Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương ba; (1)(2)

╭──────────.★..─╮

bí mật trong phòng kho

╰─..★.──────────╯


·̩̩̥͙**•̩̩͙✩•̩̩͙*˚˚*•̩̩͙✩•̩̩͙*˚*·̩̩̥͙·̩̩̥͙**•̩̩͙✩•̩̩͙*˚˚*•̩̩͙✩•̩̩͙*˚*·̩̩̥͙

sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối của dãy hành lang c, vốn chỉ dành cho các phòng thí nghiệm và kho chứa dụng cụ cũ, đột nhiên bị xé toạc bởi một tiếng động. nó không lớn, chỉ là một tiếng cào xé vang lên ngắn ngủi, nhưng đủ để khiến kim ngưu dừng phắt lại, tay giơ lên ra hiệu cho bạch dương im lặng.

họ đang ở đây vì kim ngưu nằng nặc đòi điều tra "khu vực tam giác bí ẩn" của trường, nơi cậu tin rằng hội tụ nhiều năng lượng siêu nhiên nhất. bạch dương, với hy vọng rằng nếu cô đi cùng và bác bỏ mọi thứ một cách triệt để, cậu sẽ ngừng làm phiền cô ít nhất một tuần, đã miễn cưỡng đồng ý. giờ thì cô thấy có chút hối hận rồi.

"đó!" – kim ngưu thì thầm, mắt sáng rực, chỉ về phía cánh cửa gỗ sẫm màu đã bạc phếch vì thời gian với ổ khóa bằng đồng đã ngả màu rỉ sét. – "căn phòng bỏ hoang bị khóa. tớ đã nghe thấy nó ba lần trong tuần này!"

bạch dương khoanh tay, dựa vào bức tường đối diện.

"tớ nghe thấy tiếng ống nước kêu. hoặc là chuột, hoặc là cành cây khô quẹt vào cửa sổ. có hàng trăm lời giải thích hợp lý cho tình huống này."

"không!" – kim ngưu áp tai vào cánh cửa. – "âm thanh này có ý thức. cậu không hiểu sao? đây rõ ràng là căn cứ bí mật của hội học sinh! họ đang bí mật chế tạo rô-bốt để thi đấu giải quốc gia ngay trong này!"

cậu ngừng lại, hít một hơi sâu, và vẻ mặt chuyển sang nghiêm trọng hơn, kém theo chất giọng run run như sợ ai nghe thấy:

"hoặc là... một khả năng khác... một hồn ma cựu học sinh đang lẩn khuất chẳng hạn. có thể là người đã không thể vượt qua kỳ thi tốt nghiệp, và giờ bị mắc kẹt lại, cố gắng giao tiếp với chúng ta."

bạch dương nhắm mắt lại, đếm thầm đến năm. một căn cứ bí mật thì cần điện, và cô không thấy dây cáp nào. một hồn ma thì không tạo ra tiếng cào vật lý. cô không thể để một biến số chưa được giải quyết này tiếp tục tồn tại, nó làm não cô khó chịu.

"đợi ở đây." – cô ra lệnh, giọng quả quyết.

trước khi kim ngưu kịp hỏi cô định làm gì, bạch dương đã sải bước nhanh về phía phòng bảo vệ gần cổng chính. bác bảo vệ đang lim dim nghe đài radio. bạch dương, bằng giọng điệu bình tĩnh và đáng tin cậy nhất của một học sinh gương mẫu, giải thích rằng cô đang giúp giáo viên vật lý tìm một số dụng cụ quang học cũ, và có khả năng chúng bị cất nhầm trong phòng kho dãy c, nhưng cửa lại khóa.

sự tự tin và lý lịch sạch bong của nữ hoàng logic đã có tác dụng. bác bảo vệ, tuy hơi cằn nhằn về việc "mấy thầy cô hay quên", vẫn đưa cho cô chùm chìa khóa dự phòng, chỉ yêu cầu cô phải trả lại ngay sau mười lăm phút.

khi bạch dương quay lại, tay lủng lẳng chùm chìa khóa kim loại, kim ngưu nhìn cô với vẻ kinh ngạc tột độ. cậu đang chuẩn bị tinh thần cho một cuộc trinh sát kéo dài hàng tuần, có thể bao gồm cả việc dùng máy dò nhiệt và thiết bị ghi âm evp, nhưng cô ấy lại chỉ đơn giản là, đi lấy chìa khóa.

"cậu..." – kim ngưu lắp bắp.

"logic căn bản." – bạch dương nói ngắn gọn, tra chiếc chìa khóa gỉ sét vào ổ.

ổ khóa rít lên một tiếng phản đối chói tai. cánh cửa nặng nề kẽo kẹt mở ra, làm tung lên một đám mây bụi mờ mịt, khiến cả hai ho sặc sụa. ánh sáng vàng vọt từ hành lang hắt vào, để lộ một căn phòng ngổn ngang những bàn ghế gãy, chồng hồ sơ cũ mốc meo và những mô hình khoa học đã hỏng.

kim ngưu hơi lùi lại phía sau bạch dương, mắt căng thẳng nhìn vào bóng tối đặc quánh trong góc phòng.

"cẩn thận!" – cậu rít lên. – "họ có thể tấn công bất cứ lúc nào."

bạch dương đảo mắt, bật đèn flash điện thoại lên. cô quét vòng quanh. chỉ có bụi và mạng nhện.

"thấy chưa?" – cô nói. – "không có gì..."

ngay lúc đó, một tiếng "meo" yếu ớt vang lên từ phía sau một chồng tủ hồ sơ cũ. họ đứng sững lại.

bạch dương cẩn thận tiến về phía phát ra âm thanh. cô chiếu đèn vào khe hở. hai đốm sáng xanh lục phản chiếu lại ánh đèn.

cô ngồi xổm xuống, và kim ngưu cũng rón rén lại gần. trên một đống giẻ lau cũ, là một con mèo tam thể nhỏ xíu, lông bết lại vì bẩn, đang run rẩy và xù lông lên để tự vệ, nhưng rõ ràng là nó đang vô cùng sợ hãi.

bạch dương tắt đèn flash đi để nó không hoảng sợ.

"ồ!" – cô nói khẽ. – "một con mèo hoang."

cô nhìn lên cửa thông gió trên cao, có vẻ như một tấm lưới đã bị hỏng.

"nó chắc đã rơi từ trên đó xuống và bị kẹt."

kim ngưu thở phào, sự căng thẳng vì hồn ma tan biến, nhưng ngay lập tức được thay thế bằng một cảm xúc khác. cậu nhìn con mèo, nó meo lên một tiếng nữa, lần này nghe thảm thương hơn.

"chúng ta không thể nói cho bác bảo vệ." – kim ngưu nói ngay lập tức, giọng đầy lo lắng. – "bác ấy sẽ gọi người đến bắt nó đi, hoặc tệ hơn là tống nó ra ngoài khuôn viên trường mất."

bạch dương cắn môi. về mặt logic, báo cáo sự việc là điều đúng đắn. nhưng cô nhìn con vật nhỏ bé đang run rẩy, và tính toán logic của cô bị chệch hướng bởi một yếu tố mà cô ít khi thừa nhận: đó là sự đồng cảm. chắc chắn con mèo này sẽ không sống sót được nếu bị đuổi đi.

"nó cần thức ăn. và nước." – cô kết luận, như thể đang giải một bài toán. – "tớ có hộp sữa tươi chưa uống trong cặp."

"tớ còn một cái bánh bao. để tớ chạy xuống căn tin lấy ít nước lọc. cậu ở đây canh nó nhé." – kim ngưu gật đầu dứt khoát.

họ vội vã khóa cửa phòng kho lại.

kể từ ngày hôm đó, căn phòng kho bỏ hoang thực sự trở thành một căn cứ bí mật. nhưng nó không thuộc về hội học sinh hay một hồn ma nào. nó thuộc về hai bậc cha mẹ bất đắc dĩ. hàng ngày, sau giờ học, kim ngưu sẽ đánh lạc hướng bác bảo vệ bằng những câu hỏi về việc "trường mình có bao giờ thấy ufo không", trong khi bạch dương nhanh chóng lẻn vào phòng kho với thức ăn thừa từ bữa trưa, hoặc đôi khi là một hộp cá ngừ mà cô cố tình "lỡ" mua trên đường đi học.

bạch dương, lần đầu tiên trong đời, lại thấy mình đang tham gia vào một âm mưu, một hành động phi logic nhưng lại vô cùng hợp lý, chỉ để bảo vệ một sinh mạng nhỏ bé mà cô và kẻ-hoang-tưởng-đáng-ghét-kia tình cờ tìm thấy.



·̩̩̥͙**•̩̩͙✩•̩̩͙*˚˚*•̩̩͙✩•̩̩͙*˚*·̩̩̥͙·̩̩̥͙**•̩̩͙✩•̩̩͙*˚˚*•̩̩͙✩•̩̩͙*˚*·̩̩̥͙



╭──────────.★..─╮

file âm thanh hoàn hảo

╰─..★.──────────╯


·̩̩̥͙**•̩̩͙✩•̩̩͙*˚˚*•̩̩͙✩•̩̩͙*˚*·̩̩̥͙·̩̩̥͙**•̩̩͙✩•̩̩͙*˚˚*•̩̩͙✩•̩̩͙*˚*·̩̩̥͙

ánh nắng ban trưa xuyên qua lớp kính cửa sổ cao rộng của thư viện, rải những vệt bụi vàng óng ánh lười biếng bay lượn trong không khí đặc quánh mùi giấy cũ. sự im lặng ở đây gần như là tuyệt đối, một sự tĩnh lặng mang tính học thuật, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng sột soạt lật sách hay tiếng gõ phím máy tính đều đều. đây chính là địa điểm mà cự giải đã chọn cho buổi tập luyện, một quyết định mà giờ đây cô bắt đầu thấy hối hận sâu sắc. cô và song tử ngồi đối diện nhau tại một chiếc bàn gỗ sồi nặng trịch ở góc phòng, chồng kịch bản mà cô đã cất công in ra được đặt ngay ngắn ở giữa.

cự giải, với sự năng nổ thường thấy, đã nhanh chóng nhập vai. cô cầm tờ kịch bản của mình, đôi mắt lấp lánh sự mong chờ, dù đang phải cố gắng đè nén giọng nói để giữ trật tự chung.

"được rồi," – cô thì thầm, nhưng âm lượng vẫn đầy nội lực. – "cảnh này là khi nhân vật nữ phát hiện ra nam chính đã lừa dối mình. tớ sẽ đọc phần của tớ trước, rồi đến cậu đáp lại nhé. nhớ là, cậu phải thể hiện sự đau khổ, dằn vặt, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ."

cô hít một hơi, và ngay lập tức, thần thái của cô thay đổi.

"tại sao... tại sao anh lại làm thế với tôi?" – giọng cô run rẩy, chứa đựng sự tổn thương và hoang mang, một màn trình diễn nghiệp dư nhưng đầy cảm xúc.

giờ đến lượt song tử. mọi sự chú ý của cự giải đổ dồn vào cậu. áp lực của sự im lặng trong thư viện, cộng hưởng với ánh mắt sắc như dao cạo của cô bạn hot girl cùng lớp, khiến song tử cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp nghẹt. cậu nhìn chằm chằm vào dòng thoại, nhưng con chữ cứ nhảy múa trước mắt.

cậu mở miệng.

"tôi... tôi không..."

giọng nói phát ra thậm chí còn không bằng một tiếng thì thầm. nó khô khốc, vô hồn và hoàn toàn phẳng lặng, như thể cậu đang đọc một bản báo cáo thời tiết.

sự nhiệt tình trên khuôn mặt cự giải lập tức đông cứng.

"không," – cô ngắt lời, cố gắng kiên nhẫn. – "song tử, cậu phải đau khổ cơ mà. giọng cậu nghe như đang buồn ngủ vậy. lại lần nữa."

song tử gật đầu, tay siết chặt tờ giấy kịch bản đến nhàu nát. cậu thử lại.

"tôi... tôi không..."

kết quả vẫn y hệt, nếu không muốn nói là tệ hơn, vì giờ nó còn xen lẫn cả sự run rẩy rõ rệt của việc bị khớp.

cự giải bắt đầu mất kiên nhẫn. cô không hiểu nổi. rõ ràng hôm trước, khi đọc thơ, cái chất giọng của cậu ta có gì đó rất đặc biệt, dù chỉ là thoáng qua. nhưng giờ đây, nó hoàn toàn là một thảm họa.

"song tử!" – lần này, cô rít lên, một tiếng thì thầm giận dữ, đủ lớn để khiến vài sinh viên bàn bên cạnh phải ngước lên khó chịu. – "cậu phải hét lên ở đoạn này! đam mê lên! đam mê ấy! cảm xúc vỡ òa ra!"

cái từ "hét lên" trong không gian cấm tuyệt đối tiếng ồn này giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt song tử. áp lực phải đam mê ngay trước mặt cự giải, ngay tại nơi này, là một nhiệm vụ bất khả thi. cậu càng cố gắng, cổ họng càng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại. cậu không thể là "zero" khi đang là "song tử". cậu không thể phô diễn thứ vũ khí bí mật của mình dưới ánh đèn huỳnh quang và sự giám sát trực tiếp như thế này.

"tớ..." – cậu lắp bắp, mặt đỏ bừng, cảm giác thất bại và xấu hổ dâng lên đến cực điểm. – "tớ... tớ xin phép... đi vệ sinh một lát."

không đợi cự giải phản ứng, song tử đứng bật dậy, gần như xô ngã chiếc ghế, và đi nhanh ra khỏi khu vực đọc sách, để lại cự giải ngồi đó với vẻ mặt chán nản tột độ.

"thật là." – cô lầm bầm, nghĩ thầm về số phận hẩm hiu của bài tập nhóm này.

nhưng song tử không đi đến phòng vệ sinh. cậu rẽ vào một lối thoát hiểm vắng người, nơi cầu thang bộ lạnh lẽo và không một bóng người qua lại. trái tim cậu vẫn đang đập thình thịch vì căng thẳng. cậu dựa lưng vào bức tường xi măng mát lạnh, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. cậu cần phải lấy lại quyền kiểm soát.

song tử rút điện thoại ra, cắm tai nghe có mic vào. cậu nhìn lại đoạn kịch bản trên màn hình. trong bóng tối mờ ảo của cầu thang, song tử không còn là cậu học sinh nhút nhát nữa. cậu là zero.

cậu nhấn nút ghi âm.

"tôi... tôi không cố ý." – giọng nói cất lên, và đó là một âm thanh hoàn toàn khác. nó trầm, ấm, rung động và chứa đầy sự dằn vặt. từng chữ một được nhả ra, mang theo sức nặng của sự hối hận và nỗi đau bị kìm nén. cậu đã hoàn thành toàn bộ phần thoại của mình trong một lần thu duy nhất, một màn trình diễn hoàn hảo.

cậu nhanh chóng cắt file âm thanh, gửi nó qua zalo cho cự giải kèm một dòng tin nhắn nói dối: [xin lỗi cự giải, tớ thấy trong thư viện không hiệu quả. tớ vừa về nhà, dùng mic thu âm cho rõ. cậu nghe thử xem đã ổn chưa.]

cự giải, lúc này vẫn đang ngồi ở thư viện, uể oải thu dọn đồ đạc, sẵn sàng chấp nhận một điểm b (hoặc tệ hơn) cho bài tập này. điện thoại rung lên. thấy tin nhắn của song tử, cô thở dài, nghĩ thầm "mic xịn thì có ích gì chứ". cô cắm chiếc tai nghe đắt tiền của mình vào, loại tai nghe chuyên dụng mà cô vẫn dùng để tận hưởng giọng nói của zero mỗi đêm.

cô nhấn nút play.

một khoảng lặng ngắn. và rồi...

tim cự giải như hẫng đi một nhịp. cô sững người.

giọng nói vang lên trong tai cô. nó không chỉ đơn thuần là "rõ". nó... nó hoàn hảo. nó là một giọng nói chuyên nghiệp, đầy từ tính. mọi cung bậc cảm xúc mà cô yêu cầu, sự dằn vặt, nỗi đau, sự kìm nén, tất cả đều ở đó, sống động đến từng chi tiết. và quan trọng hơn cả...

nó giống...

nó giống một cách đáng sợ. cái âm sắc trầm ấm đó, cách ngắt nghỉ đầy kỹ thuật, cái cách mà một tiếng thở nhẹ cũng có thể truyền tải cảm xúc. nó chính là giọng nói đã ám ảnh cô bấy lâu nay. đó là giọng của zero!!!

cô giật phắt tai nghe ra, mắt mở to nhìn trân trân vào màn hình điện thoại, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe. cô bấm nghe lại. vẫn là nó. không thể nhầm lẫn được. nhưng làm thế nào?

bàn tay cô hơi run run khi gõ tin nhắn trả lời, sự bực bội ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự chấn động và hoang mang tột độ.

[trời ơi song tử! cậu giấu nghề à? sao hay thế! giọng này là sao vậy???]

ở đầu bên kia cầu thang bộ, song tử nhìn thấy tin nhắn trả lời. cậu hoảng hốt. thôi chết, quá tay rồi. cậu đã quá nhập tâm mà quên mất phải tiết chế lại. cậu vội vàng gõ câu trả lời mà cậu đã chuẩn bị sẵn cho những tình huống thế này.

[không... không có! tớ... tớ dùng phần mềm chỉnh giọng đó! chỉnh cho nó... trầm hơn với cả thêm hiệu ứng vang ấy mà. chứ giọng thật tớ sao mà được như vậy.]

tin nhắn được gửi đi. cự giải đọc nó, lông mày nhíu chặt lại. phần mềm chỉnh giọng? cô nghe kịch truyền thanh mỗi ngày nên thừa biết âm thanh bị xử lý qua phần mềm nó như thế nào. nó sẽ có cảm giác giả giả, máy móc, hoặc ít nhất là không tự nhiên. còn file âm thanh này... nó chân thực đến từng hơi thở.

cô bán tín bán nghi. có lẽ nào song tử là một thiên tài về công nghệ âm thanh? hay có một khả năng nào đó điên rồ hơn nhiều mà cô không dám nghĩ tới? cô nhìn lại cái tên trong danh bạ, cảm thấy mọi thứ đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com