Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26

2.

Tôi chỉ nghĩ mình ăn phải cái gì đó không hợp, cho nên vệ sinh cá nhân xong liền ôm bụng đi ngủ. Bữa nay leo cầu thang khuân đồ gần chục lượt, ai cũng đuối nên không tổ chức "gặm nhấm" như dự tính. Chúng tôi mệt lả, đặt lưng xuống giường ngủ ngay tức thì, cứ như bị chuốc thuốc.

Thật không may, nửa đêm cơn đau lan ra khiến tay chân tôi tê cứng, cuối cùng chịu hết nổi phải bật dậy lao vào nhà vệ sinh. Tôi ngồi trong đó áng chừng nửa tiếng, đào thải sạch sẽ mọi thứ trong bụng. Rốt cuộc thấy khá hơn, cúi đầu thở ra một hơi nặng nhọc.

Không gian tĩnh lặng, có giọt nước từ trên trần rơi tách xuống gáy. Lành lạnh. Tôi giơ tay quệt thứ nước đó, trời tối không thấy rõ nên đưa lên mũi ngửi thử, không mùi.

Thôi kệ, chắc là trần dột hoặc mình đang mơ ngủ. Quay về giường nhìn màn hình điện thoại của Mã đột nhiên phát sáng.

3 giờ tròn.

Tảng sáng tỉnh dậy bụng lại đau khủng khiếp, lại ôm nhà vệ sinh. Đám chị em đành xuống sân tập thể dục trước, xin phép cho tôi ở trên phòng dọn dẹp.

Mã lo lắng dắt tay tôi đến nhà ăn ăn sáng: "Hôm qua trước khi lên đây mày có nốc cái gì không đấy?"

Tôi lắc đầu, làm gì nốc cái gì, vả lại bụng tao vốn khỏe xưa giờ. Nó nghe xong im lặng, mọi người ngồi vây quanh cũng chẳng biết làm sao để dỗ tôi nuốt trôi hộp xôi, đành lấy tạm túi sữa đem về, bảo chừng nào tôi thấy ổn hơn thì uống. Nhưng tôi chả thiết tha gì.

Sắp đến giờ đi học, ngại phiền bạn bè nên tôi lục tìm gói điện giải trong túi thuốc uống tạm. Thủ sẵn 7749 loại lại quên không mua thuốc tiêu hoá. May mà phòng còn có con Giải tính cẩn thận, nhờ thuốc của nó mà tôi trụ được đến bữa trưa.

Tôi xác định đồ ăn có vấn đề!

Ăn xong, cơn đau lập tức ập tới, cứ như đồng hồ báo thức đúng giờ kêu inh ỏi. Dạ dày không cho phép tôi dung nạp bất cứ thứ gì, chỉ đành lót dạ bằng gói xúc xích mang theo. Mấy ngày đầu chỉ học lí thuyết nên vẫn cố được, nhưng cứ đà này thì chết dở.

Đám chị em thì vẫn khỏe mạnh bình thường, chỉ là luôn có cảm giác buồn ngủ và ớn lạnh trong người. Rõ ràng chúng tôi chưa phải lao động nặng nhọc.

Và theo đó, những bữa tiệc đêm bí mật không được tổ chức trong suốt mấy ngày đầu.

Kết khuyên tôi ngày mai đến phòng y tế xem thế nào. Tôi lắc đầu, bảo chắc lạnh bụng thôi chứ không có gì. Chủ yếu vì tôi cảm thấy phiền phức, quân y ở đây ít trang thiết bị, thường xuyên thiếu thuốc, chưa kể xuống đó còn phải nằm nghỉ, bị đánh dấu vắng buổi học.

Yết chêm lời ủng hộ ý kiến của Kết, nói, mày bình thường chả bệnh tật gì, tiền sử dạ dày càng không, nhìn biểu hiện cứ như ngộ độc! Mà ngộ độc thì hàng trăm con người đếch ai bị, mỗi mình mày bị.

Đang nói dở, bên ngoài chợt vang tiếng gõ cửa. Bảo nhón chân ra ngó, rồi lập tức quay ngoắt lại nhìn chúng tôi bằng vẻ mặt mờ ám. Tôi chưa hiểu mô tê gì đã bị chúng nó đẩy ra ngoài. Dương tựa cửa, tay xách một túi nilon đựng một đống thuốc đủ sắc màu.

Tôi ngớ người.

Cậu thấy tôi thì lập tức bật chế độ "giới thiệu sản phẩm", nói chán chê mới dúi túi thuốc cho tôi: "Thôi thì tớ có viết giấy hướng dẫn để bên trong, cậu nhớ uống đầy đủ. Không được nữa thì xuống quân y, đừng chủ quan."

Tôi im lặng, quên cả đau.

Chẳng hiểu cậu nghe ngóng ở đâu, dù sao chúng tôi khác trung đội và lịch học cũng lệch nhau. Nghĩ đến cơn đau hành hạ suốt hai ngày nay, tôi rất muốn, rất rất muốn ôm cậu, muốn được cậu xoa đầu an ủi.

Nhưng tôi không có lá gan ấy.

Lúc Dương chuẩn bị quay đi, tôi gần như vô thức túm góc áo níu giữ. Cậu khựng lại nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cả hai đều ngại ngùng.

"À..."

Tôi muốn nói vài câu nhưng không kịp, ai đó ở sau lưng cất tiếng gọi: "Bình."

Tôi giật mình thu tay, nhìn lại đã thấy Ngưu sải bước đến bên cạnh, nghiêm mặt bảo: "Mệt thì vào phòng đi, đứng đây làm gì?"

Cậu dứt lời, tôi liền cảm thấy có chút nghẹt thở, chủ yếu vì bản thân tôi bị kẹp giữa hai người con trai, mà hai người đó lại đang nhìn nhau chằm chằm.

Cuối cùng Dương lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Thôi muộn rồi tớ về phòng đây, Bình nhớ uống thuốc đấy nhé!"

"Ừ. Tớ cảm ơn!" Tôi nói với theo.

Giờ chỉ còn lại tôi và Ngưu, tôi liếc vào phòng phát hiện đám chị em vẫn đang nghển cổ hóng hớt thì hơi bối rối, dù sao tình huống này cũng chẳng hay ho gì.

"À... Có việc gì không mày?"

Ngưu cất hộp thuốc chuẩn bị từ trước vào túi áo, mặt không đổi sắc: "Tính mang thuốc qua cho mày nhưng giờ thì không cần thiết nữa."

"Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm..."

Tôi cười giải thích, lại bị cậu ngắt lời: "Lo thân mình trước đi, sáng mai học bắn súng rồi."

"À ừ..."

"Với lại phòng này lạnh, chúng mày xem muốn chuyển không để tao xin thầy."

"À ừ..."

"Này, mày có đang nghe không đấy?"

Tôi lơ đễnh ngẩng đầu "Hả?", chạm phải ánh mắt nghiêm túc của Ngưu. Hình như cậu đang giận, tôi không chắc lắm. Nhưng cuối cùng cậu chỉ thở dài, kéo cao cổ áo của tôi rồi đẩy tôi vào phòng.

"Lát đi ngủ nhớ đóng kín cửa sổ."

"Tao biết rồi."

"Ừ. Vào đi."

Tối đó tôi mơ một giấc mơ rất lạ.

Trong mơ một người đàn ông trưởng thành bị xe con tông bay vào khu vực đường đang thi công, rào sắt cứa đứt đầu, lăn lông lốc dưới đất như quả bóng, lăn đến trước mũi giày tôi. Mắt trợn ngược, khắp mặt toàn là máu.

Vì cảnh tượng quá đỗi đáng sợ mà toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy, con Mã nằm cạnh phải lay mãi mới gọi được tôi dậy.

"Mày sao đấy? Cứ kêu ư ử suốt thôi."

Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng: "Tao... Tao gặp ác mộng."

Đúng lúc Yết đi trực gác về, Mã nắm bàn tay lạnh toát của tôi trấn an: "Thôi ráng ngủ đĩ ơi, 12 giờ rồi, mai còn học bắn... Không thì vào trong nằm đi."

Yết chui vào chăn cuộn cùng một chỗ với Giải, run cầm cập: "Lạnh vãi chưởng, trong phòng mình còn lạnh hơn bên ngoài nữa."

Giải cựa quậy người: "Hay đổi mẹ phòng nhỉ?"

Yết xua ngay: "Thôi, lại làm phiền anh Trâu, chắc gì thầy đồng ý, đã thiếu phòng thì chớ."

Xí, bênh crush chằm chặp! Chúng tôi chả buồn nói nữa.

Tôi đang lim dim thì nghe Bảo bực bội lẩm bẩm: "Khiếp, đàn ông con trai nửa đêm soi phòng gái đéo biết ngại!"

Tôi và Mã gần như đồng thời nhổm dậy: "Đâu?"

"Ngoài cửa ý, cứ đứng nhòm vào đây, đéo nhúc nhích nãy giờ."

Nhưng chúng tôi nheo mắt nhìn kĩ thì rõ ràng không có ai, Yết bảo: "Điên à! Tối nay làm gì có thằng con trai nào trực gác."

Im lặng.

Tóc gáy đua nhau dựng ngược, tôi lắp bắp: "Nãy tao mơ..."

"Thôi ngủ đi, có gì mai nói." Mã ấn đầu tôi xuống gối.

1 giờ sáng, chiếc giường đang nằm đột nhiên kêu cót két, rung lắc như ai đang trở mình. Tôi mở bừng mắt quay sang, Mã nằm bất động, tầng trên không có người, mà những giường sát cạnh cũng chẳng đứa nào cựa quậy.

Tôi hít vào một ngụm khí lạnh. Nhắm mắt ngủ tiếp.

3 giờ sáng, tiếng nước rơi tách tách dội vào tai, tôi lại tỉnh, hình như là tiếng trong nhà vệ sinh. Hôm quá cũng thế, cũng giờ này. Chẳng biết ăn gan hùm mật gấu gì mà tôi dứt khoát bật dậy, vớ điện thoại con Mã đi vào nhà vệ sinh kiểm tra.

Flash sáng rực chiếu thẳng lên trần.

Khô ráo, không một vết nứt. Vị trí từ nơi giọt nước rơi trúng gáy tôi  hôm qua là một cái bóng đèn gắn chặt vào trần. Tôi lại xoay máy sang phía bồn rửa mặt, vòi đóng rất chặt.

Hay là ảo giác?

Không gian tĩnh lặng, tôi thở dài tắt flash quay về giường. Chân chưa kịp nhấc lại nghe tiếng nước rơi.

Tách.

Tách.

Gần như ngay lập tức, flash bật trở lại xoay ngoắt lên trần nhà nơi có cái bóng đèn. Giọt nước đó chậm rãi ngưng tụ rồi đáp xuống sàn.

Màu đỏ.

Tôi đánh rơi điện thoại, tiếp cộp khô khốc vang lên đánh thức vài người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com