Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

five

five

"Anh lại đi đâu đấy?"

Song Tử mệt mỏi hỏi. Anh gã có thể nói là một con lười, ngoại trừ đi làm ra thì có đánh chết cũng không ra ngoài. Thế mà hôm nay lại đột nhiên trở nên kỳ lạ.

"Ra có chút việc, sao không?"

"Không, thong thả."

Bảo Bình ra khỏi nhà với tâm trạng hoàn toàn tệ hại. Cô gái kia ngay khi vừa chia tay hắn, vì bệnh bỗng tái phát, mắt bị mờ, lại đúng hôm trời mưa nên bị xe tông. Ha, tại sao hắn lại phải đi đến viếng nhỉ? Cô ta và hắn một chút cũng không còn dính líu, nhưng hắn cảm thấy mình lại có lỗi.

Phải, hắn luôn là kẻ khốn nạn trong mọi câu chuyện.

"Chào anh, Bảo Bình."

Nhân Mã từ đâu xuất hiện, đứng đối diện hắn.

Mọi sự chú ý đều dồn về phía em.

Nhưng đôi mắt kia thật đáng thương.

Sao nhỉ? Nhân Mã hôm nay thật lạ.Bình thường nhìn em ấy cứ nhoi nhoi tăng động, bỗng nhiên đứng trước mặt hắn với ánh mắt đầy dịu dàng ấy.

Là thương hại?

Từng lọn tóc em bay trong gió, váy cũng vậy mà nhẹ phảng phất. Nhìn rất đẹp, nhưng nó khiến hắn càng cảm thấy mình tệ hơn.

"Chào em."

Nói rồi hắn lách khỏi em, tiến từng bước về cầu thang một cách nặng nề.

Nhân Mã chỉ biết nhìn theo hắn một hồi lâu, cuối cùng em vẫn quyết định chạy theo.

Em thấy thương hắn và em cũng ghen tị. Nếu em chết đi, liệu hắn có cảm thấy trống vắng? Hắn đau đớn và buồn bã tới mức không thể nào vực dậy như thế này hay không?

Thật nực cười.

Em là gì chứ?

Chẳng là gì cả.

.

"Con về rồi."

Thiên Bình tươi cười trở về, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con thỏ mình bắt được.

Tối nay ắt hẳn sẽ được một bữa no nê, còn chiếc vòng tay, lần này nó sẽ đường đường chính chính là của mình.

Thầy à, giờ muốn giữ không được nữa rồi, trách rằng thầy phải chăng coi thường học trò của mình quá.

Chà, thật chẳng phí công cả ngày hôm nay.

"Thầy, thầy ơi, người đâu rồi? Đừng tưởng con không biết, người lại trốn chứ gì? Hôm nay có nhiều chuyện vui lắm, con quen được một cô gái rất xinh đẹp..."

"..."

"Người đừng đùa con..."

Tiếng nói anh càng ngày càng lắp bắp. Đừng nói với anh là-

Không, không đâu, người không thể-không thể nào!

Cầm trên tay mảnh giấy mỏng, từng nét viết do run mà trở nên nghệch ngoạc. Thiên Bình cố gắng ổn định hơi thở của mình. Chắc chắn không sao, chắc chắn là vậy.

Thầy anh chỉ là hôm trước vừa đi khám định kì, khuôn mặt trở về bỗng trở nên biến sắc. Cũng từ hôm đó, người bỗng trở nên hiền dịu hơn. Mặc dù bình thường người vẫn rất tốt, nhưng mấy hôm nay là đặc biệt dịu dàng. Mỗi bữa đều gắp nhiều thức ăn cho anh, ánh mắt cũng từ đó là ấm áp hơn. Đồng thời, môi người cũng thâm lại rõ rệt.

Sao anh lại không nhận ra chứ?

Người rõ ràng là đang bệnh rất nặng mà.

"Thiên Bình à, ta xin lỗi, tốt nhất là đừng tìm ta, chỉ nhọc công thôi. Ta biết mình làm gì và ra sao, đúng, ta đang bị bệnh, sống cũng chắc chả lâu nữa, sức lực của ta cũng đã dần cạn, không thể tiếp tục ở và luyện tập cùng con. Nhưng ta bảo, con đừng tìm ta, ta sẽ sống nốt những ngày cuối cùng thật tốt! Cảm ơn con đã sống cùng ta, đã làm bạn cùng ta, đã làm người thân cùng ta. Trước kia ta luôn cô độc, vậy nên, cả đời ta sống cũng là vì con, lí do ta sống đến bây giờ cũng là vì con! Thiên Bình, con biết con bé Song Ngư đúng chứ? Nó rất tốt, dạo này ta cũng nói chuyện bầu bạn với nó, nếu không phiền, con có thể sang đó ở với nó, ta đã nhờ nó rồi, và nó cũng đồng ý.

Vậy thôi, đến đây thôi, ta không thể viết được nữa.

Tạm biệt con, Thiên Bình, hãy sống thật hạnh phúc, dù ở đâu, ta cũng sẽ dõi theo con, bởi vì con xứng đáng với điều ấy.

Thân

Thầy của con!"

Bấu chặt mảnh giấy gần như đã nát. Từng giọt nước mắt cứ vậy thi nhau lăn xuống.

Một bức thư không dài, không kể lể, nhưng sao anh lại đau đến vậy?

Tại sao người luôn nghĩ cho anh? Anh có thể tự sống và tự làm ra chuyện. Nhưng người vẫn một lòng quan tâm anh?

Còn anh-

Chỉ biết nhận nhưng không biết cho.

Thiên Bình chìm trong sự hối hận, nhưng thế thì sao, có hối hận thì người cũng đâu ở đây?

Tại sao lúc đó anh lại không quan tâm người hơn một chút, không ngoan ngoãn hơn một chút, tại sao anh lại không như thế?

"Thầy biết không, người vốn thật tàn nhẫn"

Gục mặt xuống bàn, toàn cơ thể anh cứ vậy mà run lên từng hồi.

Bóng lưng anh bây giờ trông thật tội nghiệp, và hơi thở kia cũng đang run rẩy mà dần hoà trong không khí.

Lạnh lẽo.

Đó là tất cả những gì bao trùm anh ta.

Anh lại mồ côi, không thân thích.

Lại đơn độc, lại trở về cái thời kì không còn hơi ấm yêu thương.

.

"Tiểu thư, cô cũng ăn đi."

"Cô gái, cô cũng ăn đi."

Cự Giải và quản gia vừa nói, tay vừa gắp thức ăn cho hai cô gái xinh đẹp kia. Xong chuyện, hai người họ đều ngồi xuống. Là đặt cách, tiểu thư kể ra cũng không phải là người khó tính, ngược lại cũng rất tình cảm.Chỉ là có hơi cố chấp và tự mãn mà thôi.

"Cảm ơn."

Bạch Dương ngại ngùng gắp miếng thịt bỏ vào miệng. Em chưa thể thích nghi với nơi này. Cũng là một nơi cao sang đẹp đẽ nhưng m thật ấm áp, khác xa căn nhà đáng sợ em từng sinh sống.

Đúng rồi, đến một bữa cơm yên thân cũng không có, nói chi là hỏi han nhau xem có ổn không.

"Ta sắp xếp cho con với con trai nhà quý tộc, khi nào rảnh hãy đi gặp họ. Dù sao cũng tốt cho nhà chúng ta. Con mà chống đối, đừng trách sao ta ác."

"Vâng, con biết rồi."

Đó là tất cả những gì em dám thốt lên, một cách bình tĩnh, mặc cho đôi tay đã run đến nỗi không thể cầm đũa, hai mắt cũng vậy mà không thể nhìn rõ.

Lại rơi nước mắt.

Không thể phản kháng, vậy còn việc gì em có thể làm?

Em không yếu đuối, nhưng em đã quá sợ. Cô sợ mọi thứ, mọi người, và nhất chính là người phụ nữ đó, người mẹ đã sinh ra em.

Bà ta quá nham hiểm!

Và em không thể nào phản lại bà được.

"Bạch Dương, cô ổn chứ?"

Cự Giải lắc nhẹ vai em, ân cần hỏi. Hắn làm em giật mình, chợt nhận ra mình đang rơi nước mắt. Em bị gì vậy? Sao lại khóc ở nhà người ta chứ?

Lau đi giọt lệ, Bạch Dương mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng. Nụ cười ấy có thể làm đối phương xoá tan đi mọi lo lắng. Mặc dù đơn thuần chỉ là cười gượng mà thôi.

"Không sao, cậu cứ ăn đi! Tôi có thể tự lo được"

Gật đầu, hắn quay về vị trí của mình. Hắn đá mắt sang phía tiểu thư. Tay nàng đang run bần bật. Là đang cố giữ lại bình tĩnh? Nhưng tại sao?

Hắn ta đúng là đồ ngốc.

Quản gia quan sát nãy giờ chỉ thầm nghĩ rồi lắc đầu, tiếp tục thưởng thức bữa cơm của mình.

Mọi người yên lặng cả buổi, cứ vậy mà ăn xong phần cơm của bản thân. Thiên Yết ăn xong nhanh nhất. Em đặt đũa xuống bàn, đôi tay thon dài nhận khăn từ quản gia lau miệng rồi đứng lên, quay thẳng lưng trở về phòng.

Lại ghen tị!

Em có phải suy nghĩ linh tinh không? Có phải quá đáng không? Có phải là vì quá yêu mà chỉ vì hành động gắp đồ ăn kia, bản thân vô tình nhìn thấy rồi bỗng cảm thấy đau?

Em sai ư? Em đã làm gì hắn chứ?

Em lo cho hắn từng việc dù cho là nhỏ nhặt nhất, tất cả đều xuất phát từ tình yêu chân thành của em. Em yêu hắn đến hết thuốc chữa. Em yêu đến nỗi thể hiện rõ ràng ra. Nhưng sao hắn không hiểu? Hắn là đồ ngốc hả?

Đúng, em không làm gì sai! Yêu không có lỗi! Lỗi là ở trái tim Cự Giải - hắn ta đối với em chỉ là biết ơn, một chút cũng không có tình cảm nam nữ.

Phải rồi, em chỉ là ân nhân mà thôi.

Đơn giản chỉ vậy thôi.

"Ai đó hiểu cho tôi đi chứ?"

.

"Từ nay cô sẽ ở đây, có gì cứ gọi tôi. Tôi sẵn sàng giúp cô."

Người phụ nữ chạc cũng gần bốn mươi tuổi đang cúi người trước cô gái với vẻ ngoài bé bỏng kia. Đôi mắt cô liếc hết căn phòng. Ngắm xong, cô quay về phía người phụ nữ ấy, nhẹ nhàng đáp lại.

"Cảm ơn dì, căn phòng rất đẹp. Con có thể tự lo, không làm phiền dì đâu."

"Sao cô lại nói vậy? Là giám đốc nhờ tôi, đó là trách nhiệm của tôi."

Người đàn bà đó tiếp tục cúi đầu. Cư xử như vậy khiến Kim Ngưu rất khó xử. Cô không quen có người hầu hạ, cảm giác bản thân rất vô dụng. Đúng là từ bé cô sống trong nhung lụa, nhưng cô cũng biết tự lo cho mình, không thích người khác giúp đỡ. Dì đây là có ý tốt, nhưng cô vẫn không thể thích ứng, đúng hơn, việc đó thật phiền đối với cô.

"Cảm ơn dì nhưng cháu có thể-"

"Dì cứ kệ cô ta."

Một âm thanh trầm lặng phát ra từ phía ngoài cửa. Là tổng giám đốc, sao lại về giờ này chứ?

Người hầu xung quanh đó đều cúi gập đầu chào, chỉ riêng cô gái nào đó không biết hậu quả mà vẫn trơ mặt ra nhìn thẳng Ma Kết.

À, cảnh tượng này quen thật. Phải chăng cô đã quen từ thuở còn non nớt?

Dù là phép tắc lịch sự, nhưng nhìn chẳng tự nhiên gì cả. Bao nhiêu con người hạ mình cúi chào kẻ quyền quý ấy. Cũng đúng thôi, khi có quyền lực, thì cái chó má gì cũng có thể xảy ra. Mẹ cô là thế, đến chén trà cũng phải có kẻ cung phụng. Bà ta là quen có người làm theo ý mình, ai trái lệnh chỉ có đường chết.

Thế mới bảo cô không thể cái trốn đó.

Cô ghét tất cả, cô ghét cái sự cung phụng này. Cô ghét cái kiểu ra lệnh, ghét cái thái độ lạnh lùng. Và cô ghét nhất chính là cái kiểu chà đạp lên người hầu của bà ta.

Không biết vị tổng giám đốc đây có như vậy không nhỉ?

"Dì cứ kệ cô ta, cô ta tự lo cho mình, mắc mớ lại khổ cho dì bị cô ta ghét."

Cái giọng cợt nhả này cô cũng ghét!

"Đúng rồi, tôi có thể tự lo, không làm phiền dì đâu. Còn vị giám đốc kia nữa, tôi có thể đề nghị ngài gõ cửa một tiếng mỗi khi vào phòng tôi được không? Dù sao tôi cũng là phụ nữ.."

Vừa nói, ánh mắt cô trừng lên nhìn Ma Kết. Đúng là khác với vẻ ngoài, cô đây không phải con thỏ trắng non nớt bị người khác ức hiếp một cách dễ dàng.

"Nhưng đây là nhà tôi, tôi có thể làm theo ý tôi?"

Mặt hắn là có bao nhiêu lớp vậy? Sao có thể dày kinh dị vậy hả trời? Nhỡ cô vừa tắm xong rồi đi ra ngoài, hắn lại tự động vào phòng, ai chịu trách nhiệm cho cô?

"Vậy tôi có thể không ở đây."

Vẫn là đáp lại. Ma Kết nghe rồi bật cười nhẹ. Đám người hầu kia thì đơ cả mặt.

Cô gái này là ai vậy? Sao lại nói năng như thế với hắn chứ? Cô ta có bị thần kinh không? Mặt mày nhìn rõ là xinh, cứ tưởng là thiên thần chứ, hoá ra là một con bé cứng đầu có gan đủ lớn để đối đáp hắn.

Thôi, coi như là làm cho cái căn nhà này thêm một trò vui nữa.

"Giờ thì mời mọi người ra khỏi phòng, tôi có thể sắp đồ của mình rồi chứ?"

Ma Kết gật đầu, cười thầm rồi bảo tất cả ra ngoài làm việc của mình. Lại là một con thỏ chui vào động. Gì đây? Có thông minh đến mấy, khi gặp một con sói đích thực thì mãi vẫn chỉ là thỏ con non nớt mà thôi.

"Cái đồ đáng chết."

.
_tantannan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com