giết mày! Đồ vô dụng"-Người mẹ lồng lên như một con thú, lao tới chỗ Sư Tử.
Tiếng cười tự giễu và bất lực của Sư Tử là sự sẵn sàng đón chờ cái chết. Nếu bàn tay của mẹ không trở nên xấu xí, mẹ vẫn sẽ vui vẻ cùng cậu ta đàn hát mỗi ngày. Nếu bàn tay này của cậu ta không bị thương, vậy cậu ta vẫn còn giá trị để sống, để níu kéo tình thương của mẹ. Còn gì đau đớn hơn một đứa trẻ bị chính tay mẹ mình giết chết?
Sư Tử nhắm mắt, dòng lệ cứ vậy tuôn hết cả gối. Cậu ta chẳng biết gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng mẹ càng ngày càng xa: "Thả tao ra, tao phải giết nó! Đồ vô dụng, đồ bất hiếu!".
Khi Sư Tử lần nữa tỉnh dậy, cậu ta nghe tin mẹ đã được đưa đến bệnh viện tâm thần, còn cậu ta được một gia đình giàu có nào đó nhận nuôi.
Sư Tử sực tỉnh khỏi hồi ức, nhìn bàn tay với vết sẹo kinh khủng. Bàn tay này, làm sao có thể chăm lo cho người mình thương cơ chứ? Có lẽ chính vì suy nghĩ đó mà Sư Tử đang dần trở thành bản sao của người mẹ năm đó, chẳng yêu thương một ai thật lòng cả, kể cả bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com