Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 3


- Hàn Giai Tịch. Em có nghe thấy tôi vừa nói gì không?

Hàn Giai Tịch ngẩng đầu lên, thấy Lãn giáo sư đang nhìn mình một cách... thì vội cười xuề xòa.

- Hì hì. Em sẽ chú ý hơn thưa giáo sư.

Lãn giáo sư cũng không quay xuống nữa, Hàn Giai Tịch thở dài.

………………………………………

- Lãn giáo sư, đây là hai bản thiết kế của em. Thầy đừng mong đòi hỏi em nộp thêm trong vòng 2 tuần tới. Em đi đây. Tạm biệt giáo sư.

Hàn Giai Tịch chạy ngay đi, không để Lãn giáo sư nói thêm.

- Con bé này thật là.... Dù sao cũng đã nộp hai bản.

Lãn giáo sư mở cờ trong bụng. Đây là học viên ưu tú nhất của ông, tất nhiên không khỏi có chút tự mãn rồi.

==========================

- Giáo sư. Em đã nộp hai bản rồi mà!!!

Hàn Giai Tịch khóc ròng.

- Nhưng mà....!

- Thầy à, em bận lắm, thầy đừng nói gì nữa nhé!! Em về đây.

Hàn Giai Tịch chạy đi, không dám ngoảnh mặt lại. Vừa bước lên xe buýt, tìm kiếm chỗ ngồi thì thấy một nam sinh khá cao ráo, liền đến nhờ vả.

- Học trưởng à. Anh giúp em một chút nhé, được không ạ?

- Ừ... ừ.

Hàn Giai Tịch vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lãn giáo sư xuất hiện trên xe buýt, vội cúi xuống.

- Hàn Giai Tịch em... Triệu Duẫn Thiên, em là???

- Em...

Người bên cạnh Hàn Giai Tịch không biết trả lời ra sao, trong lúc quýnh quáng, liền nói dối không chớp mắt:

- Đây là bạn trai em Lãn giáo sư. Thầy đừng làm phiền tụi em đi chơi chứ?!

- Ừ ừ. Hai bản thiết kế em cũng nộp rồi, vậy hai đứa chơi vui vẻ.

Hàn Giai Tịch thở dài, chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn chàng trai bên cạnh. Mái tóc sẫm màu cắt gọn gàng, mũi cao, lông mày rậm, da trắng. Cực phẩm như này sao cô chưa thấy trong trường nhỉ?

- Cảm ơn học trưởng, không có anh giúp thì em lại phải thức khuya rồi.

- Không có gì.

Hình như anh ấy hơi ít nói thì phải, Hàn Giai Tịch khẽ đánh giá.

==========================

- Ui da.

Hàn Giai Tịch đang chạy đi nộp bản thảo thì đâm sầm vào lưng một ai đó. Vừa kêu đau, ngẩng lên thì một bàn tay khẽ đưa ra.

- Có sao không?

- Là anh à? Triệu học trưởng.

Hàn Giai Tịch nhớ lại gương mặt ấy, có chút lúng túng cầm lấy tay Triệu Duẫn Thiên. Ngón tay mảnh khảnh, vừa dài vừa thon, nhìn rất đẹp mắt.

…………………………

- Anh có vẻ ít nói vậy?

Hàn Giai Tịch chống cằm, uống một ngụm nước, hỏi.

Triệu Duẫn Thiên trầm mặc một chút, hình như là đúng thế thật.

- Ừ, hình như là có một chút.

Trong thư viện không có quá nhiều học sinh, gió từ quạt trần thổi xuống làm tóc Hàn Giai Tịch bay nhẹ, vừa lúc Triệu Duẫn Thiên ngẩng đầu lên, gương mặt với ngũ quan sáng sủa nổi bật giữa ánh sáng le lói của buổi chiều tà.

- Muộn rồi, em về đi.

- Đợi anh chút nữa cũng không sao!

Hàn Giai Tịch cười cười.

==========================

- Nghĩ sao rồi con gái? Quyết định đi du học hay không? Ba mẹ muốn tốt cho tương lai của con, nếu con không đi ba mẹ cũng không ép đâu.

- Ngày mai con trả lời được không ba?

- Được chứ, không vội không vội.

Hàn Bạch Dương xua tay, bảo con gái về phòng.

…………………………………

Hàn Giai Tịch ngã ra giường, nước mắt khẽ chảy ra. Du học à? Triệu Duẫn Thiên thì sao nhỉ? Anh có quan tâm đến cô chút nào không? Cô từ khi biết tới anh, quãng đường đều được vạch sẵn ra: Nhà - Trường học - Triệu Duẫn Thiên. Và hình bóng ấy, bỗng dưng khắc sâu trong tâm khảm cô.

………………………

- Triệu Duẫn Thiên, em sẽ đi du học.

Triệu Duẫn Thiên trầm mặc nửa ngày, cuối cùng cũng thốt ra.

- Ừ. Tốt cho em.

- Anh không có gì muốn nói với em à?

- .... Anh không... À, học hành chăm chỉ nhé!

Hàn Giai Tịch chưa nghe hết câu đã chạy ù đi. Ừ thì cô đã là gì của anh đâu?

==========================

Hàn Giai Tịch đi năm năm, ngày ngày đều mong anh gửi cho cô một tin nhắn hỏi thăm, nhưng đều là một chữ không thấy.

- Alo mẹ. Con nghe nè.

......

- Vâng. Khóa học đã hoàn thành hơn hai tuần rồi ạ, con định ngày mai sẽ về nước.

......

- Con của cô chú Ma Kết và Bảo Bình ạ?

Triệu Duẫn Thiên, coi như anh giỏi.

………………………………………

Hàn Giai Tịch kéo vali ra khỏi khu check-out, liền đưa mắt tìm kiếm người. Thấy Triệu Duẫn Thiên, cô định gọi anh nhưng lại thấy anh quay bước đi, liền kéo vali chạy đến, hét lớn.

- TRIỆU DUẪN THIÊN! Anh như vậy cũng 5 năm không tìm em!

Triệu Duẫn Thiên quay lại nhìn cô đang kéo vali tới, rồi cả hình bóng ấy ôm chầm lấy anh.

- Sao em nhận ra anh?

- Vì em yêu anh.

Hàn Giai Tịch thốt ra, nước mắt không tự chủ chảy xuống. Cái ôm của Triệu Duẫn Thiên chặt hơn, cô đều có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhẹ thoảng qua.

- Ừ, anh cũng vậy.

==========================

Hàn Giai Tịch cùng Triệu Duẫn Thiên xác định quan hệ, sau khi cả hai cùng tốt nghiệp liền tổ chức đám cưới.

………………………

Thấy Triệu Duẫn Thiên ngẩn người, cô đi tới quơ tay trước mặt anh.

- Triệu Duẫn Thiên, anh có nghe con khóc không đấy?

- Ừ, đang nghĩ đến năm ấy, tại sao em lại nhận ra anh giữa sân bay đông đúc?

- Em nói rồi mà, vì yêu anh nên mới nhận ra anh.

Hàn Giai Tịch ôm lấy anh, mỉm cười. Không thể nói là cô biết anh là con của cô chú Ma Kết - Bảo Bình được.

==========================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com