Chapter 1
Grandeza, 2020.
You are now playing as Aquarius.
Bầu trời xanh lộng gió đem theo hương cỏ đẫm sương sớm tràn vào lồng ngực tôi. Đối với một kẻ du mục như tôi, nơi nào chúng tôi cắm trại, thì nơi đó gọi là nhà. Trên con phố nhỏ tách nhánh từ con đường lớn dẫn thẳng vào trung tâm Grandeza, tôi rảo bước theo chiều cơn gió luồn lách qua những toà nhà cao tầng liên tiếp, ánh mắt lướt dọc dãy cửa hàng bên hè. Tôi tên là Aquarius Norwood, là người dẫn đầu của đoàn dân du mục từ khu vực tiếp giáp giữa The Junk và Area 12. Nói là dân du mục chứ đoàn chúng tôi có những thợ cơ khí và chế tạo tốt nhất của vòng tiếp giáp ấy. Chúng tôi là những người ưu tú từ khu vực rìa, được gia đình cổ vũ để lên tới trung tâm phồn thịnh kiếm một việc làm và một cuộc sống tử tế thay vì đập quặng tìm kim loại. Đã gần hai tháng từ khi chúng tôi tìm được nơi định cư ở Grandeza, tôi bận bịu lo ổn thoả chỗ ở và việc kiếm sống cho những người khác trong đoàn mà quên mất việc của mình. May mắn thay, dân cư ở Grandeza cũng khá thân thiện và dễ tính, nếu không tôi sẽ mất cả năm trời để ổn định nơi ở cho mọi người.
Tôi cần việc làm, tôi cần cơm ăn, tôi cần tiền. Đô thị Grandeza phồn vinh, đẹp đẽ nhưng cũng khốc liệt. Mọi người làm việc sáng tối, thanh niên trẻ từ khắp nơi đổ về kiếm việc làm, ai không đủ giỏi, không đủ quyết tâm hay không đủ tự tin thì cũng chỉ có nước xách túi về nhà. Nhưng tôi không lo lắm, nếu không có công việc văn phòng tử tế thì tôi đi làm thợ cơ khí cũng được, dù sao tôi cũng đã dành toàn bộ thời gian ở nhà nghiên cứu và thử rèn ở lò chế tạo rồi.
Tôi rẽ vào cổng chợ trời, lập tức thấy một quãng đường dài đầy các sạp hàng bán đủ thứ trên đời. Hàng rau quả quây thành một khu, cứ gian hàng này tới gian hàng khác chất đầy trái cây chín mọng trông tới ngon mắt, rồi tiếng rao của mấy bà bán cá bán thịt, tiếng dao chặt "phập" gọn ghẽ xuống thớt. Còn có cả những quầy hàng bán trang sức và đá thổ cẩm, dù công nghệ đã tiên tiến rất nhiều, vàng bạc cũng không còn quý giá như cũ nhưng đá thổ cẩm lại nổi lên vì sự đơn giản và mộc mạc của nó, trong vắt như giọt nước thánh.
Tôi mân mê sợi dây chuyền, mặt đá lạnh truyền một cơn run rẩy qua người tôi. Nhưng rồi một giọng oang oang vang lên từ góc chợ.
[M] Này con nhỏ kia, bọn du mục dơ bẩn không được chào đón đâu!
Tôi đảo tròn mắt, lại lũ đầu gấu ở cái khu chợ này. Bọn họ hay làm phiền nhưng người mới từ bên ngoài vào lắm, chắc do cái danh 'tới từ The Junk' đây mà. Nhưng tôi không muốn để ý tới chúng, mẹ tôi dạy tôi một triết lý mà suốt đời này tôi không thể nào quên "Con đường để đến với một tâm hồn bình yên bắt đầu bằng bốn từ: 'Đếch phải việc của tôi'."
[F] Tao cá là bọn nó làm tường thành phố của chúng ta cáu bẩn chỉ bằng cách nhìn vào chúng.
[M] Hay đấy, chắc chúng nó chẳng biết từ 'sạch sẽ' đánh vần như thế nào đâu.
Tôi nhếch mép cười, ba bước như người mẫu bước thẳng qua bọn chúng. Tiếng cười nhỏ dần thành tiếng gầm gừ trong cổ họng, tôi muốn phá ra cười. Vị của sự khinh thường chắc là không dễ chịu lắm nhỉ, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt tên cầm đầu xoáy vào gáy tôi như muốn xuyên thủng nó. Chợt một bàn tay to và thô ráp túm lấy vai áo tôi, kéo tôi ngã ngược ra phía sau. Lưng tôi đập xuống nền đất, tôi giơ tay lên che mặt, sẵn sàng để đón đòn tiếp theo. Nhưng chẳng có gì cả.
Tôi nhanh chóng bật dậy, lùi về sau. Bọn đầu gấu kia đều nhìn về một thứ gì đó phía sau tôi. Tôi quay lại và thấy con người chói mắt nhất từ trước tới giờ. Cậu ta có mái tóc nâu cháy màu nắng rủ xuống, đôi mắt cam long lanh sáng rực, trên môi thoáng nụ cười ranh mãnh. Cậu vụt qua trước mặt tôi như vệt nắng, bàn tay thanh mảnh bất ngờ so với một chàng trai nắm lấy cánh tay áo của tôi, kéo tôi về phía sau bờ vai rộng của cậu.
[Aquarius] Này, tôi có thể tự lo được.
Tôi bước lên bên cạnh cậu, bỏ qua gương mặt đẹp như tượng tạc thoáng khựng lại. Cậu ta khẽ cười, rồi ánh mắt chuyển sang gã đầu gấu đang bước lùi lại.
[???] Tên tôi không phải là 'Này' mà là Eight.
Cái tên quái đản, tôi nhún vai.
[Aquarius] Aquarius, và đây là cuộc chiến của tôi, Eight...
Một gã lao lên từ phía sau Eight, không để cho tôi hoàn thành câu nói của mình. Eight bước nhanh sang một bên, gã kia mất đã lao lên phía trước, tôi thuận tay tung cho gã một cú đấm vào mặt. Knocked out. Eight dẫm lên lưng gã, ấn chặt gã xuống mặt đấy, đồng thời bật ngón cái. Cậu đứng vững trên hai chân, rồi tự nhiên thả lỏng người đứng như phỗng. Bọn đầu đường xó chợ kia thi nhau lao vào như thiêu thân, nhưng cũng chỉ làm màu cho những chuyển động của Eight. Chân trái cậu gần như không di chuyển, Eight liên tục xoay người về nhiều phía tung nhưng cú đấm nhìn thôi đã thấy đau.
Tôi quay sang kẻ đang lao về phía tôi ở cách khoảng năm bước chân, ánh mắt nhanh chóng quan sát để tìm điểm yếu. Tôi có một cái tài, đó là quan sát một cách rất nhanh, nhiều khi chỉ mất tới hai giây để tìm ra điểm yếu của kẻ thù. Tay trái lấy đà từ phía sau, vậy là hắn sẽ đấm móc tôi từ bên trái; mắt hơi nheo lại, chắc là tầm nhìn kém; chân phải hơi chùng xuống lúc chạy, hẳn là bị thương. Hắn lao tới, tôi cúi xuống né, vòng ngược lại đá vào phía sau đầu gối phải của hắn. Hắn đau đớn ngã xuống cùng lúc tôi nghe thấy tiếng gọi của Eight.
[Eight] Aquarius, phía sau c...
Tôi không cần nghe hết câu, quay người đá ngược vào mặt kẻ mới lao vào. Hắn gục xuống, máu rỉ ra qua kẽ bàn tay đang ôm lấy mặt. Tôi cau mày, chắc là đau lắm đấy, tôi lấy đà mạnh thế cơ mà.
Tôi đi lại chỗ Eight, nhận ra bây giờ đã xuất hiện thêm hai người nữa. Người đàn ông mới tới cũng chắc chỉ hơn Eight tầm vài tuổi, từ đầu đến chân toả ra sự sang chảnh. Anh ta có mái tóc đen vuốt sang một bên, gương mặt góc cạnh, chân mày tỉa tót chỉn chu, sống mũi cao gầy, đôi mắt một mí màu thạch anh tím đậm nhìn tôi. Dáng người cao, bộ vét đen cùng chiếc sơ mi cũng màu tím làm anh ta thật khác biệt với phong cách bụi bặm của Eight. Anh ta tươi cười, chìa bàn tay rắn chắc ra bắt lấy tay tôi.
[???] Cô ổn chứ?
[Aquarius] Tôi không sao, cảm ơn anh.
Tôi gật đầu, ánh mắt tò mò nhìn người đàn ông mới xuất hiện này. Có một cái gì đó ở anh ta, ở đôi mắt thạch anh tím tinh anh và sâu hun hút kia.
[Aquarius] Tôi tên là Aquarius.
[One] Tôi là One...
Lại một con số nữa, thật là kỳ quái.
[???] Và là người chịu trách nhiệm cho em đấy, Eight.
Cô gái còn lại ngắt lời One, giọng nữ tông hơi trầm và khàn va đập vào đại não tôi, ngay cả giọng cũng thật đầy uy hiếp. Cô ấy có gương mặt trái xoan, bờ môi hơi ánh hồng vì son dưỡng, đôi mắt ẩn sau cặp kính râm to đùng, mái tóc dài bồng bềnh màu khói, rồi dần dần chuyển sang màu xanh bạc hà ở phần đuôi. Phải công nhận là cô ấy trông rất được với chiếc quần jogger đen dài và chiếc hoodie trắng, nhưng điểm nhấn là đôi găng tay da gắn đinh mà cô ấy đeo. Có ai ra đường mà đeo găng tay gắn đinh không hả trời!? Cô ấy khoanh tay lại, hất đầu về phía Eight.
[???] Đã đánh thì phải đánh cho tử tế, cái kĩ thuật của đứa ngồi sau vô lăng như em đúng là ngứa hết cả mắt.
Tôi bị sốc nặng, kĩ thuật của Eight mà cô ta cũng chê được? Tôi tính phản bác, nhưng Eight chỉ lắc đầu cười trừ.
[Eight] Chị biết là về khoản đánh đấm thì chả có ma dại nào hơn được chị đâu Nine ạ.
Tôi tự nhiên muốn phát hoảng quá, Eight đã đánh gục gần như toàn bộ bọn du côn kia trong nháy mắt, mà Nine còn kĩ thuật cao hơn cả cậu? Rốt cuộc bọn họ làm việc cho ai, sao toàn thành phần xuất sắc của xã hội tự nhiên tụ tập quanh tôi thế? Tôi thực sự không muốn tò mò, nhưng thử đặt mình vào trường hợp của tôi đi, không hỏi mới là lạ.
[Aquarius] Các anh làm việc cho ai vậy?
Cả ba người đồng loạt quay lại nhìn tôi, làm tôi ngay lập tức hối hận câu hỏi của mình.
[Nine] Cô biết không, có một câu nói như thế này "Sự tò mò giết chết con mèo."
[Eight] Nine, chị không cần phải thô lỗ như vậy. Tất cả những gì tôi có thể cho cô biết là chúng tôi làm việc cho MASA.
[Nine] Tiết lộ quá nhiều cho một người lạ là không tốt đâu. Hơn nữa, mỉa mai không phải là một thái độ, nó là một nghệ thuật đấy.
One xen vào, chấm dứt cuộc cãi vã chuẩn bị nổ ra. Anh nhìn tôi.
[One] Cô khá là quen thuộc với khu vực chợ búa ở đây đúng không?
[Aquarius] Tôi dành gần hai tháng để khám phá quanh đây đấy.
[One] Vậy là đủ lâu rồi, cô có thể giúp chúng tôi tìm một cửa hàng bán thiết bị âm nhạc không? R&B Backbeats?
Ai nghe R&B vào thế kỉ này nữa cơ chứ? Tôi lục lọi trong trí nhớ, hình ảnh một cửa hàng cũ kĩ với bảng đèn neon vàng ở góc phố nhỏ.
[Aquarius] Tôi biết cửa hàng đó.
[One] Cô đưa chúng tôi tới đó được không?
[Aquarius] Được thôi.
Eight khúc khích cười, tôi khó hiểu nhìn cậu.
[Eight] Cô ấy còn chẳng dành một giây suy nghĩ.
[Aquarius] Dù sao mọi người cũng đã giúp đỡ tôi cho dù tôi là một kẻ du mục từ The Junk đi chăng nữa. Tôi cũng không thể để người ta đi lung tung rồi lạc được.
Cái nhếch mép trên môi Nine tắt ngóm, giọng cô ấy nghiêm trọng hẳn.
[Nine] Đừng nói 'kẻ du mục tới từ The Junk', cô là Aquarius chứ không phải đứa con gái bị bọn đầu đường xó chợ chết dẫm nào đó hạ thấp. Nhớ chưa?
Tôi bất ngờ nhìn Nine, rồi khẽ cười, có lẽ cô ấy cũng không hẳn chỉ là một kẻ cục cằn thô lỗ. Chợt One ngẩng đầu lên, nói với một ai đó phía sau tôi.
[One] Anh đây rồi, bọn tôi chuẩn bị tới cái cửa hàng đó.
Tôi nhảy dựng lên, cố gắng ổn định hô hấp để xem người mới đến với bước chân nhẹ như mây. Anh ta có dáng người trung bình, mái tóc đen highlight bạc undercut vuốt sang một bên, sống mũi cao, mày mảnh, đôi mắt màu khói mờ làm người ta không thể đoán nổi tâm tư. Gương mặt anh ta không có lấy một cái biểu cảm, từ đầu đến chân đều là đồ đen, toả ra một khí thế bức người. Anh ta nhìn One, rồi lại nhìn tôi và mở miệng nói đúng một từ.
[???] Clear.
[Nine] Four à, nói chuyện với anh như kiểu đau bụng kinh ý, cáu không chịu được.
Cả tôi, Eight và One cùng quay sang nhìn Nine, trong lòng tôi thầm thán phục chị gái này. Tôi thật mong chờ những màn cà khịa của chị gái trong tương lai quá! Four trái lại rất bình tĩnh, chỉ giơ đúng ngón giữa hướng vào mặt Nine. One lại chen vào hoà giải, ra hiệu cho cả hội ra chiếc Ford sang trọng đỗ ở phía sau khu chợ. Eight thản nhiên mở cửa ghế lái rồi ngồi vào, mặc kệ One cau mày không hài lòng.
[One] Em mà lái xe thì có mà cả lũ này về chầu Thượng đế hết à?
[Eight] One, em được huấn luyện để ngồi sau cái vô lăng này mà, anh định mang em theo và không cho em lái xe à?
Sau một hồi lý sự thì Eight đã thuyết phục được One đồng ý cho cậu lái xe. Tôi đột nhiên cảm thấy bất an, tay siết chặt lấy dây an toàn. Tôi chỉ hướng cho Eight ra đường lớn, cậu kéo cần số sang chế độ Sport, chân đạp mạnh chân ga, tay bẻ quặt vô lăng. Con xe phóng nhanh như gió với tốc độ 140 km/h trên đường lớn, tôi chỉ thoáng thấy cảnh vật bên đường vụt qua như vệt khói mờ. Xe cộ dạt sang hai bên, nhường đường cho hung thần xa lộ Eight. Con xe mang biển số màu vàng đại diện cho MASA vụt trái vụt phải theo chỉ dẫn của tôi, cuối cùng dừng kít lại tại một con phố nhỏ.
Tôi lảo đảo bước xuống, không ngờ được tốc độ kinh hoàng của Eight. Four, Nine có vẻ rất ổn với hành trình vừa rồi, nhưng One chống chiếc gậy baton của mình xuống mặt đường đá, cúi đầu đứng một lúc lâu. Khổ thân, say xe nhẹ xong lại ngồi sau ghế lại của bạn trẻ Eight, chưa nôn mửa là cố gắng lắm rồi đấy. Eight ngồi lại ở trong xe, phụng phịu vì không được tham gia vào nhiệm vụ bên trong cửa hàng. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bảng neon vàng ghi tên cửa hàng bán dụng cụ âm nhạc, chợt ngờ ngợ ra cái gì đó.
R&B Backbeats. Backstabber.
Đòn đâm sau lưng được đấy, lũ chợ đen. Giờ thì tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây rồi. Four đẩy cửa bước vào, tiếng chuông điện tử leng keng, khuấy động không gian yên tĩnh bên trong cửa hàng. Ánh đèn vàng làm cho căn phòng ấm hẳn lên, nhịp điệu nhẹ nhàng phát từ chiếc loa gắn chìm vào tường, những tiếng đập nhịp đệm phía sau nghe rõ mồn một. Chẳng biết đây có phải là một bài hát R&B không nữa, nhưng tôi cũng không quan tâm.
"I can feel your halo halo halo
I can see your halo halo halo."
One rảo bước về phía lão già gầy gò ở bên trong quầy, tôi nhanh chóng liếc nhanh quanh căn phòng. Trông nó cũ kĩ và đậm màu quá khứ, chẳng mấy nơi trên cái lục địa này còn lát sàn bằng gỗ, tiếng gỗ có vẻ đã mọt cọt kẹt dưới chân tôi. Ánh sáng hắt lên gương mặt chồng chất nếp nhăn do thời gian để lại. Lão thở hắt, rồi ngẩng lên nhìn vào One.
Tôi hơi bước lùi lại, một con mắt của lão ta phát ra một ánh sáng như màu kim loại, nó sắc lạnh, tựa như con dao vậy. Lão già đã từng bị mù một bên, nhưng bằng một cách nào đó, lão có được con mắt tinh xảo này. Đúng là bọn dân buôn bán ngầm, cái gì cũng có thể chế ra được. Chỉ tiếc rằng, chẳng ai có thể nhìn thấy linh hồn lão một cách đầy đủ qua cái con ngươi màu xám ấy lạnh vô hồn ấy nữa. One chống tay xuống mặt quầy, lão già có vẻ chưa biết rằng tôi đã nhận ra cái vỏ bọc của lão, nên cất giọng khàn khàn chào hỏi.
[M] Tôi có thể giúp gì cho các quý ngài và quý cô đây?
One mỉm cười, đôi mắt loé lên tia nhảm hiểm, như thể con sói nhắm vào con mồi. Anh cất giọng, tôi thoáng ngạc nhiên vì sự đe doạ ngầm trong âm điệu nhẹ nhàng mà anh thốt ra.
[One] Chúng tôi tin rằng quý ông đây có thể dẫn đường cho chúng tôi xuống chợ đen Backstabber ở bên dưới cửa hàng này chứ nhỉ?
Ông ta khựng lại, bàn tay thò xuống gầm bàn và rút ra một khẩu súng lục, gí vào ngực One. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm anh, giọng nói đầy sự đe doạ. Tôi lắc đầu, lão đang bị áp đảo quân số, hơn nữa ba trong số năm người có mặt trong gian phòng này là đặc vụ chuyên nghiệp của MASA, đúng là không biết tự lượng sức mình.
[One] Vậy là lão chọn cách khó khăn rồi.
[M] Bọn mày là bọn chó của MASA à?
Nine và Four từ khi nào đã lẻn ra sau lưng lão, cô cười khẩy, nghiêng đầu mỉa mai.
[Nine] Lão chuẩn bị được xem bọn chó đấy cắn xé nát cái chợ đen của lão rồi đấy.
Vừa dứt lời, Nine đánh bay khẩu súng trên tay lão, Four nắm lấy sau gáy lão già, lôi lão về phía chiếc gương ở sau quầy. Cái gương đó...là gương một chiều. Với độ sáng của căn phòng này thì chỉ cần bên kia để đèn tối đi một chút là có thể quan sát được, như vậy nếu chúng tôi bước qua, chắc chắn sẽ có một lũ chực chờ. Four vén tấm màn, lộ ra một tấm bảng quét nhận dạng. Tia laze nhận dạng quét qua mặt lão chủ quán, tấm gương bật mở. Tất cả mọi người đồng loạt dạt sang hai bên, tránh làn đạn nổ ra từ sau tấm gương.
Sau khoảng ba giây, bọn chợ đen ở bên dưới có vẻ đã xả hết băng đạn, mưa đạn cũng tạm dừng. Nine giật ra mấy khẩu súng từ dưới mặt quầy của lão già, quăng cho Four một khẩu và tôi một khẩu súng lục.
[Nine] Aquarius, cô canh chừng One để anh ta di chuyển xuống bên dưới an toàn.
Dứt lời, hai người lao vào bên trong, nổ súng hạ gục từng người một. Tôi tháo chốt an toàn của khẩu lục, hộ tống One xuống bên dưới, trong lòng chợt khó hiểu. Tại sao bọn họ lại để cho một kẻ lạ mặt như tôi tham gia vào nhiệm vụ của họ, lại còn để tôi bảo vệ thủ lĩnh của họ nữa? Những câu hỏi luẩn quẩn trong đầu bị đánh bay khi tôi được chứng kiến Nine và Four chiến đầu.
Hai người đứng quay lưng lại nhau, liên tục di chuyển theo vòng tròn, vừa hạ địch vừa canh chừng phía sau lưng đồng đội. Đạn nổ tới ù cả tai, chớp họng súng lập loè, tiếng người la hét vang vọng. Bọn chợ đen cứ thế lao vào như con thiêu thân lao vào đốm lửa, nhưng chẳng thể tiến gần hơn. Tôi nhận ra rằng bọn họ chỉ bắn vào các phần như tay, chân, đầu gối hay bụng, tránh bắn vào các điểm nguy hiểm. Nhân từ với kẻ thù trong nhiệm vụ như thế, MASA cho phép họ làm như vậy à?
Đột nhiên súng của hai người kêu cạch một cái, tôi thót tim, hết đạn rồi. Nine quăng súng xuống, tay nhặt một thanh sắt rơi, trông cô có vẻ như định mở đường máu xông vào bên trong. Tôi vẫn tiếp tục bước bên cạnh One, bắn một kẻ xông ra ngáng đường. Phía bên trong bọn lính canh không có súng, có vẻ chúng đã chủ quan về an ninh của cái chợ đen này. Four lùi chân phải về phía sau lấy đà bật người lên không, tung một cú đá xoáy đẹp mắt đánh bay kẻ địch. Anh ta di chuyển như bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện, cứ thấp thoáng xuất hiện phía sau lưng một ai đó rồi đánh gục họ. Một tên lao lên định đánh anh từ phía sau, nhưng anh quay người lại vào phút chót.
[M] Đi xuống địa ngục đi thằng chó!
Tôi thoáng chớp được khoảnh khắc Four nhếch môi, cánh tay phải tung một cú đấm móc vào cằm làm kẻ kia bật máu, ngã đập xuống sàn nhà. Anh dẫm lên lưng hắn mà khẽ nói.
[Four] Chứ mày nghĩ tao đến từ đâu?
Nine cầm thanh sắt như cầm dải lụa, động tác nhẹ nhàng như nước, đánh một phát địch bay ra xa. Với cú đá ngược thương hiệu Nine, cô đánh gục gần như toàn bộ những kẻ tấn công mà không cần dùng đến tay. Mái tóc trắng phất phơ, cái nhếch môi khinh thường lại nở trên môi cô. Hình ảnh trước mặt tôi nếu nhìn qua sẽ thấy rất kì quái, tất cả những gã đàn ông to khoẻ nằm vật dưới chân một cô gái mặc cái hoodie trắng in nhãn hiệu ngũ cốc Kellogg's màu đỏ. Giờ thì tôi hiểu tại sao Nine có thể chê bai kĩ năng của Eight rồi, cô ấy xuất sắc như vậy cơ mà! Nine túm lấy một kẻ hiếm hoi còn sống sót sau đòn tấn công như vũ bão của hai người, lôi hắn đến trước mặt One và tôi.
[One] Phòng kiểm soát của các anh ở đâu?
Hắn bật cười, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống trước chân One. Ra vẻ ngoan cố làm gì, tôi thấy rõ sự sợ hãi trong đôi mắt hắn.
[M] Còn lâu tao mới nói.
Nine cho hắn một đấm vào bụng, làm tôi chợt hiểu ra tác dụng của chiếc găng, chắc là đau lắm đấy. Cô siết cổ áo hắn, gầm ghè.
[Nine] Có một thứ gọi là "nghiệp" và nó phát âm là "haha fuck you". Khôn hồn thì khai ra đi.
Hắn lẩy bẩy phun hết mọi thứ hắn biết về căn phòng kiểm soát đó, rồi dẫn đường cho chúng tôi. One bước vào bên trong, để lại tôi với hai con người đáng sợ kia. Họ trông thật bình thản, như thể mấy kẻ kia chỉ là ruồi muỗi bay qua mà thôi. Sự im lặng làm tôi ghê cả người, tôi chỉ có thể nói chuyện tử tế chắc chỉ có Eight và One. Hai người trước mắt này, một người thì từ lúc tôi gặp anh ta chỉ nói được đúng hai câu, còn một người thì trông có vẻ sẽ cằn nhằn về mọi thứ mà tôi sắp nói. One trở lại sau khoảng năm phút, trong lòng tôi thầm tạ ơn Chúa, tôi sẽ chết sớm nếu như tiếp tục im lặng với hai người kia quá.
Chúng tôi trở lại con siêu xế Ford đỗ ở trước cửa hàng, Eight trông như thể cậu sắp chết vì chán rồi ấy. Four quay sang Nine, nói với một giọng điệu bằng bằng.
[Four] Nine, cô đưa cho tôi một khẩu súng mà không có thêm một băng đạn nào cả.
[Nine] Đừng làm như thể nó là tận thế, anh xử lý ổn thoả đấy còn gì.
[Four] Nhớ tôi hay cô bị bắn trúng thì sao, đó có thể là kết thúc của mọi chuyện đấy.
[One] Không cần phải gắt lên làm gì cả, Four. Nine biết cô ấy đang làm gì, cứ thoải mái đi. Tin tốt đây, những người khác cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.
[Eight] Không ai bị thương chứ?
[One] Eleven rất giỏi mấy loại nhiệm vụ kiểu đấy, cậu ấy sẽ không để ai bị thương đâu.
Four nhún vai không hài lòng.
[Four] Hẳn rồi, kể cả Seven. Cậu ta cứ lang thang khắp nơi như thế, rồi có ngày chả tới cứu kịp đâu.
Tôi thoáng thấy khó chịu với Four, anh ta có vấn đề với tất cả những sinh vật biết thở trên cuộc đời này à?
[Aquarius] Đôi khi con người ta phạm phải lỗi lầm, bất kể bề dày kinh nghiệm hay tuổi tác gì đó.
[Four] Cô không biết chúng tôi, tốt hơn nên đứng ngoài những chuyện như thế này đi. Chúng tôi không đi chơi công viên giải trí đâu, một lỗi sai có thể là kết thúc của cả bọn đấy.
[Aquarius] Thế thì các anh tốt hơn nên giải thích cái quái gì đang xảy ra ở đây được không?
One khẽ cười. Chống tay lên chiếc gậy baton của mình, anh nói.
[One] Thôi được, tôi tin rằng cô có thể giữ bí mật, đúng không?
Tôi gật đầu.
[One] Chắc hẳn cô cũng biết rằng chúng tôi là một phần của MASA, cụ thể hơn là một đội đặc vụ đặc biệt. Nhiệm vụ của chúng tôi...liên quan chặt chẽ tới các vấn đề của quốc gia. Tôi không thể cho cô biết tên thật của chúng tôi hay chúng tôi ở đây làm gì, nhưng cô đã thấy cách chúng tôi làm việc với chính con mắt của mình; chúng tôi cũng đã thấy một số kĩ năng của cô. Vậy nên, tôi tin rằng cô sẽ sớm nhận được một tin nhắn đặc biệt sớm thôi.
[Aquarius] Một tin nhắn? Từ MASA?
One gật đầu lần nữa và Four khịt mũi. Cả ngàn câu hỏi lại tràn vào đại não tôi.
[Four] Cô may mắn đấy, tôi tự hỏi không biết cô có thành công không.
Tôi khó hiểu, thành công cái gì? Tin nhắn gì từ MASA? Nhiệm vụ của các anh là gì? Tại sao lại là tôi? Chúng ta gặp nhau có phải trùng hợp? Tại sao Eight đột nhiên im lặng thất thường thế?
[One] Tôi chỉ cho cô biết đến đây được thôi. Thật xin lỗi vì không thể đưa cô về lại khu chợ được, chúng tôi phải đi ngay bây giờ.
[Aquarius] Tôi có thể nhờ một người bạn tới đón cũng được.
Tôi bắt tay One.
[One] Hẹn ngày gặp lại.
Tôi bắt tay từng người, Nine, Eight và dừng lại trước mặt Four. Anh ta nhìn bàn tay chơ vơ giữa không trung của tôi rồi nói.
[Four] Nếu chúng ta gặp nhau lần nữa thì tôi sẽ bắt tay cô.
Tôi gật đầu. Anh ta bước vào xe và rồi con siêu xế biến mất như thể chưa từng xuất hiện.
---
Đêm hôm đó, hộp thư của tôi điện tử của tôi chợt rung lên vào giữa đêm. Tôi mắt nhắm mắt mở, thầm chửi thề trong lòng kẻ nhắn tin cho tôi. Tôi bấm mở thư, từ không trung hiện lên một người phụ nữ còn khá trẻ, nhưng sự nghiêm túc trên gương mặt bà ta làm tôi tỉnh cả ngủ.
[???] Cô Aquarius Alexa Norwood, chúng tôi xin thông báo rằng cô đã được chọn để tham gia tổ đội chiến đấu của MASA. Nếu cô chọn đồng ý bây giờ thì trong vòng một tuần nữa hãy có mặt ở căn cứ MASA tại trung tâm Grandeza. Còn nếu cô chọn từ chối thì lá thư này sẽ tự huỷ và cô không còn cơ hội để tham gia lần nữa. Cô vui lòng quyết định trong vòng 12 tiếng nữa để chúng tôi có thể sắp xếp cuộc gặp ngay sau khi cô bấm đồng ý.
Đầu óc tôi từ từ tiếp nhận những thông tin, sự bất ngờ làm tôi không nói nên lời. Vậy ra đấy chính là cái tin nhắn từ MASA mà One nhắc tới trước đây. Người phụ nữ biến mất, thay vào đó là hai ô YES và NO, tôi có 12 tiếng để quyết định, nhưng tôi biết mình sẽ chọn cái nào. Mặc dù mắt tôi còn ngấn nước vì buồn ngủ, nhưng đầu óc tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi bấm vào chữ YES trên màn hình, người phụ nữ lại xuất hiện lần nữa.
[???] Cảm ơn cô đã đồng ý gia nhập MASA. Cô có một cuộc gặp vào lúc 10h00 sáng ngày xx/yy/2020, đúng một tuần sau ngày hôm nay. Hãy có mặt đúng giờ. Xin cảm ơn.
Người phụ nữ biến mất, căn phòng lại tối đen như mực. Tôi bần thần, chắc từ giờ tới tuần sau tôi không ngủ nổi mất. Tôi dựa lưng vào tường, nhắm mắt chiêm nghiệm lại những gì mình vừa làm. Dù sao cũng đã quá muộn để thay đổi quyết định rồi.
Và cứ như thế, tôi bước sang một chương đánh nhớ nhất trong câu chuyện về cuộc đời mình.
Từ chương sau sẽ có cập nhật thông tin nhân vật nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com