Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Âm Mưu Và Kế Hoạch

Hiện tại Song Ngư đang căng thẳng ngồi cắn ống hút trên ly matcha của mình. Đối diện là hai cô gái đang nhìn anh với ánh mắt sắc bén. Sau khi bình tĩnh lại, Song Ngư thẳng lưng, vỗ ngực khẳng định với ánh mắt quả quyết.

"Anh đảm bảo không nói cho ai đâu"

Đáp lại anh vẫn là hai đôi mắt tràn đầy áp lực của hai cô gái. Nghĩ một lúc anh lại nhìn Kim Ngưu nói tiếp.

"Anh ủng hộ em với ông Mã. Vì chung phòng nên anh rất hiểu ổng. Anh sẽ trở thành quân sư cho em"

Nghe tới đây Kim Ngưu chưa kịp phản ứng gì thì Ma Kết đã tròn mắt nhìn Song Ngư rồi lại quay qua kéo kéo tay Kim Ngưu.

"Thật sao? Kim Ngưu à, mau đồng ý..."

"Chuyện này... Anh sẽ không phản bội tụi em ấy chứ? Lỡ đâu anh vì tình anh em mà..."

Kim Ngưu có hơi do dự nhìn Song Ngư, không phải là cô không muốn tin tưởng anh mà là sợ anh vì tình nghĩa anh em bền lâu mà phản bội cô.

"Không! Tuyệt đối không! Anh còn đang muốn gả anh ấy mà không biết gả đi đâu đây nè"

Song Ngư ngay lập tức phản bác, anh đây muốn anh ấy có bồ còn không kịp. Nghĩ sao lại bỏ lỡ cơ hội này được. Sau này có bồ rồi thì mong ổng bớt càm ràm chuyện yêu đương của anh lại.

"Vậy giờ chúng ta hợp thành một liên minh sao?"

Ma Kết nghe vậy liền giơ tay hỏi một cách nghiêm túc khiến cô nhận được hai ánh mắt kì lạ của hai người kia.

"Ma Kết, sao cậu nói như thể đang có âm mưu gì đó lớn quá vậy?"

Kim Ngưu lúc này mới bất lực vỗ trán quay sang cô bạn mình. Chuyện này là chuyện bình thường thôi, Ma Kết có cần phải nói như chuyện nghiêm trọng vậy không? Song Ngư cũng đồng tình với Kim Ngưu nên sửa lại ý cho Ma Kết bằng một câu cũng chẳng khá hơn.

"Đúng đúng, chỉ là tổ đội đi thu phục boss thôi"

"Anh Song Ngư! Đây không phải game!"

Kim Ngưu lúc này thật bất lực. Rốt cuộc hai người này đi giúp cô hay đi tấu hề vậy trời? Người thì nghiêm trọng hoá, người thì như chơi game. Có tin tưởng được không đây? Cuối cùng Kim Ngưu cũng rút ra được một câu hợp tình hợp lý cho trường hợp này. Cô vỗ bàn nói.

"Nói chung là cùng mục tiêu biến anh Nhân Mã thành bồ em. Thế thôi!"

Đang yên đang lành ngồi bàn chuyện thì bỗng Song Ngư thấy bóng dáng Nhân Mã đang thong thả đi bộ bên ngoài liền nhanh chóng la lên.

"Xác định mục tiêu cách đây mười mét. Nhanh chóng xuất phát kẻo boss chạy mất!"

Ma Kết thấy vậy thì đăm chiêu suy nghĩ rồi rút ra một kết luận khiến mọi người cùng đồng ý.

"Em thiết nghĩ nên dẫn đến khu vui chơi để bồi đắp tình cảm"

"Nhất trí!"

Thế là cả ba cùng nhau chạy ra khỏi quán đi bắt cóc Nhân Mã làm anh chàng hoang mang, giật mình bị kéo đi mà không hiểu chuyện gì.

Nhân Mã said: "Help me~"

...

"Anh... Thiên Bình?"

Xử Nữ bối rối nhìn lên, cô vậy mà lại vừa khóc vừa chạy trúng người, mà người đó không ai khác lại là một người quen.

Thiên Bình đỡ lấy hai bên vai tránh cho Xử Nữ ngã, cúi xuống nhìn thì thấy khuôn mặt lấm lem nước mắt của Xử Nữ làm anh bối rối tìm khăn đưa cô và ân cần hỏi.

"Xử Nữ? Em sao vậy?"

"À, không có gì đâu ạ"

Xử Nữ cười nhẹ nhận lấy lau bớt nước mắt đi trong khi Thiên Bình đang rối bời đứng cạnh. Thấy cô đã ổn định hơn, Thiên Bình làm mấy động tác đấm đấm vài cái ra vẻ nghiêm túc nói.

"Em bị ai bắt nạt à? Nói anh, anh dẫn hai bà chằng kia đi xử nó cho em!"

Nhìn Thiên Bình như vậy Xử Nữ có chút buồn cười, anh ấy là đang cố tình chọc cho cô vui đây mà. Lòng đã bình ổn hơn, cô chỉ cười nhẹ khẽ vuốt nhẹ mái tóc.

"Không có ai bắt nạt em cả. Em chỉ đang... thất tình thôi"

"À... Vậy là do Bảo Bình..."

Nghe vậy Thiên Bình liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, quả thực chuyện tình cảm này bất kì ai cũng không thể giúp được. Nhìn cái mặt buồn thảm thương của con bé kìa. Giờ anh phải an ủi thế nào đây?

Trong lúc không nghĩ được gì thì Thiên Bình vô tình nhìn lên bên lề đường đối diện, có một tiệm cà phê!

"Thôi đừng buồn, qua kia uống nước với anh tí không? Bên kia ai cũng đi với bạn với bè, anh đi một mình chán chết"

Thiên Bình cố làm ra vẻ chán chường như thể thật sự anh không có bạn để đi uống cà phê thật vậy. Ấy nhưng Xử Nữ vẫn đồng ý vì lòng tốt muốn an ủi cô của anh.

"... Vâng..."

"Cho tôi ly cà phê sữa. Xử Nữ, em uống gì?"

"Hồng trà ạ"

"Thêm một ly hồng trà nữa"

"Nào nào qua kia ngồi. Kể anh nghe xem có chuyện gì."

Sau khi mua đồ xong Thiên Bình liền nhanh chân kéo Xử Nữ ra một góc quán mà hỏi chuyện. Xử Nữ cũng rất nghiêm túc nói.

"Bảo Bình từ chối em rồi"

"Thằng đó là thằng không có mắt. Cái đầu gỗ của nó chỉ biết học với học thôi chứ nào có biết yêu đương là gì? Em đề cao nó quá rồi"

Xử Nữ vừa dứt câu là Thiên Bình đã xổ ra một tràng, làm vẻ mặt bất lực khi nói tới Bảo Bình mà rất tự nhiên nói xấu cậu ấy với cô. Nhưng cô nghe xong thì thấy cũng hợp lý thật, xem ra đúng là cô đã hi vọng quá nhiều đối với một tên mọt sách không biết gì là tình yêu như cậu ấy rồi. Ấy nhưng cô cũng có chút lo lo.

"Đúng vậy ha. Nói ra rồi lòng cũng nhẹ nhõm bớt nhưng lỡ cậu ấy vì vậy mà tránh em thì sao hả anh?"

"Anh thấy nó không như vậy đâu. Anh đảm bảo nó sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra luôn. Nói chung là đừng buồn"

Thiên Bình nghe vậy liền phất tay uống hớp nước nói. Ấy nhưng nói giữa chừng lại sửa lại.

"À không, buồn hết hôm nay đi rồi mai lại vui. Được chứ?"

"Vâng ạ"

"Anh Thiên Bình"

Sau khi nghe vậy tâm trạng Xử Nữ bắt đầu tốt lên. Uống hớp nước rồi tò mò nhìn anh.

"Hử?"

"Em có hơi nghi ngờ chút, có gì sai anh đừng giận nhé?"

"Ừm, em nói đi"

"Anh thích chị Song Tử ạ?"

"C... Cái gì? Sao, sao em biết???"

Thiên Bình la toáng lên làm mọi người xung quanh quay qua nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Anh lúc này mới biết mình phản ứng hơi quá lố mà cắm mặt xuống bàn. Thấy phản ứng của anh như vậy khiến cô ấy có chút buồn cười mà giải thích.

"Tại em thấy anh hay chọc, cũng hay kiếm chuyện với chị ấy. Giống như muốn thu hút sự chú ý với chỉ vậy"

"Rõ vậy sao?"

Nghe cô nói vậy, Thiên Bình nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt có chút hoảng loạn và xấu hổ như chàng trai mới lớn ngây thơ sa vào ái tình.

"Cũng không rõ lắm ạ. Do em để ý kĩ nên thấy thôi"

"Chuyện này em không được nói cho ai đâu đấy!"

Thấy Thiên Bình lo lắng như vậy nên Xử Nữ lên tiếng khẳng định cho anh nghe, đồng thời cũng cảm ơn anh đã an ủi cô.

"Vâng ạ, em hứa không nói cho ai đâu. Cảm ơn anh đã an ủi em nãy giờ"

"Trời, có gì đâu. Đều cùng một nhà hết. Huống hồ chi Song Tử bảo anh phải đối tốt với mấy em"

Thiên Bình vui vẻ cười khiến Xử Nữ cũng cười theo. Người anh này thật là, cứ mười câu thì ít nhất trong đó cũng có hai, ba câu nhắc tới chị Song Tử.

Hôm nay Sư Tử về một mình vì Thiên Yết vẫn còn đang bận chuyện gì đó ở trường. Cô bé bước từng bước nhỏ thong thả đi bộ về. Vừa đi vừa ngân nga giai điệu jazz xưa cũ.

Sư Tử vẫn tiếp tục đi trên đường với tâm trạng thoải mái cho đến khi gặp được hai thân ảnh quen thuộc đang cười đùa trong quán nước đối diện bên đường.

Đó chẳng phải anh Thiên Bình và chị Xử Nữ sao?

Hai người đó từ khi nào mà thân thiết với nhau như vậy? Anh ấy... Không phải anh ấy thích chị Song Tử hay sao?

Mà anh ấy cũng rất thân với chị Bạch Dương, cũng hay chào hỏi Kim Ngưu và Ma Kết.

... Có vẻ chỉ có mình mình là không thể thân thiết được với anh ấy thôi.

...

"Haizzz"

Bảo Bình nhìn Xử Nữ chạy đi liền chán nản thở dài. Nhấc chân đi từng bước đều đều về nhà với tâm trạng không mấy tốt cho lắm. Khi đang nghĩ vu vơ bỗng có một cánh tay vỗ vai cậu. Là anh trai nào đó mà cậu không quen biết.

"Bảo Bình? Là cậu em thủ khoa trường Horoscope ở cùng nhà trọ với Bạch Dương đúng không?"

"Vâng...?"

Bảo Bình cảm thấy thật kỳ lạ, cậu nào có quen anh ta đâu nhỉ? Nhưng chợt nghe cái tên Bạch Dương, cậu liền hiểu có liên quan đến chị ấy, vậy nên nán lại đó đợi.

Anh trai kia vẫy vẫy tay gọi vài người bạn ở phía xa lại gần, để mấy người đó giao nộp cô chị Bạch Dương này cho Bảo Bình. Cậu đỡ lấy cô rồi khó hiểu nhìn anh ta. Còn anh ta chỉ cười tươi vỗ vai cậu rồi nói.

"May quá. Cô ấy say rồi mà chúng tôi lại không biết nhà cô ấy, cậu đưa cổ về nhé"

"Vâng"

Bảo Bình cúi đầu chào bọn họ rồi đỡ Bạch Dương đi. Hai tay Bảo Bình dè dặt đỡ lấy cánh tay chị, một phần sợ chị theo bản năng đấm cậu một cái, một phần vì sợ chị đau. Nhưng Bạch Dương lại chẳng yên ổn, đường thẳng không đi lại thích đi xiên vẹo. Cái mặt đỏ bừng bừng trông ngáo ngơ hết sức, lại còn nhăn nhó trông thật buồn cười. Bảo Bình đi theo đỡ lấy mà cảm thấy thật bất lực. Đến khi Bạch Dương nắm chặt áo cậu như thể muốn xé nó ra, Bảo Bình mới kéo tay cô thở ra một câu khốn khổ.

"Chị à, rách áo em"

"Bảo Bình, chị khó chịu quá"

Bạch Dương cấu lấy tay Bảo Bình, ngón tay chị đâm chặt vào da làm cậu phải nhăn mày đau đớn. Tay còn lại chị ôm chặt bụng, mặt càng ngày càng méo xệch khó coi. Bảo Bình nhận ra gì đó mới hốt hoảng.

"Chị bị sao vậy? Đau bụng chỗ nào? Đau ở đâu?... Chị!?!"

Rốt cuộc Bạch Dương đã ngất đi trước khi Bảo Bình kịp hỏi hết. Bảo Bình nhanh chóng gọi taxi đưa cô tới bệnh viện. Đến lúc tỉnh dậy từ giấc mộng thì đã là sáng hôm sau.

...

"Alo, có chuyện gì?"

Thiên Yết đang chở Sư Tử đứng chờ đèn đỏ ở ngã ba đường thì có cuộc gọi từ Bảo Bình. Và ai ngờ cái anh nghe được lại là một tin động trời.

"Sao? Nhỏ đang ở bệnh viện? Sao giờ mới nói với anh? Nó bị sao vậy? Thôi được rồi giờ anh tới"

Sư Tử hôm nay được anh chở đi học, đang ngồi phía sau nhâm nhi ly trà sữa thì nghe được tiếng hốt hoảng của Thiên Yết liền tò mò chồm lên hỏi.

"Chị Bạch Dương nhập viện ạ?"

"Ừ, bảo sao sáng giờ không thấy đâu! Sư Tử anh..."

Thiên Yết mặt mày nhăn nhúm nhìn điện thoại mà không khỏi lo lắng. Giờ anh chỉ muốn bay tới đó ngay lập tức. Anh định nói nhưng có vẻ Sư Tử đã hiểu ý anh rồi.

"Em không sao, em tự đi bộ được mà. Dù sao đi một chút là tới rồi"

Sư Tử nhanh chóng nhảy xuống xe, trả nón bảo hiểm cho anh rồi vẫy tay cười tươi chào anh rồi đi.

"Có gì anh hỏi thăm sức khỏe chị ấy giùm em"

"Được, cảm ơn em"

...

"Ai da, đau chết mất. Ủa, sao mình lại ở bệnh viện? Ôi mẹ ơi chín giờ rồi, hôm nay phải nộp bài đó trời. A, ui da"

Bạch Dương thức dậy với cơn đau bụng chưa dứt hẳn. Cô đang hoang mang vì sao mình ở bệnh viện thì gặp ngay cái đồng hồ đang điểm chín giờ. Nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Bạch Dương, Bảo Bình vội vàng chạy vào hỏi thăm.

"Chị tỉnh rồi sao? Còn đau à?"

"Bảo Bình? Em đưa chị vào đây hả?"

Nhìn thấy Bảo Bình, Bạch Dương mới biết người đưa mình vào đây là ai. Bảo Bình theo lẽ thường tình nhanh chóng kể tóm lược lại sơ bộ bệnh tình cho cô.

"Vâng, bác sĩ bảo chị bị viêm loét dạ dày. Có vẻ do chị chưa ăn mà uống rượu"

"À, tiền viện phí em đóng chưa? Bao nhiêu? Chúng ta mau nhanh chóng dọn dẹp về."

Bạch Dương ấy vậy chẳng quan tâm mấy đến bệnh tình của mình mà đứng dậy đi dọn đồ đạc, vừa dọn vừa nhăn mặt đau trông khổ sở thật. Dù bụng đau nhưng bài tập vẫn quan trọng nhất đó!

"Tiền em đóng rồi nhưng chị chưa về được đâu"

"Aiss, chị còn chưa làm xong bài nữa, một giờ chiều là đến hạn đấy. Bệnh tật gì giờ này, không qua môn là chị đi ăn cám thật đó. Ui da"

Nghe câu nói không vừa ý mình thì Bạch Dương nhăn mặt than vãn, nhưng ngay lúc đó bụng lại nhói lên. Tất nhiên Bảo Bình thấy vậy thì nhíu mày, giọng nghiêm túc hơn.

"Sức khỏe quan trọng hơn, em báo anh Thiên Yết với chị Song Tử rồi. Chị ấy bảo xin nghỉ giùm chị. Anh Thiên Yết chắc đang trên đường tới nên chị ngồi im đi"

"Thôi được rồi, em nghiêm túc quá đấy. À đúng rồi, tiền viện phí!"

"Cái đó trả sau đi ạ. Quan trọng là chị lên giường nằm giùm em"

"Được rồi được rồi ông cụ non!"

Nhìn người con trai đối diện Bạch Dương không khỏi lắc đầu ngao ngán trước sự nghiêm túc của cậu. Bạch Dương nghe tin đã xin nghỉ thì yên tâm trở lại giường, chợt chán nản vu vơ hỏi.

"Em không đi học à?"

"Hôm nay em được nghỉ buổi sáng"

"Ồ vậy sao"

Bạch Dương ngồi trên giường vừa đau vừa chán. Nhưng cơn chán làm Bạch Dương còn nản hơn. Chán thật! Chán, CHÁN QUÁ ĐI! Rốt cuộc cô phải ở đây đến khi nào? Thiên Yết mau đến nhanh đưa cô đi đi mà!

Rốt cuộc ngồi suy nghĩ một lúc, Bạch Dương mới chợt nhớ ra một chuyện, cô nàng bắt đầu trở nên hào hứng, nhẹ nhàng cất giọng thăm dò.

"Này Bảo Bình, em thấy bé Xử thế nào?"

"Là một người con gái tốt. Nhưng nếu chị muốn gán ghép tụi em thì em nói thẳng em chỉ xem cô ấy là bạn"

Chưa gì đã phủ định, có cần dứt khoát vậy không? Cô bé tốt như vậy, thật sự không suy nghĩ lại à?

"Thật là... Chị chỉ hỏi vậy thôi, em cần gì chối nhanh như vậy!"

"Em chỉ không muốn bị hiểu lầm. Nhất là chị với chị Song Tử đấy, toàn cố làm mấy chuyện không đâu thôi"

Bảo Bình nhíu mày, giọng có hơi khó chịu hơn bình thường. Thấy vậy Bạch Dương cũng không nhắc đến nữa. Cô chuyển chủ đề.

"Vậy rốt cuộc em không có thích ai à? Nhìn mọi người yêu đương như vậy em cũng không muốn yêu đương sao?"

"Không phải chị cũng vậy à?"

Bảo Bình thẳng thừng nhìn cô làm cô bất ngờ. Ra là thuộc một kiểu người giống cô và Nhân Mã, bảo sao chả thấy yêu ai bao giờ.

"Chẳng lẽ em cũng muốn theo chủ nghĩa độc thân giống bọn chị?"

Nhìn thấy Bạch Dương hỏi như vậy làm Bảo Bình cười nhẹ, gương mặt cậu có chút chua xót nói.

"Không, em có người trong lòng rồi. Chỉ có điều cô ấy không để ý đến em"

Ôi mẹ ơi cô vừa nghe gì đây? Thằng Bảo đẹp trai nhà cô có người trong lòng?!? Người ấy lại không để ý đến cậu? Ôi chua choa mẹ ơi sốc quá!!!

"Vậy sao em không theo đuổi đi? Gây ấn tượng với cô ấy. Với khuôn mặt này của em thì cả khối cô theo ấy chứ. Huống hồ chi em lại là thủ khoa. Toàn diện như vậy cho là chị lấy liền đấy"

Nghe Bạch Dương hồn nhiên nói đùa khiến Bảo Bình phải bật cười.

"Chị cứ đùa"

"Cô ấy là cô gái như nào mà khiến em tôi si mê thế nhỉ?"

Nhìn gương mặt rạng rỡ cùng đôi mắt sáng trưng của Bạch Dương thì anh biết chị đang rất tò mò, thậm chí còn có đôi phần phấn khích. Nhưng Bảo Bình chỉ biết khẽ cười nhẹ, nụ cười mang mác chút buồn phiền. Giọng nói trầm ấm nhưng pha chút lạnh lẽo xót xa.

"Để nói thì cô ấy là "ánh dương rực rỡ" còn em chỉ là bông hướng dương lặng lẽ dõi theo thôi"

"Nghe khá đau lòng đấy! Sẽ không phải là người chị nghĩ ấy chứ?"

Nghe Bảo Bình nói vậy làm Bạch Dương có chút buồn theo. Câu nói đơn giản nhưng lại mang một nỗi buồn da diết. Bởi hoa hướng dương luôn một lòng say đắm mặt trời, nhưng mãi mãi dù có vươn mình dài ra đến mấy thì cũng chẳng thể chạm đến mặt trời chói lọi ngoài kia.

"Ánh dương rực rỡ"... Còn ai ngoài Song Tử chứ? Cô bạn này của cô sao cứ gieo rắc hoa đào vô tư như vậy. Thiên Bình, Cự Giải giờ tới Bảo Bình. Tất cả đều đau vì mày đó Song Tử à.

Bạch Dương cố xóa dịu bầu không khí trầm lắng này bằng một nụ cười tươi và câu nói đùa nhưng cũng là câu cô muốn hỏi nhất.

"Song Tử phải không?"

Nghe tới đây Bảo Bình thoáng ngạc nhiên, anh tròn mắt nhìn chị như thể không ngờ tới chị lại hỏi anh như thế. Sau đó lại phì cười một cách chua xót.

"Vẻ mặt đó là sao đây? Đoán trúng rồi?"

"Chị nhiều chuyện thật đấy!"

Bảo Bình chỉ biết cúi gầm mặt nhẹ mắng chị. Thấy Bảo Bình như vậy, cô nghĩ chắc rằng cậu em đã say đắm Song Tử quá rồi, đến nỗi mỗi khi nhắc đến chỉ biết cười cay đắng như thế. Chợt nhớ lại câu ban nãy của Bảo Bình. Cô cười nhẹ nhìn lên trần nhà trắng toát.

"Giờ chị biết vì sao em lại nói vậy rồi. Cái câu không thuộc về em ấy"

Bảo Bình ngước lên nhìn cô không chớp mắt như thể chờ đợi câu tiếp theo. Và rồi Bạch Dương nhìn anh một cách sâu sắc.

"Song Tử, nó giống như một con bướm thu hút người nhìn vậy. Khó nắm bắt, cũng khó giữ lấy"

Bạch Dương xoa xoa những ngón tay, lòng có hơi tội lỗi với Song Tử nhưng cô chỉ muốn tốt cho chàng trai ngây thơ này thôi. Cô đành xin lỗi cô ấy sau vậy.

"Dù chị là bạn của nó nhưng chị vẫn khuyên em không nên yêu nó. Yêu nó sẽ đau lòng lắm. Chị không muốn em giống Thiên Bình đâu. Đừng lún sâu quá"

"Em biết"

Bảo Bình nghe vậy thì nhẹ nhàng cười. Thấy tâm trạng Bảo Bình có vẻ tốt hơn, Bạch Dương liền tươi cười nói tiếp, an ủi cậu em.

"Cố buông bỏ đi, sau này còn buồn thì tìm chị, chị cùng Nhân Mã nhậu cùng em tới sáng. Đảm bảo vui quên tình yêu luôn!"

"Vâng"

...

"Bạch Dương!"

Thiên Yết xô ầm cánh cửa chạy vào làm Bạch Dương và Bảo Bình giật mình. Bạch Dương sau khi chịu đủ cái khung cảnh trắng ngắt của bệnh viện này, thấy Thiên Yết đến liền sáng hết cả mắt. Cuối cùng cũng được về rồi!

"Cuối cùng mày cũng tới rồi!"

Ấy nhưng khác với suy nghĩ của Bạch Dương, Thiên Yết không phải tới đây đưa cô đi mà là đến để mắng. Anh nhéo hai bên má cô, véo không hề nhẹ vì anh biết Bạch Dương sợ nhất là bị véo má, không thương tình mà vừa nhéo vừa mắng xối xả.

"Cái con nhỏ này, tao nhắc mày bao nhiêu lần là phải ăn uống đầy đủ mà! Mày là con nít lên ba hay sao mà nhắc mãi không hiểu? Có việc ăn thôi cũng không nhớ..."

"Á á đừng nhéo. Tao có ăn sáng mà"

"Mày ăn sáng rồi ăn trưa ăn tối mày để ở đâu?"

"Thôi mà, tao đang là người bệnh đó"

Bạch Dương đau đến phát khóc xin tha nhưng nào có một Thiên Yết nhân từ như vậy.

"Tao mặc kệ"

"Á! Bảo Bình!"

Hết chịu nổi cô liền cầu cứu Bảo Bình. Chỉ thấy cậu chàng đang nhíu mày chứng kiến trận đánh mắng lộn xộn này. Sau đó chẳng thèm để ý gì tới lời kêu cứu của Bạch Dương mà xách cặp bình thản đi về. Trước khi đi cũng không quên lễ phép chào.

"Em về đây ạ"

"Em không thể bỏ chị ở đây với tên xấu xa này được"

Thấy sợi dây cứu mạng mình sắp đi làm Bạch Dương mếu máo hét lên. Ấy nhưng Bảo Bình lại phản bác lại với vẻ mặt vô cảm.

"Em thấy chị nãy giờ mong anh ấy tới lắm mà?"

"Không muốn, cứu chị!!!"

Thiên Yết thấy Bạch Dương cứ kêu cứu thì bóp mỏ cô. Sau đó quay qua Bảo Bình mặc kệ sự tuyệt vọng của Bạch Dương.

"Mày kêu cứu cũng vô ích thôi. Bảo Bình vất vả rồi nên về đi em. Nhỏ này anh lo được"

"Ơ đừng mà"

"Tạm biệt hai anh chị"

Bảo Bình dứt khoát bước ra khỏi phòng, cửa vừa đóng, tiếng ồn ào liền dứt. Hai người anh chị này lúc nào cũng vậy, cư xử cứ như trẻ con ấy.

Nhưng mà cậu cũng thật hâm mộ và có chút ghen tị với anh Thiên Yết. Có thể tự do tiếp xúc thân thiết cùng "người mình thích" như vậy thật tốt.

END CHƯƠNG 9.

Ma Kết: "Thành lập liên minh"

Song Ngư: "Tổ đội chinh phục boss"

Kim Ngưu: "Ôi trời ơi"

Nhân Mã: "Cứu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com