Chapter 28: make my new life
Hello, Flex's week is coming!
~
Tít, tít, tít
- Xin chào, là ai vậy ạ.
Aquarius cầm điện trong tay chặt cứng, đã rất lâu kể từ khi cô nghe tin Gemini đã chết, gia tộc Weals thật sự đã lụi tàn. Nghe bảo họ cũng bán đi căn biệt thự rộng lớn của gia tộc, con cháu đã tỏa đi hết bốn phương, cũng chẳng còn một ai nghe ngóng được họ ở đâu, làm gì. Nhưng hôm nay cô đang ngồi đây, nghe nhịp thở từ đầu dây bên kia đã biết được chút kết nối ít ỏi về gia tộc mình cuối cùng cũng đã có kết quả.
- Libra?
Phải, Libra, người cô tránh né thật lâu cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi. Những tháng qua trôi qua thật yên bình, Aquarius thật sự đã sống như cách mình mong muốn. Không vướng bụi trần, không những đấu đá tranh giành cô chưa từng thuộc về.
- Libra đúng không?
Aquarius hỏi lại một lần nữa, lí trí thôi thúc cô phải nghe được giọng nói của người ấy rất mãnh liệt. Đã lâu rồi cô chưa nghe lại giọng người mình yêu, cũng đã lâu rồi cô chưa được một lần yêu thương âu yếm.
- Ừ, anh đây.
Aquarius bật khóc, cô khóc nức nở với cái điện thoại vẫn kề sát má và cái tạp dề vẫn cột trên cổ. Bữa sáng đã chẳng còn quan trọng với cái nỗi nhớ tràn ngập này rồi.
- Đừng khóc Aquarius.
Giọng Libra trầm ấm truyền qua điện thoại, Aquarius lại càng thổn thức hơn. Cô siết chặt cái điện thoại trong tay, cái vạt tạp dề cũng bị cô vò cho nhàu nhĩ. Đau đau lắm, cái cảm giác tủi hờn nó thấm tận trong xương tủy khiến cô đau nhói.
- Anh đang ở đâu Libra?
Giọng Aquarius đứt quãng trong làn nước mắt nức nở, quan trọng chỉ là anh ở đâu, anh có bình an và yên ổn hay không. Quan trọng là anh vẫn nhớ, nhớ đến người anh từng yêu như sinh mệnh này.
- Anh ở đâu không quan trọng đâu em. Em...ừm vẫn sống tốt chứ.
- Như thế nào mới là tốt hả Libra?
Cổ họng Libra kẹt cứng. Như thế nào mới là tốt, như thế nào mới là sống tốt đây, hắn cũng chẳng rõ nữa. Chỉ là hắn thật sự đã sống tốt hơn những ngày tháng trước đó. Hắn đã chẳng còn lo toan tranh giành địa vị và gia tộc nữa, hắn cũng chẳng còn phải đeo lên cái bộ mặt độc tài bao nhiêu người chán ghét nữa. Và hắn cho rằng đó cũng là một kiểu tốt rồi.
Libra im lặng và cả Aquarius cũng vậy. Cô cũng đang tự hỏi mình như thế nào mới là tốt đây. Sau khi rời khỏi nhà Weals vào cái đêm mà ông Weals mất Aquarius cũng như đã lặn tăm khỏi thế giới này. Cô đã đến một vùng quê thật xa, sống trong một căn nhà nhỏ xinh sát bên rìa núi, sáng sớm trong lành và tối đến yên ả. Cuộc sống đã cứ vậy trôi qua cho đến khi Aquarius nghe tin Gemini đã chết, Cancer cũng vậy. Ai ai cũng đã cúi đầu chịu tội trước căn phòng của số phận.
- Xin lỗi, là em xúc động rồi. Anh vẫn sống tốt chứ?
Aquarius đã thôi không khóc nữa, nhưng những tiếng nấc nghẹn vẫn vướng lại sau giọng nói, cô cố gắng kìm lại những thổn thức bấy lâu. Ngược lại Libra lại im lặng đến lạ, một hồi sau hắn lại bật cười trong vô thức.
- Tốt, anh kết hôn rồi.
Như sét đánh ngang tai, Aquarius loạng choạng ngã nhào, đôi tay cô run run bám lấy cạnh bàn bếp. Kết hôn rồi, thì ra hắn đã sớm sống tốt như vậy, đã sớm bỏ qua hết quá khứ rồi.
- Anh xin lỗi. Chúng ta, chúng ta...không thể. Chúc em sớm gặp được người em yêu.
Rồi Libra cúp máy, Aquarius đứng đó thật lâu, cô cứ mãi chôn chân một chỗ cho đến khi cái điện thoại trong tay rơi xuống vỡ tan tành. Thì ra hắn cũng chỉ gọi để thông báo hắn đã kết hôn rồi, và dẫu biết thứ tình cảm này chẳng thể đi đến kết cục nhưng trái tim Aquarius vẫn đau lắm.
Dẫu biết đó chính là trái đắng chứ không phải phương thuốc chữa lành, Aquarius vẫn như thiêu thân lao mình vào biển lửa.
Hắn như vị thánh sống cứu rỗi Aquarius ra khỏi chốn tối tăm đày đọa. Hắn như thiên sứ mang cô đến thế giới của viễn cảnh một gia đình đủ đầy và quây quần ấm áp. Nhưng hắn, chính hắn cũng đạp đổ bao nhiêu phông bạt mình dựng lên ấy để lôi cô về thực tại phũ phàng.
"Anh kết hôn rồi"
Câu nói ấy như đâm thẳng vào tim Aquarius và xuyên qua tim tạo thành một lỗ hổng cực lớn và đau thương. Aquarius chẳng buồn sống nữa, thứ trốn tránh bao lâu thì quay lại tìm mình và giết chết mình thêm một lần tiếp theo.
Aquarius men theo cạnh bàn, ngực cô đau nhói, cái cảm giác đau về cả thể xác lẫn tinh thần lại giày vò cô ngày càng kinh khủng hơn. Cô co giật dữ dội, thứ bệnh tim quái ác lại tái phát không báo trước. Căn bệnh tim từ nhỏ đã khiến cô trông yếu ớt hơn người khác, họ gọi cô là công chúa thủy tinh cũng vì đó mà ra. Tay cô run run mò vào hộc bàn nhằm kiếm lọ thuốc mình hằng sử dụng bấy lâu qua, hộc bàn đầy rẫy những lọ là lọ, chúng to nhỏ đủ đầy nhưng căn bệnh thì khiến cô lại rỗng toác.
Cạch
Lọ thuốc rơi xuống và từng viên thuốc trắng xóa văng tứ tung, Aquarius ngã vật xuống sàn, ngực phập phồng dồn dập đến đứt hơi. Cô sắp không trụ được nữa rồi, một viên, một viên bây giờ đã chẳng thể nào kìm lại được cơn đau nữa rồi. Tay cô chới với cào vào sàn nhà để tìm đến viên thuốc tiếp theo. Dù biết là không thể uống quá một viên nhưng Aquarius chẳng còn đủ lí trí để dừng lại nữa.
Lồng ngực cô đau nhói, cái đau thấm tận xương tận tủy, Aquarius gào lên một tiếng, nhưng chẳng thanh âm nào vang lên trong tĩnh lặng.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên dữ dội. Tiếng chuông điện thoại bàn reng lên ám ảnh, Aquarius không với tới được và đành để mặc nó kêu cùng với nỗi đau của mình. Tay cô buông thỏng, rơi bộp xuống sàn nhà nặng trĩu.
Tinh!
Tiếng hộp thư thoại vang lên, chất giọng thánh thót của Sagittarius vút ra. Thân thể cứng đờ của Aquarius run run, khuôn mặt vô cảm bỗng tràn ra một giọt nước mắt. Người tưởng chừng như hận cô thật nhiều lại là người quan tâm cô nhất. Chính con bé đã bắt cô phải đặt cho được chiếc điện thoại bàn này, vì nó sợ căn bệnh của cô lại tái phát và cô sẽ ra đi trong cô độc chẳng có ai kề bên nơi xa xôi đây.
Nước mắt Aquarius cứ trôi mãi trôi mãi, nỗi đau mất con lại gợi về trong hồi ức. Cả Aquarius lẫn Sagittarius đều chịu chung một tội lỗi, có phải vì thế thấu hiểu cho nhau mới có thể dễ dàng đến vậy.
Rồi Aquarius bỗng nhớ về cái ngày Sagittarius đưa cô đi trốn biệt tăm ấy. Một tay Sagittarius dẫn cô về và một tay nó dẫn cô đi. Những lời nói nghẹn ngào trong nước mắt hôm ấy Aquarius vẫn nhớ như in. Nó bảo cô đã chịu khổ đủ rồi, nó sẽ đem cô đến một nơi thật xa, tránh khỏi những liên lụy không đáng có. Và Aquarius cũng nói Sagittarius chịu đủ rồi, cô muốn cùng nó đi nhưng nó bảo nó vẫn còn nhiều thứ vướng bận.
Thế là một mình cô ở chốn này, sống với cây cỏ núi sông, sống với những con người chân chất nhưng tràn đầy yêu thương. Giờ đây khi sự sống đã chực chờ nhảy ra khỏi mép tàu khi bão lớn ập vào Aquarius bỗng nhớ về những ngày tràn ngập nắng sáng đã qua.
- Aquarius?
- Aquarius cô có đó không?
Cổ họng Aquarius khô khốc, cô rất muốn đáp lại nhưng chẳng thể nào mấp máy lên lời, cô chỉ có thể thều thào vài tiếng yếu ớt. Đầu dây bên kia, trong hộp thư thoại như có như không càng hoảng hốt hơn mà gào lên.
- Aquarius, đừng để bị làm sao đấy. Cô chờ đấy, tôi đến ngay đây. Cô nhất định phải chờ tôi Aquarius. Cô nhất định phải cố lên Aquarius.
Nhưng Aquarius thậm chí đã chẳng còn đáp lại được nữa, bàn tay cô đã không còn giữ được những cử động cho dù là nhẹ nhất nữa rồi. Sự sống dần trượt qua những kẽ tay những lọn tóc, Aquarius im bặt. Tiếng tút tút từ cái điện thoại bàn cũng im bặt.
Aquarius cứ nằm đó trong trơ trọi, giữa căn nhà trống và nỗi cô đơn bao trùm. Tiếng chuông điện thoại vẫn vô vọng vang lên thêm vài lần sau cuối như cố níu giữ điều gì đó vô hình.
Thật tiếc, chẳng còn ai nghe máy nữa rồi.
~
Nhon, Bei đã bắt đầu tuần lễ của Flex ròi đây, mà nói tuần lễ thì hơi quá kaka Bei nghĩ mình chỉ có thể đăng được 1 or 2 chương thôi, quá lắm là 3 đó. Tại Flex tốn kha khá chất xám và suy nghĩ đau đầu vì chả biết hướng đi cho cái fic sắp vào kết cục này nè.
Trước tiên thì xin lỗi xin lỗi xin lỗi 🙇♀️ vì lời hứa nhiều đất diễn đã không thực hiện được rồi. Bei nghĩ mình phải viết theo hướng này thì mới không vào cái kết đầu voi - đuôi chuột thôi (mặc dù bây giờ mình thấy nó cũng có mùi vậy rồi :>>>>>) nên là mình sẽ đi theo cái mình viết nhé sạd sạd.
Én ni quây, mọi người hãy đọc nó nha, sắp đi vào đại kết cục rồi. Lá la
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com