Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

62

Thứ sáu, ngày 26/04/2019

Đầu giờ chiều có mặt ở sân bóng, ngồi ở bậc đá gần sân nhất, vị trí quen thuộc để theo dõi từng bước di chuyển của chàng trai tôi yêu. Nắng vàng trải khắp mặt đất, phủ lên mình các cầu thủ lớp giáp sáng lấp lánh.

Hôm nay chúng tôi ở đây, mắt hướng về chính giữa sân bóng, mỗi người đều có cho mình mối bận tâm riêng.

Với một người vốn dĩ chẳng yêu thích thể thao như tôi, giờ đây lại có thể theo sát từng trận đấu quả thực là sự thay đổi lớn. Chẳng bao lâu, tôi thấy Dương dẫn đầu hàng tiến vào sân, thấy ánh mắt cậu hướng lên tìm kiếm hình bóng tôi, thấy nụ cười dịu dàng trong nắng chiều.

Phải, tôi đã thay đổi thật nhiều vì cậu.

Vì cậu, tôi quen thuộc nơi này đến từng ngóc ngách, từ vị trí xa nhất đến vị trí gần nhất, từ từ bước vào tim cậu. Ngồi tại đây, cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ. Sau hàng trăm giờ đồng hồ đơn phương dõi theo, rốt cuộc cũng đợi được khoảnh khắc cậu chủ động ngẩng đầu tìm kiếm mình.

Tôi nghĩ, thời học sinh tưởng dài mà kết thúc lại chóng vánh, nhưng chúng tôi còn cả chặng đường phía trước. Đó là sự mãn nguyện nhỏ bé tôi đạt được sau chuỗi ngày kiên trì.

Thành thực mà nói, tôi để tâm đến những lời chia rẽ của Huế. Dù cho tin tưởng Dương vô điều kiện, nhưng tận đáy lòng vẫn ngấm ngầm hoài nghi cùng đố kị, sợ hãi.

Sự thật là giữa tôi và cậu không hề có bất cứ sợi dây ràng buộc nào.

Tôi siết chặt khăn bông trong tay, còn Giải nắm lấy tay tôi trấn an. Biết rõ vì sao hôm nay tất cả chúng nó cố ý kẹp tôi ở giữa, nhưng tôi sẽ không im lặng. Nhất định hôm nay phải công khai mối quan hệ này. Tôi đủ nỗ lực để sở hữu nó, cũng đủ can đảm để bảo vệ nó.

Nhất định.

Hai tiếng trôi qua, tràng pháo tay giòn giã kéo tôi về thực tại. Đầu váng mắt hoa, chắc là say nắng. Mã ngồi bên cạnh dí chai nước lạnh vào má tôi: "Ổn không đấy?"

Tôi không đáp lời, vì lúc này toàn bộ lực chú ý đang đặt trên người Dương. Cậu vẫy tay cười nói với đồng đội rồi di chuyển khỏi sân. Tôi lập tức đứng bật dậy, dường như có quả tạ thình lình rơi trúng đầu, cả người lảo đảo ngã vào lòng Mã.

Đám chị em nhất quyết muốn đưa tôi về kí túc xá, nhưng tôi chỉ nghĩ đến việc đưa khăn và nước cho Dương. Sau đó sẽ kiễng chân thơm má cậu trước con mắt mọi người, chứng minh cậu thuộc về tôi.

Thế nhưng khi vùng thoát chạy đến bên cạnh, cánh tay ấy đã bị ai khác ôm lấy.

Tôi ngây người.

Huế rất tự nhiên ôm cánh tay Dương, cầm khăn bông lau mồ hôi trên mặt, trên cổ cậu, sau đó đưa chai nước đã vặn nắp sẵn. Tất cả hành động mà người thực hiện đáng ra phải là tôi.

"Chị ơi, quan tâm bồ người khác quá mức là không tốt đâu." Huế mỉm cười: "Em không muốn nổi nóng với chị, nên là..."

"Ai mới là người quan tâm thái quá ở đây?" Tôi ngắt lời: "Tránh ra."

Nói rồi định vươn tay kéo Dương về phía mình, nhưng cánh tay đưa ra giữa chừng bị con bé hất văng: "Chị định làm gì?"

Giờ thì đầu tôi sắp nổ tung vì giận dữ, đám chị em kịp chạy tới ngăn cản trước khi tôi lao tới đẩy ngã con bé. Dường như cảm nhận được cơn thịnh nộ của tôi, Dương vòng lên che chắn cho Huế, còn tôi tròn mắt không tin nổi nhìn cậu.

"Thiên Bình, bình tĩnh đã." Giải khoá chặt cánh tay tôi.

Tôi vẫn nhìn Dương: "Hình như cậu đứng nhầm chỗ rồi."

Huế xen ngang: "Anh Dương là bồ em, em quan tâm thì sai à? Chị làm sao đấy?"

Tôi nghiến răng: "Chị không nói chuyện với em!"

Dương im lặng, mặc cho cánh tay vẫn bị người khác ôm chặt. Xem ra cậu chẳng buồn giải thích hay lo sợ bạn gái mình sẽ hiểu lầm. Cậu và Huế nhìn nhau trao đổi thông tin gì đó mà "người ngoài" như tôi không tài nào hiểu nổi.

Chưa bao giờ tôi thấy mình sợ hãi như thế. Dù cố tự tẩy não rằng bản thân đang quá kích động, phải mềm mỏng, phải bình tĩnh, nhưng miệng tôi lại chỉ thốt ra những lời chất vấn.

"Sao cậu không phủ nhận? Hả Dương? Nó nhận là người yêu của cậu, nói dối công khai như thế mà cậu cũng im?"

Dương hơi bực: "Có chuyện gì về kí túc giải quyết, cậu định làm ầm lên ở đây à?"

Chưa bao giờ tôi thấy cậu xa lạ đến độ này, cứ như đeo một chiếc mặt nạ khác. Cả người tôi run bần bật: "Tớ bảo công khai thì cậu lờ đi, bây giờ tớ bị người khác nói mấy câu cho ra rìa, cậu cũng vẫn lờ đi. Rõ ràng tớ là..."

"Thôi đi!" Giọng Dương lớn át giọng tôi: "Đừng làm mất mặt nhau nữa, lát tớ nói chuyện với cậu sau."

Nói rồi dắt Huế lướt qua tôi. Cổ họng nghẹn đắng, trái tim như bị hàng trăm người dẫm đạp đến tê dại.

Rõ ràng tôi là bạn gái của cậu.

Một người bạn gái nhìn thấy cảnh bạn trai mình thân thiết với một cô gái khác, tức giận chẳng phải là phản ứng hết sức bình thường sao? Tại sao tôi không được tức giận? Tại sao tôi không được hỏi?

Tôi không nhận được sự bảo vệ chính đáng từ người bạn trai là cậu, thậm chí còn không thể lên tiếng thừa nhận mối quan hệ của cả hai.

Cậu không cho tôi cái quyền ấy!

Vội tóm góc áo Dương: "Cậu đang ngầm thừa nhận tin đồn là thật đấy à? Dương? Giải thích đi, cậu biết là tớ tin cậu mà..."

Chúng tôi chính thức yêu nhau đến nay là tròn một tháng, nhưng khi bước vào mối quan hệ này, tôi đã sẵn sàng để thành thật và tin tưởng. Tôi cho rằng đó là điều kiện căn bản để duy trì một mối quan hệ, nhưng có vẻ Dương nghĩ khác.

"Rốt cuộc cậu coi tớ là gì?"

"..."

"Dương?"

"Tớ xin lỗi."

Chẳng buồn giải thích, chắc cậu tưởng tôi là đứa dễ dỗ, vài ba câu là nguôi giận.

Như một trò đùa.

Xây xẩm mặt mày, cơn say nắng làm tôi ngỡ như mình sắp ngất đến nơi. Hoặc là bởi vì nỗi đau tinh thần đang hành hạ. Tôi chẳng thể diễn tả bằng từ ngữ cảm xúc lúc này, muốn bùng nổ, muốn oà khóc nhưng cứ nghẹn ứ lại và chất đầy, dồn ép trong cái vỏ nhỏ bé.

Giải và Mã đỡ lấy tôi, hình như tôi nghe cả tiếng chửi của Bảo, nhưng đã bị Xử bịt miệng. Quan tâm gì nữa cái nhìn của người khác, tôi muốn bọn họ chỉ trỏ cho thật đã, cho đáng cái ngu dại của tôi. Biện minh gì nữa khi sự im lặng của Dương chính là đáp án.

Lại một tiếng "ồ" to vang sau lưng, tôi quay đầu thấy Dương ngã sõng xoài dưới đất, má sưng đỏ vì cú đấm bất ngờ.

Đám đông nhanh chóng bu quanh chứng kiến cảnh tượng hai thằng con trai đánh nhau. Ngưu đè lên người Dương, giáng thẳng xuống mặt cậu những đòn quyết liệt.

"Thằng chó! Tao đã bảo mày tránh xa Bình ra rồi!" Ngưu xách cổ áo Dương quát: "Mày bẩn mình mày là được, đừng lôi người khác vào!"

Hội Ngư, Sư, Xử nhanh chóng lao vào tách hai người ra, hiện trường náo loạn thu hút ngày càng nhiều người tò mò đến xem.

Dương trở mình trả lại Ngưu một cú đấm, vừa thở vừa cười nhạo: "Mày thì sạch lắm đấy. Bám riết con nhà người ta, chẳng biết trong đầu đang nghĩ mấy thứ bẩn tưởi gì đâu?!"

"Đéo phải ai cũng như mày!"

Cứ đà này thế nào cũng to chuyện thật sự, tôi vùng khỏi tay Giải nhào tới ôm Ngưu kéo sang một bên. Bình thường cậu luôn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, không ngờ cũng có lúc rơi vào trạng thái mất kiểm soát.

Biết sức mình có hạn, tôi chỉ đành siết chặt eo cậu gào lên: "Ngưu! Mày điên à? Có thôi ngay không?"

Ngưu cúi đầu nhìn mặt mũi tôi tái mét mới bình tĩnh đôi chút: "Sao thế?"

"Tao mệt... khó thở..."

Ngưu không nói gì nữa, trực tiếp nắm bả vai tôi kéo đi. Lần này thì tôi đã nghe được Dương gọi tên mình, ngoảnh nhìn vẻ mặt tức giận và mất mát của cậu, chỉ cảm thấy nực cười.

"Dương không cần nói nữa đâu, tớ hiểu mà."

Cậu đã trả lời tớ rồi còn gì.

May mọi người kịp can ngăn nên cuối cùng không ai bị thương nặng. Tôi ném ánh mắt trấn an về phía chị em rồi cùng Ngưu quay về phòng trọ của cậu, giúp cậu bôi thuốc.

Suốt quá trình cả hai chẳng hé miệng nửa câu. Tôi đem hộp đựng thuốc cất vào trong tủ, ngồi xuống bên cạnh Ngưu, thở dài: "Biết là mày bất bình thay tao, nhưng không cần phải làm đến mức ấy."

Ngưu lảng đi: "Sao rồi? Còn mệt không?"

"Đỡ hơn rồi..." Tôi không chịu buông tha: "Mà đấy, bình thường điềm đạm lắm cơ mà, tự dưng sửng cồ lên. Chuyện mà đến tai các thầy thì toang... Với cả mày đánh đấm như thế, con Yết đứng nhìn sợ khóc thấy thương luôn..."

Cậu tức đến hít thở không thông, cắt ngang lời tôi: "Mày còn thừa thời gian để ý người khác cơ đấy?"

Tôi mím môi: "Lại chả..."

Cậu nhìn tôi chăm chú, nét giận dữ trong mắt tản đi, cuối cùng bảo: "Thôi, chuyện đã rồi, mày dứt hẳn với nó đi."

"Ừ."

"Tao muốn chửi cho mày tỉnh ra, nhưng lần nào cũng không nỡ."

"Ừ."

Cả hai dần bình tĩnh lại, Ngưu biết mình nóng, còn tôi biết mình ngu. Yêu đến lú lẫn, hèn mọn mà cứ nghĩ mình đang nhẫn nhịn, đang hiểu chuyện.

Giờ để ý khóe môi Ngưu bị rách da, lại rớm máu, tôi không yên tâm lấy bông tăm dặm thêm ít thuốc. Cậu cũng rất phối hợp, tuyệt nhiên không kêu ca.

Xung quanh yên tĩnh, những suy nghĩ vẩn vơ lại xuất hiện trong óc. Cánh môi trước mắt khiến tôi nhớ khi đó, khi tôi tỏ tình Dương đã chủ động hôn tôi. Thì ra cậu cũng thích tôi lắm.

Dương nói, kì thực cậu không có nhiều mong đợi vào ngày sinh nhật, nhưng khoảnh khắc nghe tôi thừa nhận tình cảm, liền cảm thấy không cần phải ước thêm bất cứ điều gì nữa.

Một lúc nào đó, con người sẽ khóc vì những thứ khiến họ từng vui.

Ừ. Tôi thật sự đã rất vui.

Tôi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Ngưu đang chăm chú nhìn mình. Khoảng cách khá gần, đủ để cậu phát hiện nỗi buồn tủi trong mắt tôi.

Tôi cúi đầu định dịch ra, lại bị cậu ấn đầu vào ngực.

"Khóc đi."

Giọng Ngưu rất khẽ: "Hôm nay thôi, ngày mai phải cười đấy."

Nước mắt bắt đầu ứa ra, tôi dặn: "Lỡ tao khóc mệt quá ngủ mất, nhớ gọi điện bảo con Mã tới đón tao."

Bàn tay cậu xoa nhẹ sau gáy: "Ừ, biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com