Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

38

Thứ sáu, ngày 8/2/2019

Đây là chuyến dã ngoại đầu tiên của chúng tôi, đương nhiên, không chỉ mỗi mình chúng tôi.

8 giờ sáng, tôi và Mã có mặt tại nhà Kết, phóng xe vào huyện, tới nhà Giải tốn chừng tiếng rưỡi. Lần đầu đặt chân đến lãnh địa của nhỏ bạn, tôi đại khái hiểu được cuộc sống gia đình nó, bác gái trông hiền hơn so với tưởng tượng, còn tặng chúng tôi mỗi đứa một bao lì xì nhỏ xinh.

Ngồi đưa chuyện một hồi thì những đứa khác cũng cập bến, Giải nói với bố mẹ vài câu rồi dẫn chúng tôi rời đi.

Đoàn tổng cộng 20 người, 9 nam 11 nữ nên tiết kiệm nhiều thời gian dựng lều. Tôi không ngại, vì chủ yếu đều học ngoài thành phố, các bạn bên trường W cũng có vài người quen từ hồi tiểu học, trung học.

Vấn đề duy nhất là Dương.

Trước đó tôi chưa từng được thông báo về điều này, Yết bận rộn nên không kiểm soát hết, chính nó cũng bất ngờ. Còn Giải thì huých vai Sư, rõ ràng đã nhắc đừng rủ Dương, thế mà quanh đi quẩn lại vẫn dẫn cậu tới. Tôi biết chị em sợ tôi khó xử, nhưng nghĩ kĩ thì tránh ngày một, ngày hai chứ tránh mãi được chắc. Tôi kéo tay Giải bảo thôi.

Kế hoạch hoạt động trong hai ngày một đêm được vạch chi tiết, suốt quá trình trải nghiệm hoàn toàn không phát sinh vấn đề. Cái khác không nói, riêng phương diện này Song Tử rất có kinh nghiệm. Nhìn cách cậu ta xoay sở mọi việc, dựng lều, nướng thịt, chèo sup, nghe cách cậu ta nói chuyện dẫn dắt mọi người, tôi phần nào hiểu lí do Kết bị thu hút.

Hồ nước rộng và trong xanh, trời nhiều mây, hơi âm u nhưng không mưa, thi thoảng sẽ có cơn gió lạnh thổi qua. Suốt buổi chiều, có người chèo sup, có người chụp ảnh, người ngắm cảnh, người mải ăn, thậm chí còn có người chui vào lều ngủ. Điển hình là con Bảo. Nó ngủ miết, ngủ tới nỗi thằng Xử chơi chán chê, bị đẩy xuống nước mấy lượt phải cởi áo hong khô, nó vẫn ngủ ngon lành. Chúng tôi ngồi ngoài uống trà nóng, bảo Xử dựng nó dậy.

Chỉ thấy cậu nở nụ cười ranh mãnh, sau đó mình trần chui vào trong. Lại sau đó, chúng tôi nghe tiếng hét thất thanh và một tràng chửi điệu nghệ của con Bảo.

Giải cười: "Không ấy tao chia tay thằng Sư xong hai đứa quay sang vờn nhau thế này, vui phải biết."

Mã góp vui: "Cá nhỏ thấy sao?"

Ngư ngớ người. Khổ thân thằng bé, đang mải cắt thịt hầu chị yêu thì chị yêu tạt ngay gáo nước lạnh. Cơ mà nhìn vẻ nai tơ ngơ ngác đấy, không lạ khi con Mã tối ngày nghĩ trò trêu chọc thằng bé.

À đấy, mục đích chuyến đi lần này, ngoài vui chơi giải trí ra thì còn vì tạo điều kiện cho con Yết rút ngắn khoảng cách với lớp trưởng. Tính Ngưu trầm lặng xưa giờ, lúc chúng tôi mải buôn chuyện và đám con trai cười ha hả trên những tấm ván sup, cậu lựa chọn ngồi một góc riêng tư vẽ tranh.

Yết từng kể, có lần sang trọ Ngưu học phát hiện tập giấy vẽ của cậu, phác chì thôi nhưng đẹp lắm, chủ yếu là vẽ cảnh vật. Cho nên tôi cảm thấy cậu khá giống Sư, đa tài, nhưng lại chỉ thích hưởng thụ cái tài ấy một mình.

Tôi đưa chiếc khăn choàng cho Yết để nó mang qua chỗ Ngưu, hai đứa ngồi với nhau, có cảm giác rất đỗi tự nhiên. Tôi không giải thích rõ được loại cảm giác nhất thời này, với lại trong lòng tôi cũng đang ngổn ngang suy nghĩ.

Lần đầu tiên tôi bắt chuyện với Ngưu, nhớ không nhầm là vì chuyện tuyển admin cho trang cfs trường. Khi đó tôi được các anh chị để mắt vì màn thuyết trình mâm cỗ trung thu năm lớp 10, anh chị nói vẫn cần thêm một bạn, bảo tôi tìm thử. Tôi đảo mắt nhìn quanh lớp, cuối cùng chạy tới bắt chuyện với cậu.

Cậu và tôi học với nhau, làm việc với nhau, tâm sự với nhau. Thậm chí có vài chuyện bí mật, người đầu tiên tôi chia sẻ lại là cậu. Ngưu quả thật là một chàng trai tốt, nhưng cái tốt của cậu có gì đó dửng dưng. Không chắc lắm, có lẽ vì cậu làm gì cũng một mình.

Tôi hay cười bảo, kiểu như mày chắc chả thích nổi ai đâu nhỉ. Cậu chỉ im lặng.

Tôi nuốt ngụm trà, hít vào thật sâu, thở ra. Trống rỗng. Ngưu à, đã có người tiến lại gần mày rồi đấy, đã có người muốn bước vào cuộc sống của mày. Mày không còn một mình nữa rồi.

Tối muộn, lửa bập bùng, cả bọn ngồi quây tròn xung quanh sưởi ấm, nghĩ vài trò chơi, giữa chừng Sư còn lôi đàn ra góp vui. Người ta nói về thành xuân như thứ gì đó thật to tát, kì thực nó chỉ gói gọn trong những thời khắc ngắn ngủi mà đơn thuần vậy thôi.

Chuyến đi lần này còn có Tuấn Anh, người yêu cũ của Giải. Vì sao tôi nhắc đến cậu ta, thì bởi cách cậu ta tiếp cận Giải, khả năng cao muốn nối lại mối quan hệ. Hai đứa bắt đầu quen nhau từ kì hai năm lớp 10, khá tốt đẹp, lúc đó chúng tôi còn nghĩ chắc là sẽ bền lắm. Thế nhưng giữa năm 11, cậu ta đột nhiên thông báo phải xuống Hà Nội học.

Chiều hôm ấy mưa tầm tã, Giải chạy về kí túc xá với bộ dạng thảm hại. Nó là đứa luôn thiếu cảm giác an toàn, lần đầu yêu đương nhiệt tình lại bị người ta đá không thương tiếc. Chỉ một câu kết thúc nhanh gọn. Sau đó chừng ba tháng, Giải và Sư công khai hẹn hò. Từ một người nổi bật đến một người nổi bật khác, Tuấn Anh và Sư giống nhau đến bất ngờ, ngoại hình, chiều cao, tính cách cũng hao hao.

Khi đó tôi nghĩ, tình yêu đúng thật nực cười.

Tưởng vậy là hết, thế mà Tuấn Anh quay về rồi, quay về bám riết lấy con nhỏ. Chúng tôi ngồi quanh đống lửa trò chuyện, cậu ta liên tục gợi những kí ức cũ, các bạn bên trường W không hiểu rõ, cũng hùa theo cậu ta.

Ai đó nói, trông Sư giống Tuấn Anh thật, mới gặp không biết còn tưởng anh em hay họ hàng gì đấy.

Tôi nhớ đầu buổi Sư có đàn "My Everything", nói là bài Giải thích nghe nhất. Nhưng kì thực Tuấn Anh mới là người thích nghe, bởi vì cậu ta thích nghe nên Giải cũng thích.

Giải đứng dậy: "Tao ngủ đây, bọn mày chơi tiếp đi."

Tôi bất giác nhìn sang, chỉ thấy Sư im lặng vân vê chiếc vòng tay đôi.

Mọi người cũng tản dần. Tôi nán lại bên đống lửa sắp tắt, yên lặng ngắm mặt hồ phản chiếu bóng trăng rất mờ. Không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy có chút ảo não.

"Nghĩ gì thế?"

Dương ngồi xuống bên cạnh, dường như có dòng điện chạy qua người, tôi hơi mất bình tĩnh: "Không. Ngồi chơi thôi."

Cậu cởi áo khoác ngoài khoác cho tôi, mùi hương cơ thể tự nhiên khoả đầy khoang mũi, tôi thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim mình đập loạn. Cậu nói chuyện với tôi, những câu bâng quơ, nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy.

"Bình."

Lần này giật mình ngẩng đầu, phát hiện khuôn mặt quen thuộc gần ngay trước mắt. Tôi muốn né nhưng cậu nhanh chóng chặn mọi đường lui: "Dạo này cậu tránh mặt tớ suốt."

"Không..."

"Tớ làm gì sai, hay là có gì..."

"Tớ..." Tôi dừng lại, nhìn Dương. Tôi phát ngán cái kiểu vờn nhau mập mờ thế này rồi: "Cậu đang có người yêu, tớ không muốn bị hiểu lầm."

Lúc nhận ra một lời này có bao nhiêu giận dỗi và ghen tỵ, thì cũng là lúc bầu không khí giữa cả hai biến đổi.

"Huế gặp cậu rồi à?" Cậu hỏi.

"Ừ." Tôi ậm ừ: "Cũng không có gì..."

"Huế bảo gì với cậu? Bảo đang quen tớ?"

Cái này thì không, tôi lắc đầu.

Dương chậm rãi vén tóc tôi ra sau tai, ngón tay cái miết vành tai tôi, nói: "Không như cậu nghĩ đâu, tớ không hẹn hò với ai cả."

Khi cậu nói cánh môi tiến sát, hơi thở ấm nóng phả vào lỗ tai khiến tôi rùng mình, nhưng nhiêu đó chưa đủ đánh gãy lí trí của tôi.

"Tớ thấy Huế hôn cậu, như vậy vẫn chưa phải hẹn hò?"

Dương dừng động tác, tôi biết cậu đang bối rối, chắc có lẽ vì không ngờ tôi sẽ hỏi thẳng. Thế nên người duy nhất cứu vớt thể diện cho cả hai bây giờ chỉ có thể là tôi thôi.

"Năm cuối rồi, tớ sợ phiền phức lắm Dương ạ."

Đúng lúc đứng dậy rời đi, tôi chỉ cản thấy bả vai bị ấn mạnh một cái, sau đó vành tai nóng lên, hai hàng răng mang theo chút ẩm ướt đột ngột gặm lấy. Giống như một kiểu gây tê, Dương khoá chặt tôi trong lòng, há miệng cắn vành tai tôi, còn tôi thì chết điếng tại chỗ.

"Bị điên à?! Cậu..."

Tôi không tài nào cựa quậy, cảm giác kích thích vì sợ bị phát hiện như muốn đẩy trái tim vọt lên cuống họng. Tôi hoảng loạn, chỉ có thể cật lực kiểm soát hô hấp, tự trấn an bản thân.

"Bình." Dương rốt cuộc chịu buông tha cho cái tai đáng thương của tôi, gục đầu vào hõm vai tôi: "Tớ đếch quan tâm chúng nó nghĩ gì nói gì, cuộc sống của tớ mà, cần gì phải giải thích. Nhưng mà cậu, tớ cứ nghĩ suốt xem cậu đang nghĩ gì về tớ. Tớ bắt đầu đoán, đoán không ra thì sợ, lại đoán, lại sợ."

"..."

"Sợ cậu hiểu lầm, sợ cậu nghĩ tớ là thằng tệ hại. Mà tớ thì không biết giải thích kiểu gì."

Không có lời khẳng định nào ở đây, nhưng hơi thở của cậu nóng và dồn dập, khiến dòng suy nghĩ trong tôi dần nhiễu loạn. Tôi bắt đầu ảo tưởng, tự đào ra lí do thuyết phục bản thân, làm bản thân tin những lời cậu nói. Chắc hẳn tôi đã hiểu lầm gì đó. Chắc hẳn cậu có một chút, chỉ chút chút cũng được... thích tôi chăng?

Tôi vỗ nhẹ lưng Dương: "Đừng thế... Không phải thì thôi, tớ không tránh cậu nữa."

"Thật?"

"Thật. Cứ lại như bình thường."

Cậu kích động ghì chặt tôi, nhưng tôi kiên quyết đẩy ra, chủ yếu vì muốn che giấu tiếng tim mình đang đập thình thịch: "Ngoài hơi lạnh, tớ vào trước đây. Cậu... Cậu cũng ngủ sớm đi."

Thế này, không tính là sai trái đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com