Chap 1. 12Z
- Trời ạ! Cái lũ giời đánh này!!!!
- Chạy, chạy nhanh chúng mày!
Ngày buồn, tháng nhớ, năm thương, tại ngôi trường Trung học phổ thông Ngân Hà có một lớp học kì lạ. Học lực tuy luôn nhất khối, nhưng lại tỉ lệ nghịch với mức độ kỉ luật. Không phải cái lớp này toàn lũ siêu quậy hay gì, thỉnh thoảng chúng mới giở trò thôi, nhưng mỗi lần chúng ra tay lại là một lần được "tuyên dương" trước toàn trường. Và hôm nay cũng vậy! Vâng, tiếng hét vang vọng ban nãy chính xác không phải của ai khác ngoài cô Ngọc Lan - Chủ nhiệm lớp 12Z. Cô thì vẫn đuổi, trò thì cứ chạy. Rồi đến khi hoàn toàn kiệt sức, cô Lan mới dừng lại mà thở dốc, mái tóc nâu mà cô mất gần nửa tiếng để búi gọn gàng cũng bung cả ra. Tuy cô chỉ có 23 cái xuân xanh, nhưng thể lực làm sao đọ được cái bọn "mới" 18 kia. Hạ Ngọc Lan bất lực ngước nhìn theo lũ học trò vẫn đang cắm đầu cắm cổ chạy đi mà không hề biết rằng người truy đuổi chúng đã dừng lại từ bao giờ. Càng tốt! Phía trước là cô Hiệu trưởng và thầy giám thị đang đi tuần, giờ đang trong tiết học, chúng nó chạy như vậy chắc chắn bị phạt. Mặc dù biết bản thân cũng sẽ bị vạ lây, nhưng cô Lan cũng chẳng muốn quan tâm nữa, dù sao cũng đã là lần thứ năm tính từ đầu năm đến giờ rồi. Hẳn nào mỗi năm cái lớp này lại phải thay một chủ nhiệm. Không những vậy, những năm trước sĩ số lớp này rõ đông, phải gần 40 em. Rồi dần già, mỗi năm số lượng học sinh lớp Z cứ giảm dần, giảm dần, đến năm nay chỉ còn vỏn vẹn có 11 em. Một phần vì những em kia không theo được học lực của lớp, một phần vì lớp này lắm thị phi, đã không ít học sinh phải xin chuyển sang lớp khác vì mức độ tai tiếng của cái lớp này rồi.
Cũng đã nhiều lần Hạ Ngọc Lan muốn xin đổi chủ nhiệm, nhưng mỗi lần trình báo lại là một lần nhận được "thư từ chối" của vị Hiệu trưởng đáng mến. Không phải cô Lan năng lực xuất sắc, đơn giản chỉ là trường hết nhân lực mà thôi. Lạ chưa? Cái trường top đầu đất nước mà lại thiếu nhân sự, ai mà tin cho được? Nhưng mà không muốn tin cũng phải tin, đó là luật. Nhưng được cái làm chủ nhiệm của lớp 12Z này có mức lương cao hơn mọi giáo viên khác trong trường, đương nhiên là sau Hiệu trưởng, Hiệu phó, nhưng kể cả khi bị trừ đi 25% tổng số lương một tháng, số tiền Hạ Ngọc Lan nhận được vẫn lớn hơn những giáo viên còn lại, vậy là đủ rồi. Không những vậy, Hạ Ngọc Lan còn là chủ nhiệm của cháu gái ruột Hiệu trưởng - Liễu Bạch Dương nữa, nên cần gì xin xỏ, Ngọc Lan cô đây liền có thể nói với Bạch Dương, nhờ em ấy nói với bác của mình. Hiệu trưởng chiều cháu gái như vậy, chắc chắn không nỡ lòng nào từ chối.
Quay lại vấn đề chính, Hạ Ngọc Lan dường như đã đỡ mệt nên liền đứng dậy, chỉnh lại tóc tai, quần áo đàng hoàng rồi mới thẳng lưng bước chậm rãi về phía trước. Tầm này chắc có lẽ lũ tiểu quỷ kia đã bị bắt rồi, và điều đó đồng nghĩa với việc Hạ Ngọc Lan cô sẽ phải diện kiến Hiệu trưởng kiêm ban giám hiệu nhà trường để thực hiện mục tiêu cao cả, "bảo lãnh" lũ giặc kia về.
Y như dự đoán, chỉ một lát sau, loa trường lập tức phát lệnh triệu tập cô tới phòng Hiệu trưởng. Trên đường đi, Hạ Ngọc Lan còn nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán của học sinh các lớp mỗi lần cô đi qua một phòng học, đi kèm với đó là những ánh mắt tràn ngập sự thương hại của các đồng nghiệp dành cho cô. Nhưng không sao, Hạ Ngọc Lan đây đã quá quen rồi, vì một tương lai có thể ăn sung mặc sướng, Hạ Ngọc Lan sẵn sàng cắn răng chịu đựng.
Đứng trước phòng Hiệu trưởng, Hạ Ngọc Lan hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay lên gõ cửa.
- Mời vào!
Nhận được sự cho phép của người trong phòng, Hạ Ngọc Lan khẽ mở nhẹ cánh cửa làm từ loại gỗ ngọc am đắt tiền, khẽ tặc lưỡi cảm thán "Đúng là người giàu có khác!"
Bước vào trong phòng, lập tức 12 đôi mắt dán chặt vào Hạ Ngọc Lan, và 11 trong số đấy chính là lũ học sinh yêu dấu của cô.
- Chủ nhiệm Hạ, cô đây rồi!
Cô Hiệu trưởng nghiêm nghị đứng dậy, hai tay chống mạnh vào chiếc bàn gỗ mun.
- Học sinh của tôi lại gây chuyện sao sếp?
Hạ Ngọc Lan vờ hỏi như bản thân không biết chuyện gì, nhưng thực tế, có lẽ cô còn rõ hơn cả Hiệu trưởng về tội lỗi của chúng.
- Học sinh lớp cô lại gây chuyện rồi! Đang trong tiết mà các em lại chạy khắp nơi, làm các lớp khác náo loạn! - Cô Ly Hiệu trưởng nghiêm giọng khiển trách, đôi lông mày khẽ cau lại nhưng vẫn không làm mất đi khí chất uy nghiêm của một nhà lãnh đạo.
- Ôi vậy ạ? - Hạ Ngọc Lan vờ ngạc nhiên thốt lên, thầm cảm thán tài diễn xuất của mình. Đáng nhẽ trước đây cô nên đăng kí học Sân Khấu Điện Ảnh thay vì Sư Phạm mới phải, biết đâu bây giờ có khi lại là diễn viên nổi tiếng ấy chứ.
- Bây giờ là tiết của chủ nhiệm Hạ, sao chủ nhiệm Hạ lại không nắm được tình hình của lớp vậy? - Hiệu trưởng Ly dùng chất giọng nghiêm nghị mà chất vấn cô gái trước mặt.
- Xin lỗi sếp, hôm nay em tới muộn một chút. Vừa tới lớp thì đã không thấy học sinh nào nên em mới đi tìm, trên đường thì nghe lệnh triệu tập của sếp - Hạ Ngọc Lan cắn môi, mắt không ngừng liếc lũ học trò.
Nhận được câu trả lời, cô Hiệu trưởng chỉ biết lắc đầu thở dài.
- Tôi sẽ làm việc với cô sau, giờ hãy xử lý học trò của cô đi, đây đã là lần thứ năm rồi đấy!
- Như cũ hả sếp?
- Như cũ, có điều lần này hãy thông báo về cho phụ huynh, tội trốn tiết!
- Vâng sếp, giờ em xin phép cho học sinh về lớp.
- Được rồi, cô đi đi.
Trên đường từ phòng Hiệu trưởng về lớp, không ai nói với ai một câu nào, đứa nào cũng im thin thít. Hạ Ngọc Lan thấy vậy thì hả hê, chắc là chúng đang lo sợ rồi, lần này còn thông báo cho cả phụ huynh cơ mà. Can tội đổi hộp phấn phủ của cô với phấn viết bảng bình thường, bị phạt như này vẫn còn nhẹ lắm!
- Mấy đứa đã thấy được lỗi sai của mình chưa? - Hạ Ngọc Lan lớn tiếng nói khi tất cả đều đã yên vị trong chỗ ngồi của mình. Vì lớp chỉ còn có 11 người, nên thành ra là mỗi đứa một bàn. Cả cái phòng học to đùng chỉ có mỗi 11 cái bàn, tính thêm cái bàn giáo viên của cô nữa là 12, đúng là chuyện lạ có thật.
- Rồi ạ! - Cả lũ đồng thanh hùng hổ đáp. Mồm nói vậy nhưng chắc chắn chúng chả quan tâm đâu!
- Ma Kết, em là lớp trưởng, sao không cản bạn, lại còn hùa vào với cả lớp? Không những thế em còn là Hội Trưởng Hội Học Sinh, học sinh lớp khác biết chuyện thì sẽ còn ai nghe theo Hội Học Sinh đây?
- Ma Kết?
- Này, Ma Kết!
Hạ Ngọc Lan bất lực nhìn cậu học sinh đang nằm gục xuống bàn. Mới như vậy mà đã có thể ngủ rồi? Hạ Ngọc Lan chợt cảm thấy hối hận vì đã cho Ma Kết làm lớp trưởng, vốn dĩ cứ tưởng do Ma Kết làm Hội Trưởng nên sẽ đảm nhiệm tốt công việc này, xem ra không ổn rồi.
- Này, Ma Kết, cô gọi mày kìa! - Nhân Mã ngồi đằng sau chổm dậy, khẽ chọc chọc vào người tên con trai tóc đen ngồi đằng trước hòng đánh thức cậu ta dậy, nhưng xem chừng có vẻ thất bại rồi.
- Làm như vậy không gọi được cậu ta đâu - Bảo Bình ngồi bàn bên cạnh Nhân Mã bỗng lên tiếng, một tay chống cằm, đôi mắt hướng về phía bảng đen mặc dù chẳng có gì trên đó cả.
- Thế gọi như nào? - Nhân Mã quay sang thắc mắc. Tuy học chung ba năm rồi nhưng cô chẳng hề biết gì nhiều về tên ngồi trước mình cả.
- Cái này thì phải để Song Ngư, Song Ngư nhỉ? - Kim Ngưu chợt lên tiếng, nói xong, cô liền quay sang nháy mắt với người con gái mang mái tóc màu đen được phẩy lai vài sợi màu hồng rất đặc biệt mang tên Song Ngư kia. Ừ thì trường cũng không cấm nhuộm tóc mà?
- Hả? Liên quan gì tới tao? - Bất giác bị gọi tên, Song Ngư bối rối trả lời.
- Ui giời, thanh mai trúc mã thì ngại gì nữa bạn tôi ơi? - Xử Nữ ngồi trước Bảo Bình liền quay xuống góp vui, khuôn mặt không hề giấu đi nụ cười mang hàm ý trêu chọc cô bạn.
- Phải ấy, nhà thì cạnh nhau này, lại còn đi học chung trên chiếc xe ô tô nhà thằng Ma Kết nữa, thôi không phải ngại đâu Song Ngư! - Bạch Dương cũng góp sức vào cuộc vui, rồi đến cả Sư Tử cũng không ngần ngại mà tham gia cuộc chơi.
- Ủa ủa? Song Tử cũng là thanh mai trúc mã mà, cũng được đi ô tô nhà Ma Kết đi học mà, còn cả thằng Thiên Bình nữa, nó còn chơi thân với Ma Kết hơn cả tao ấy, nhỉ? Song Tử, Thiên Bình? - Bỗng nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý, khuôn mặt Song Ngư trở nên hoang mang cực độ. Cô đánh mắt về phía Song Tử và Thiên Bình như một lời cầu cứu.
- Không liên quan! - Song Tử và Thiên Bình cùng đồng thanh, khỏi phải nói Song Ngư thất vọng cỡ nào khi niềm tin bị phản bội. Hai cậu được lắm, Song Ngư đây nhất định sẽ trả mối thù này, nếu cô nhớ!
- Thôi đủ chưa? Cự Giải, mau đánh thức Ma Kết dậy! - Hạ Ngọc Lan dùng ngón trỏ gõ gõ vào bàn, cô đang hết sức kiên nhẫn đây. Sắp bị phạt tới nơi mà sao chúng vẫn nhởn nhơ trêu đùa vậy nhỉ?
- Vâng! - Vừa dứt lời, Cự Giải liền ngay lập tức chạy sang bàn Ma Kết, thì thầm gì đó vào tai cậu ta. Chưa đầy phút sau, Ma Kết liền ngồi thẳng dậy trước sự ngạc nhiên của mọi con dân lớp Z. Như vậy mà cũng được hả?
- H...How? - Nhân Mã ngơ ngác nhìn Cự Giải.
"Bí mật!" là hai chữ mà Nhân Mã nhận lại được từ tên Cự Giải kia. Sau đó, Cự Giải chỉ mỉm cười rồi đi về chỗ của mình.
- Thằng Cự Giải nay ghê phết nhờ - Sư Tử khẽ cảm thán.
- Ăn may cả thôi! - Xử Nữ bĩu môi nhìn Cự Giải.
- Im đi nấm lùn! - Cự Giải quay sang nói, miệng vẫn nở một nụ cười, nhưng lần này nụ cười ấy mang lại một chút hơi hướng của sự khinh bỉ.
- Mày gọi ai là nấm lùn?
- Ai thấp hơn mét 55 thì là nấm lùn!
- Vậy mày nói cả Song Ngư hả? - Nhận được câu trả lời, Xử Nữ mừng rỡ ra mặt.
- Gì? Đây mét 58 rồi nhé, ai mét 52 như mày - Song Ngư phũ phàng đáp. Nghe vậy cả lũ liền cười phá lên. Xử Nữ quê một cục thất thần ngồi xuống. Tại sao ông trời lại nỡ lòng nào đối xử bất công với cô như vậy? Đã ba năm nay rồi Xử Nữ cô đây chẳng cao lên nổi dù chỉ là 1 phân, mặc dù đã thử đủ cách nào là chơi bóng rổ, uống sữa, phơi nắng, tập yoga, bloblo blabla,... nhưng tất cả đều vô dụng. Cô hận!
- Đủ rồi! - Hạ Ngọc Lan đập mạnh quyển sách xuống bàn. Cả lũ giật mình nhìn vị chủ nghiệm đáng quý, có lẽ chúng đi hơi xa rồi.
Mãi một lúc sau, khi 12Z đã ổn định trật tự, cô Lan mới nói tiếp:
- Hôm nay các em về viết bản kiểm điểm, xin đầy đủ chữ kí phụ huynh cho tôi! Đồng thời chép phạt 500 lần, tối nay tôi sẽ đích thân trao đổi với phụ huynh từng em về kỉ luật của cái lớp này! Còn nữa, tuần sau chúng ta sẽ đổi lớp trưởng, giờ thì lôi sách vở ra, chúng ta tiếp tục chương môn Vật Lý!
- Vầng... - Cả lũ ỉu xìu đồng thanh, trái ngược hẳn với câu "vâng" ban nãy. Giờ thì biết sợ chưa?
o0o
- Vâng, tôi sẽ nhắc nhở cháu, cảm ơn chủ nhiệm Hạ đã thông báo.
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên liền cụp máy, thở dài ảo não.
- Sao đấy hả anh? Ai gọi vậy? - Một người phụ nữ ước chừng đã khoảng 30 bước từ trên cầu thang xuống, vẻ mặt lo lắng, nhưng có đâu ai ngờ, Thiên Hạt phu nhân năm nay đã 45 tuổi rồi. Theo sau bà là một thiếu nữ cũng đã tầm 16, 17.
- Phải vậy, ai đấy bố? Nãy con nghe bố nói chuyện nom tức lắm.
- Thằng anh mày lại gây chuyện rồi! - Người cha bực dọc đáp lại.
- Hả? Chủ nhiệm Hạ lại gọi sao Nam Dương? - Thiên Hạt hỏi lại. Dường như bà đã phần nào hiểu được nội dung cuộc gọi ban nãy của chồng, nét mặt lại trở về vẻ bình thản như thường.
- Phải! Anh nhớ hồi bé chúng ta nuôi dạy nó cẩn thận lắm mà Thiên Hạt, sao giờ lại phá làng phá xóm như thế? - Nam Dương sầu não trả lời, tay day day hai bên thái dương. Đây là lần thứ năm con trai ông gây chuyện rồi, trong trí nhớ của ông, nó là một thằng bé rất ngoan cơ mà?
- Hồi bé là hồi bé, bây giờ là bây giờ, bố nói nghe kì cục! - Thiếu nữ nọ bĩu môi nhìn người cha đáng quý của mình.
- Cái con bé này! - Phu nhân Thiên Hạt khẽ cốc đầu đứa con gái, nhẹ nhàng trách móc. Nhưng người bị cốc đầu vẫn không cam tâm, nó nói có gì sai đâu cơ chứ?
- Quyết định rồi! - Bất chợt, ông Nam Dương đứng bật dậy khiến hai mẹ con ngạc nhiên.
- Quyết định gì vậy anh? - Thiên Hạt lo lắng nhìn chồng, mặc dù đã kết hôn 20 năm, nhưng chẳng mấy khi phu nhân Thiên Hạt được nhìn thấy dáng vẻ đó của chồng mình cả.
Nam Dương nghe thấy câu hỏi của vợ, nhưng ông không trả lời. Ông quay sang nhìn đứa con gái nhỏ. Người con gái như nhận thấy một dự cảm không lành, sống lưng trở nên lạnh toát.
- Thiên Yết, mày về nước quản thằng anh mày cho bố!
o0o
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com