Ngoại truyện: Hồi I
Phía nam thành Túc Trạch, Nam Nguyệt quốc, gió và đất cuộn lên từng đám dưới sải chân của một con tuấn mã, trên lưng nó là một giai nhân tuyệt sắc, y phục trắng như tuyết, bên hông nàng có đeo chiếc sắc nhỏ bằng bạc, có đính chuông. Tiếng chuông tinh tang rộn rã, ngân vang theo từng nhịp chân của con tuấn mã. Nữ tử ngồi trên yên, tuy là nữ nhân nhưng dáng ngồi rất vững, sau lưng nàng đeo một cây cung cùng với một ống tên nhỏ. Gió thổi tung mái tóc đen dài của nữ nhân và làm ửng hồng đôi má nàng. Cả người và ngựa đều như đang nhảy múa giữa biển trời mênh mông, rộng lớn.
Bất ngờ nữ nhân với tay ra sau lưng, nắm lấy cung tên, nhắm bắn một cái bóng nhỏ đang ẩn khuất phía sau một lùm cây, khuôn mặt nàng nghiêng nghiêng, mắt ngọc chăm chú nhìn về phía con mồi.
"Vút"
Tiếng tên rời khỏi dây cung, xé gió lao đến, rồi biến mất sau lùm cây. Nữ nhân thúc vào sườn ngựa, toan phi tới chỗ mũi tên, thình lình từ đâu xuất hiện một mũi tên khác bay lướt qua mặt nàng, cắm phập xuống đất. Nữ nhân cúi đầu nhìn ngọn lông đại bàng gắn sau tên, mỉm cười, tiếng nói nhẹ nhàng tựa tiếng ngọc rơi:
- Lâm ca ca, huynh còn không mau lộ diện?
Phía sau nàng nổi lên tiếng cười sang sảng, vị nam nhân mà nàng gọi là Lâm ca ca thúc ngựa phi tới. Mày rậm nhướng cao, cặp mắt đại bàng sắc sảo hướng về phía nàng. Ánh mắt vô cùng trìu mến:
- Lan nhi, cha có lệnh gọi muội kìa.
Nàng chính là Y Xuân Lan, công chúa của Hồ Nhiên tộc. Còn nam nhân vừa rồi chính là huynh trưởng của nàng tên là Y Lâm, người được cho là sẽ thay cha lên kế vị chức tộc trưởng
Y Xuân Lan mỉm cười, nói:
- Huynh đợi muội một chút, muội tới nhặt con thỏ đã.
Y Lâm xua tay, trỏ về phía hai con khuyển lớn, lông màu hung lửa, nói:
- Muội đừng lo chúng sẽ đem nó về trướng của muội.
Y Xuân Lan thúc ngựa quay lại, hỏi:
- Huynh có về cùng muội?
Y Lâm lắc đầu:
- Ta còn có việc khác phải đi.
Nàng gật đầu, thúc cho ngựa chạy. Con ngựa của nàng là một con thần mã, trăm năm hiếm có tốc độ của nó nhanh hơn tên bắn lại dai sức vô cùng. Con ngựa này do chính tay Y Doãn Phong, tộc trưởng Hồ Nhiên tộc, hay chính là cha nàng tặng cho nhân lễ sinh thần thứ 13 của nàng. Cũng bởi thế nên nàng vô cùng yêu thích con tuấn mã này. Về đến chước lán của tộc trưởng, nàng nhanh chóng thả mình khỏi lưng ngựa, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Một người từ xa chạy về phía nàng, cúi đầu nói:
- Công chúa, người đã về.
Y Xuân Lan gật đầu, trao cương ngựa cho người đó rồi vén rèm bước vào trướng. Tộc trưởng Y Doãn Phong đang ngồi phê duyệt công văn, thấy nàng tới liền ngẩng lên, tươi cười nhìn nàng
- Xuân Lan, hôm nay ngươi đi săn thế nào?
Y Xuân Lan cúi đầu nhìn cha, nói:
- Xuân Lan bất tài, chỉ săn được duy nhất một con thỏ.
Y Doãn Phong cười lớn, tay gõ nhẹ lên mặt bàn:
- Một con thỏ thôi sao? Xuân Lan, ngươi có biết để săn được một con thỏ khó như thế nào không? Tuy chúng nhở bé không sức tự vệ nhưng lại có tốc độ kinh người, thân hình bé nhỏ khiến chúng di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng khó bắt. Kẻ mới học bắn cung như ngươi mà đã săn được một con thỏ thì đó cũng là đáng khen rồi.
Y Xuân Lan nghe vậy, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Nàng khẽ ngồi xuống chiếc đôn gỗ, nói:
- Cha lại quá khen Xuân Lan rồi, cha không sợ sau này con sẽ hư sao?
Y Doãn Phong nghe vậy, liền đập tay xuống bàn, cất tiếng cười sang sảng:
- Phải, ngươi nói rất phải. Xuân Lan, vì ta sợ ngươi hư nên đang tình cho ngươi trở thành thần nữ trông coi thánh Nguyệt điện, ngươi nghĩ sao?
Y Xuân Lan ngây người một lúc rồi hỏi:
- Cha, Xuân Lan trước nay say mê cưỡi ngựa, bắn cũng, dạo chơi trên thảo nguyên, nay vào thần điện e rằng...
Y Doãn Phong cười, nói:
- Hẳn là ngươi đang sợ đúng không? – đưa tay lên vuốt râu, tộc trưởng lại tiếp – Y Xuân Lan, trước đây mẹ ngươi cũng chính là một thần nữ trông coi thánh điện nhưng bà vẫn thường xuyên cưỡi ngựa, dạo chơi khắp chốn thảo nguyên, duy chỉ có săn bắn là không mà thôi. Hơn nữa ngươi vốn là nữ nhi, cũng không nên săn bắn làm gì.
Y Xuân Lan chớp mắt, trong thoáng giây hình ảnh mẹ nàng một thân bạch y lướt trên thảo nguyên khiến nàng ngây ngất, những kí ức về mẹ lại ùa về khiến nàng không cầm nổi nước mắt.
Ngày ấy Vương Thị, mẹ của Y Xuân Lan là một thần nữ, canh giữ thánh điện. Nhưng vì đem lòng yêu cha nàng nên bà đã từ bỏ thân phận thánh nữ để cùng Y Doãn Phong kết thành phu thê. Cuộc sống cứ như vậy trôi qua cho tới khi nàng 10 tuổi. Vương thị đột nhiên bệnh nặng qua đời. Hình ảnh mẹ nàng im lìm nằm trong chiếc quan bằng gỗ, khuôn mặt vẫn thanh cao, yên bình, tưởng chùng như bà chỉ đang nằm ngủ. Ngày đó Xuân Lan cũng đã hứa sau này sẽ giống như mẹ mình.
Hôm nay nghe cha nhắc đến việc đưa nàng thành thần nữ, nàng vô cùng bất ngờ và bối rối. Không phải nàng sợ, mà nàng thấy hiện tại mình vẫn chưa đủ tư cách. Y Xuân Lan thấy bản thân vẫn chưa có được cái cốt cách thanh cao thoát tục như mẹ nàng.
Gạt nhẹ giọt nước mắt đang trực lăn nơi khóe mi, Xuân Lan mỉm cười, nói:
- Xuân Lan không sợ, chỉ là vì con thấy mình chưa đủ tư cách.
Y Doãn Phong cười:
- Sao lại chưa đủ tư cách? Trên thảo nguyên này, còn người nào có thể sánh bằng Y Xuân Lan, con gái Y Doãn Phong này?
Lời của Y Doãn Phong nói quả thực không hề sai. Y Xuân Lan cũng giống như Vương thị, mẹ nàng, cầm, kì, thi, họa, tất cả đều tinh thông, hơn nữa thuật cưỡi ngựa, bắn cung cũng xuất chúng, hơn người khiến cho ai nấy đều khâm phục. Thậm chí đã có nhiều vị vương tôn công tử của các nước khác lặn lội đường xa đến để cầu thân. Nhưng Y Xuân Lan quả thực , chính là viên ngọc quý giá của Hồ Nhiên tộc, sao có thể dễ dàng cho đi? Nay Y Doãn Phong đưa nàng trở thành thánh nữ cũng chính là một bước nâng cao danh phận cảu nàng, biến nàng không chỉ còn là công chúa của Hồ Nhiên tộc, mà còn là thần nữ của tất cả bộ tộc trên thảo nguyên này.
Y Xuân Lan nhìn cha mỉm cười:
- Vậy Xuân Lan xin tuân lệnh cha.
Y Doãn Phong gật đầu hài lòng, nói:
- Xuân Lan, như vậy là rất tốt, được rồi, ngươi mau về nghỉ đi.
Xuân Lan cúi người bước ra khỏi chướng. Cái nắng trên thảo nguyên rực rỡ, chói trang chiếu lên khuôn mặt của nàng càng tô đạm thêm vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành của nàng.
Để trở thành thần nữ Y Xuân Lan bắt buộc phải trải qua một cuộc thi với nhiều cô gái khác trên khắp thảo nguyên dưới sự chứng kiến của hàng trăm con người. Chỉ có người chiến thắng mới có thể trở thành thánh nữ. Trước cuộc thi này, nàng quả thực không một chút lo lắng. Nàng tự tin vào những gì đã được mẹ nàng truyền dạy.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên chiếc đàn Thất Huyền cầm do mẹ để lại, Y Xuân Lan nhẹ nhàng di những ngón tay ngọc ngà theo suốt chiều dài của dây đàn. Nàng tưởng như đang được ngồi bên Vương thị nghe bà đàn khúc Thiên Xuân. Những ngón tay nàng bất giác gảy lên những sợi dây đàn. Nàng đang đàn lại khúc Thiên Xuân trong kí ức. Tiếng đàn ngân nga trong veo, vang vọng khắp thảo nguyên. Đôi tay nàng như đang nhảy múa theo từng tiếng nhạc.
Y Xuân Lan cất tiếng hát, giọng hát trong như ngọc, mượt mà, dịu êm khiến lòng người xao xuyến. Tiếng đàn cùng tiếng hát quấn quýt lấy nhau, theo gió bay ra xa, xa mãi. Cuối cùng tiếng đàn trầm xuống, lắng xuống. Giọng ca cũng theo đó mà chậm lại, chậm lại rồi ngưng hẳn. Chỉ còn tiếng gió là vẫn ngân vang.
Nàng phóng tầm mắt ra ngoài bầu trời xanh lộng gió của thảo nguyên. Cái nền xanh ngắt in sâu vào đáy mắt của người ngọc. Y Xuân Lan nhắm mắt, mơ tưởng đến một tương lai hạnh phúc, tuyệt đẹp như mẹ nàng trước kia. Nhưng nàng không biết rằng đó mãi mãi chỉ là một giấc mộng...
>> Y Xuân Lan<<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com