Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

30

9.

Tì chặt hõm vai vào báng súng, ngắm bắn 100 mét, giây lát tôi thất thần.

Đáng lẽ không nên suy nghĩ linh tinh trong thời khắc kiểm tra then chốt, nhưng đầu tôi toàn hình ảnh hai người nam nữ, nữ chống tay ép nam sát tường, môi dán chặt môi.

Họ hôn nhau, còn tôi đứng chết trân tại chỗ, trong một sớm tinh mơ lành lạnh.

Tiếng nổ giả vang đùng đoàng, thầy H cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: "9, 10, 9. Tốt, về chỗ!"

Tôi bò dậy, chỉ thấy mọi thứ xung quanh mờ ảo, quay cuồng. Lúc về chỗ ngồi hai tay vẫn còn run rẩy. Mã lo lắng nắm tay tôi, nhưng tôi chưa muốn kể rõ sự tình.

Dương là tình đơn phương đầu tiên của tôi, mới đầu chỉ dừng ở mức ngắm nhìn từ xa, vì hiểu rõ cậu khác tôi một trời một vực. Kiểu như cậu sẽ chẳng bao giờ thuộc về một ai đó cụ thể, giống hoa đẹp trong lồng, mãi mãi chỉ có thể nhìn mà thôi. Thế mà dần dần tôi tham lam muốn chiếm lấy bông hoa ấy, tôi và cậu tiến đến gần nhau, như thể đôi bên đang bị hấp dẫn bởi một lực hút vô hình.

Chỉ là khi tôi đủ dũng khí để hỏi cậu thì đôi mắt mờ lại đột ngột sáng trở lại, tôi chua chát nhận ra vốn dĩ chẳng có sự thay đổi nào cả.

Chẳng có sự đặc biệt gì ở đây hết!

Cũng may, tôi tự nhủ mình chưa lún sâu và vì thế, tôi không nhìn cậu nữa.

Tối quây quần trò chuyện, Giải xoa đầu tôi khi tôi mệt mỏi gối trên đùi nó: "Thích một người không sai, không thích nhưng vẫn đối xử tốt với một người cũng không sai. Có chăng là do góc nhìn khác nhau, mày chỉ nhìn nó, còn nó nhìn cả rừng người."

Riêng bàn chuyện tình cảm, Giải vẫn luôn đáng tin cậy, không lạnh lùng như Mã, không trẻ con như Bảo, không cố chấp như Yết cũng chẳng ỷ lại như Kết. Khi nghe nó nói những lời chân tình, tôi thở dài.

Đây là lần thứ hai và chắc cũng là lần cuối, tôi chọn từ bỏ.

10.

Đêm gala trước khi kết thúc kì học quân sự cuối cùng của đời học sinh, mọi người túm tụm vừa nhún nhảy vừa hò hét, đông vui náo nhiệt như một đại nhạc hội.

Chúng tôi cầm tay nhau co kéo, chỉ sợ sơ sảy bị tách ra mỗi đứa một phương. Nhạc ầm ầm, lớp tôi quây thành vòng tròn điên cuồng "bổ củi", từng nhịp từng nhịp, bổ đến đầu óc trống rỗng, tưởng chừng não văng ra ngoài đến nơi.

Tuy nhiên giữa chừng vẫn bị lạc nhau. Ai đó huých mạnh bả vai, bàn tay đang siết tay tôi của Mã tuột khỏi, tôi chỉ kịp thấy Ngư lách lên rồi kéo nó lẫn vào trong đám đông.

Giải đứng cạnh cũng thấp thỏm: "Sư nó sợ mấy chỗ thế này lắm, chả biết đã thoát được chưa?... Thôi, tao đi xem thế nào đã."

Nói xong chạy mất dạng, bỏ lại bốn đứa chúng tôi. Yết mải dán mắt nhìn Ngưu; Kết, Bảo thì máu quẩy dồn tận óc, hò hét lắc lư mãi vẫn khỏe re, chẳng bù cho tôi ngợp đến mặt mày tái mét, phải cố rướn cổ tìm kiếm oxi.

Tôi không quá sợ chỗ đông người, nhưng thể trạng yếu nên thường phải rút sớm. Xem tình hình hiện giờ chắc không được, tôi sợ mình sẽ sẽ ngất xỉu ở đây.

Hít một hơi sâu, đầu óc quay cuồng, tôi giật mình khi nhận ra có ai đó túm cổ tay kéo mạnh, người tôi theo quán tính lao về trước, đập vào một lồng ngực rắn chắc.

Thậm chí tôi nghe được tiếng tim bên kia đập mạnh.

Nơi hai người đứng là một khoảng trống đủ để tôi có thể hô hấp bình thường. Chắc người ta nhận nhầm bạn, tôi định tách ra thì eo bị siết chặt hơn.

"Bình...". Một giọng quen thuộc từ đỉnh đầu vọng xuống: "Sao lại tránh mặt tớ?"

Tôi thảng thốt ngẩng đầu, thấy đôi lông mày khó chịu đến xoắn xuýt cả lại, nhưng làm sao khó chịu hơn lòng tôi?

Tôi đảo mắt nhìn chỗ khác: "Tớ không tránh, tránh làm gì?"

Dương ghé sát mặt tôi, xung quanh tiếng người, tiếng nhạc ầm ầm nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng cậu: "Đừng hòng lừa tớ, cậu đang giận dỗi. Nói đi, giận gì?"

Gần quá, mắt tôi cứ vô thức găm chặt môi cậu.

Giận gì à? Đương nhiên là giận cậu yêu người khác nhưng vẫn gieo hi vọng cho tôi, như thế này. Mẹ tôi bảo tình yêu tuổi học trò ngờ ngệch, quả thật như vậy.

Tôi vẫn nhìn môi Dương, hỏi thẳng: "Sao? Định hôn tớ?"

Cậu ngẩn ra, chắc không ngờ tôi sẽ thốt ra lời này. Còn tôi chỉ thấy buồn bực khi nhớ tới cảnh cậu và cô bé kia tình tứ, tôi lúc này cứ như một con hề.

Lát sau Dương bảo: "Lạc đề rồi."

Tôi áp sát cậu, chóp mũi chạm nhau: "Phải không?"

Hơi thở của cậu rất nóng, tất cả cảm xúc hỗn loạn như muốn xé nát lồng ngực nhỏ bé của tôi. Khi môi cậu tiến sát, tôi nghĩ mình đã thích cậu ba năm, nhưng tôi có tự trọng.

Chỉ một chút nữa, chúng tôi sẽ chạm môi. Tôi nghiêng mặt né tránh trước sự hụt hẫng của Dương.

"Giỏi thật đấy." Tôi cười nhạt: "Ai cậu cũng hôn được."

"..."

Tôi thoát khỏi vòng tay cậu: "Tớ là gì của cậu?"

Nói ra rồi, rốt cuộc tôi đã nói ra được rồi, nhưng không nên ở trong tình huống này.

Không đợi cậu trả lời, tôi tự trả lời: "Là bạn, là bạn thì không thể hôn được..."

Dừng một chút, chốt hạ: "Tớ không tùy tiện như cậu."

Dương im lặng, tôi biết đó là một lời xúc phạm, nhưng chỉ cách này tôi mới có thể tự cứu lấy mình. Tôi cụp mắt không dám nhìn cậu, không rõ cậu cảm thấy thế nào.

Rồi bỗng nghe tiếng cậu cười: "Ồn quá, chả nghe thấy gì hết..."

Tôi ngẩng đầu nhìn vẻ tươi cười của Dương, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cậu ngoảnh đi, nắm tay tôi bảo: "Ở đây ngộp, tớ đưa cậu về phòng."

Sống mũi cay cay, tôi muốn khóc một trận đã đời nhưng không thể. Phải, tôi hèn nhát, tôi không dám dứt khoát, tôi tham lam, dù biết mình chẳng khác gì đang chen chân vào mối quan hệ của người khác.

Tôi nhìn lưng Dương, thẳng và đẹp. Muốn hỏi cậu vì sao lại lờ đi, cậu định dằn vặt tôi đến bao giờ.

"Bình."

Giọng Ngưu.

Ngưu xuất hiện bắt lấy bàn tay còn lại của tôi, ngăn không cho Dương đưa tôi đi. Tôi quay ngoắt lại, như trông thấy cứu tinh.

"Thôi, tớ đi với Ngưu, cậu ở lại chơi vui."

Tôi gỡ tay Dương, dứt khoát bỏ theo Ngưu. Toàn bộ quyết tâm yếu ớt của tôi dồn trong một lần này.

Chúng tôi đi thẳng đến chân cầu thang toà nhà B1. Ngưu buông tay, thấp giọng: "Khóc đi."

Tôi ngồi thụp xuống, vòng tay ôm đầu khóc nấc lên, còn cậu lặng lẽ ngồi bên cạnh. Xa xa tiếng nhạc xập xình bỏ quên chúng tôi ở đây, trong khoảng không tĩnh lặng.

"Mày biết tao thích Dương?" Tôi hỏi.

Ngưu gật đầu: "Ừ."

Nhưng cậu không cản tôi dấn thân vào mớ cảm xúc đầy gai nhọn ấy, cậu bảo: "Nếu mày không tự tỉnh, sẽ chẳng ai gọi mày dậy nổi."

Tôi nén cơn nấc nghẹn, cuối cùng chỉ nặn ra một câu: "Cảm ơn mày."

Gió thổi qua gò má, như muốn hong khô nước mắt. Ngưu thở dài, vươn tay lau nước mắt trên mặt tôi, động tác cẩn thận nhưng hơi vụng về, hẳn là lần đầu.

"Chuyện qua rồi. Khóc ra được là tốt."

Ừ, đều qua rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com