hồi ức số 25.
thước phim số 25: những vì sao lạc lối
Trong cái rét lạnh buốt thấm vào từng tế bào da thịt, phố thị vẫn khoác lên mình tấm áo choàng rực rỡ của mùa Giáng Sinh cận kề. Dọc hai bên đường, những chuỗi đèn lấp lánh, xanh đỏ đan xen, vẽ nên một không gian huyền ảo. Âm nhạc mùa lễ hội du dương vọng ra từ những ô cửa kính lung linh, như rót mật vào lòng người qua lại. Giữa dòng người náo nhiệt ấy, Đào Song Ngư nép mình bên Nguyệt Xử Nữ, tay trong tay dạo bước giữa vô vàn cửa hiệu thời trang. Tâm trí Song Ngư giờ đây chỉ hướng về mục tiêu duy nhất là tìm kiếm chiếc váy hoàn hảo cho buổi đi chơi cuối tuần, nơi cô sẽ bày tỏ tình cảm với Lục Ma Kết.
"Không phải bữa trước cậu bảo chọn được váy rồi à?" Nguyệt Xử Nữ khẽ hỏi, giọng mang chút mệt mỏi.
"Thì bữa trước tớ thấy cũng ổn thật mà lúc sau lại thấy nó hơi đơn giản."
Đào Song Ngư đáp, ánh mắt vẫn không ngừng lướt qua những ma-nơ-canh lung linh trong các cửa hàng.
"Ngư ơi là Ngư, tớ sắp thở không ra hơi rồi!"
Nguyệt Xử Nữ thở dài, nhìn Đào Song Ngư vẫn còn hí hửng sau khi đã dạo hơn chục cửa hàng. Đôi chân cô đã mỏi nhừ, vậy mà cô bạn vẫn chưa có ý định dừng lại.
"Chịu khó thêm xíu nữa đi mà Xử Nữ ~ Vì một buổi tỏ tình đầy lãng mạn của bạn thân cậu, đi mà nha ~ năn nỉ luôn ó ~"
Đào Song Ngư nũng nịu kéo tay Nguyệt Xử Nữ, đôi mắt to tròn hệt như chú mèo nhỏ đòi ăn.
"Vâng vâng, giờ trong đầu cậu chỉ có tỏ tình thôi chứ gì." Xử Nữ lẩm bẩm nhưng khóe môi vẫn không giấu nổi nụ cười bất lực.
Đào Song Ngư cười khúc khích, tinh nghịch nháy mắt. Trong khi Xử Nữ vẫn còn cằn nhằn thêm vài lời thì ánh mắt Song Ngư đã hướng về cửa tiệm nhỏ bên kia đường. Cô khẽ nheo mắt, một chiếc váy trắng bồng bềnh dài ngang gối, thắt eo được điểm thêm vài bông hoa màu lam đem lại cảm giác nhẹ nhàng như nàng tiên nhỏ. Nhờ kinh nghiệm quan sát cũng như tiếp xúc với Lục Ma Kết, cô có linh cảm sâu sắc rằng đây chính là gu của cậu bạn.
"Đi thôi nào, bạn thân yêu của tớ ~"
Đào Song Ngư mỉm cười hài lòng, kéo tay Nguyệt Xử Nữ băng qua con phố đông đúc. Tiếng la thất thanh của Xử Nữ vang vọng giữa không gian se lạnh, tan vào tiếng nhạc Giáng Sinh rộn rã.
...
Lục Ma Kết đút hai bàn tay đã ửng đỏ vì lạnh vào túi áo khoác dày cộm, ánh mắt dõi theo con phố náo nhiệt, nơi mà không khí Giáng Sinh đã tràn ngập dù còn vài ngày nữa mới đến chính lễ. Những dây đèn đủ màu sắc như những dải lụa mềm mại quấn quanh những tán cây, những mặt tiền cửa hiệu, tạo nên một khung cảnh lung linh phố xá. Ở trung tâm thành phố còn được trang trí lộng lẫy bằng một cây thông khổng lồ với ngôi sao rực rỡ ánh vàng trên đỉnh.
Lục Ma Kết bất giác nhoẻn miệng cười, trong lòng bỗng chốc cảm thấy ấm áp đến lạ. Dẫu ngày mai, lời thổ lộ chân thành kia có thể không được đáp lại, cậu vẫn cảm thấy lòng mình thanh thản. Ít nhất, cậu đã đủ can đảm để nói ra những rung động sâu kín. Tự nhủ với lòng mình như thế, Lục Ma Kết dừng lại trước cửa tiệm bánh "Sweet Dream" quen thuộc, nơi hương thơm ngọt ngào luôn vỗ về khứu giác cậu mỗi khi ngang qua.
leng keng...leng keng
Tiếng chuông gió nhỏ ngân lên khi Lục Ma Kết đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, báo hiệu có vị khách mới. Chị nhân viên đang sắp xếp những chiếc bánh quy xinh xắn trên kệ liền ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tươi tắn chào đón. Lục Ma Kết chậm rãi dạo một vòng quanh tiệm, ánh mắt cậu dừng lại ở khu vực những chiếc túi giấy đựng bánh được trang trí tỉ mỉ. Vô vàn kiểu dáng, họa tiết khiến cậu có chút băn khoăn, đứng lặng một hồi lâu, đôi mày khẽ cau lại trong suy tư. Chị nhân viên đứng gần đó nhận thấy vẻ bối rối của cậu, tò mò tiến lại gần.
"Chào em, em có cần chị giúp gì không?"
"À..dạ..chị xem thử giúp em mẫu này hay mẫu này đẹp hơn ạ?"
Lục Ma Kết có chút lúng túng, nhưng vẫn mạnh dạn đưa ra hai chiếc túi giấy mà cậu ưng ý nhất, gò má thoáng ửng hồng. Vẻ ngượng ngùng của vị khách nhỏ không khỏi khiến chị nhân viên mỉm cười.
"Chị thấy mẫu này đáng yêu nè." Chị nhân viên chỉ vào một chiếc túi giấy in hình những bông tuyết trắng tinh khôi trên nền xanh nhạt, rồi ánh mắt chị chợt lóe lên một tia nhận ra. "Mà em có phải là cậu bé hôm trước nhờ chị tư vấn làm bánh không?"
"Đúng rồi ạ."
Lục Ma Kết khẽ gật đầu, vành tai cũng hơi nóng lên. Sau khi lịch sự chào tạm biệt chị nhân viên tốt bụng, cậu ôm nhẹ chiếc túi giấy trong tay, tiếp tục bước đi trên con phố đêm. Chỉ một chiếc túi giấy nhỏ thôi, mà khóe miệng Lục Ma Kết vẫn không thể khép lại nụ cười rạng rỡ. Nhịp tim trong lồng ngực cậu vẫn vô thức đập những hồi trống rộn ràng, như đang hòa cùng khúc nhạc Giáng Sinh đang vang vọng đâu đó trong không gian.
...
Ngày cô cậu học sinh 12Z mong chờ cuối cùng cũng đến.
Sau bữa tiệc liên hoan cuối năm tưng bừng và náo nhiệt, cả đám nhất trí kéo nhau đến một bãi bồi nhỏ ven sông. Chốn ngoại ô yên tĩnh này không chỉ xoa dịu sự ồn ào vừa trải qua nơi phố thị mà còn là không gian tĩnh lặng cho màn tỏ tình được ấp ủ bấy lâu của Đào Song Ngư dành cho Lục Ma Kết.
Đào Song Ngư quả thật chăm chút rất kỹ cho buổi tối hôm nay, chiếc váy trắng bồng bềnh cùng mái tóc đen huyền được uốn xoăn nhẹ nhàng, điểm thêm vài chiếc nơ nhỏ nhắn, càng tôn lên vè đẹp trong trẻo, dịu dàng của cô. Các cô bạn không ngớt xuýt xoa, ví Song Ngư hệt như nàng tiên nhỏ tỏa sáng giữa bầu trời đêm.
"Tí nữa bọn tớ sẽ cố tách nhau ra, cậu tranh thủ với Ma Kết nha." Ngọc Song Tử thì thầm vào tai Đào Song Ngư, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch.
"Ừm, cảm ơn bọn cậu nhiều nhé." Song Ngư khẽ đáp, trong lòng trào dâng một niềm xúc động khó tả.
Ngay sau lời dặn dò, Ngọc Song Tử liền kéo tay Cát Nhân Mã, cả hai cùng nhau rảo bước trên bãi cát mịn màng, bỏ lại phía sau Lâm Thiên Bình đang ngơ ngác. Nhận ra "âm mưu" của cô bạn lớp phó, Thiên Bình vội vã đuổi theo, trong lòng không khỏi ấm ức, lẽ ra khoảnh khắc lãng mạn này phải là của cậu và Nhân Mã mới đúng!
Những cô bạn còn lại cũng phối hợp nhịp nhàng, mỗi người một góc, kẻ tản bộ ngắm cảnh, người say sưa chụp lại những khoảnh khắc đáng nhớ. Các cậu trai ban đầu còn mơ hồ nghi hoặc, nhưng khi thấy Đào Song Ngư đứng một mình dưới ánh lửa bập bùng, họ nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, khẽ nhếch mép cười rồi giả vờ rủ nhau đi dạo quanh, cố tình tạo không gian riêng tư cho đôi bạn trẻ. Lục Ma Kết đứng giữa vòng vây "diễn xuất" ấy, không khỏi ngơ ngác trước sự hào hứng thái quá của đám bạn.
Đào Song Ngư khẽ bật cười trước màn phối hợp ăn ý đến buồn cười của hội bạn thân. Đúng là "team hỗ trợ" làm việc hết công suất, sau đêm nay cô nhất định phải chiêu đãi một bữa ra trò mới được. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Đào Song Ngư chậm rãi tiến đến gần Lục Ma Kết, nhẹ nhàng khều lấy vạt áo khoác của cậu, giọng nói khẽ khàng như tiếng gió đêm.
"Ma Kết, ra đây với tớ một lát được không? Tớ có chuyện này muốn nói với cậu."
Lục Ma Kết đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi ánh mắt trầm ngâm dừng lại trên gương mặt hơi ửng hồng của Đào Song Ngư. Dạo gần đây, cậu đã cảm nhận được những thay đổi ở cô bạn, cộng thêm màn "tách đàn" lộ liễu của đám bạn, cậu cũng dần hiểu được điều mà Song Ngư muốn nói với mình là gì. Một tiếng thở dài khe khẽ bị kìm nén, Lục Ma Kết gật đầu, lặng lẽ bước theo sau cô bạn. Dù sao cũng là bạn bè suốt những năm tháng qua, cậu nên cho Song Ngư một câu trả lời rõ ràng, dứt khoát.
"Ma Kết, tớ thích cậu."
Lời tỏ tình khẽ khàng nhưng nặng trĩu vang lên giữa không gian tĩnh lặng của bãi bồi ven sông. Lục Ma Kết đứng đối diện Đào Song Ngư, trong lòng dâng lên một nỗi bối rối khó tả. Cậu biết rõ tình cảm chân thành mà cô bạn dành cho mình, nhưng trái tim cậu lại không hề rung động. Cậu trân trọng tình bạn này, không muốn một lời từ chối vụng về sẽ gieo vào lòng cô bạn những vết thương khó lành.
Đào Song Ngư ngước đôi mắt long lanh nhìn Lục Ma Kết, đôi tay nhỏ bé siết chặt vạt váy như đang cố gắng níu giữ một hi vọng mong manh. Sự im lặng kéo dài tựa như một mũi dao vô hình cứa vào trái tim cô. Cô mong như những lời Ngọc Song Tử nói, rằng nếu không dám nói ra tình cảm của mình, làm sao có thể biết được tình cảm của đối phương.
"Tớ rất biết ơn tình cảm cậu dành cho tớ..." Cuối cùng Lục Ma Kết cũng cất tiếng, giọng nói trầm khàn mang theo sự chân thành và cả chút áy náy. "Nhưng tớ thật lòng xin lỗi, tớ không thể đáp lại tình cảm này. Xin lỗi cậu, Song Ngư."
Cuối cùng Lục Ma Kết không biết nói gì hơn ngoài lời xin lỗi, nhìn Đào Song Ngư cúi gầm mặt cũng không nói lời nào liền không biết phải làm gì tiếp theo, cứ thế đứng bất động ở đấy như một bức tượng vô hồn.
Đào Song Ngư nghe những lời vừa rồi liền thấy sống mũi mình cay xè, móng tay thon dài bấm sâu vào lòng bàn tay nhằm ngăn những giọt nước mắt chực trào ra. Đào Song Ngư hít một hơi thật sâu, cố gắng nở một nụ cười nhạt nhòa, cổ họng khô khốc thốt ra từng tiếng đứt quãng:
"Tớ..tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu đã cho tớ biết câu trả lời."
"Cậu về lại chỗ tập trung trước đi, tớ..tớ đi sau."
"Vậy...tớ đi trước."
Lục Ma Kết gật đầu, đôi chân nặng trĩu bước về chỗ cả lớp nhóm lửa, khẽ đưa tay vào trong túi áo khoác chạm nhẹ túi bánh, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác lạnh lẽo.
Ở một góc nọ, các cô cậu còn lại đã ngồi tụ thành vòng tròn ngay ngắn xung quanh ánh lửa, ánh mắt háo hức dõi theo con đường mòn hun hút, chờ đợi sự trở về của cặp đôi vừa tách lẻ. Cho đến khi bóng dáng đơn độc của Lục Ma Kết xuất hiện, sự ngạc nhiên không giấu nổi hiện rõ trên từng khuôn mặt.
"Sao chỉ có mỗi Ma Kết quay lại thế?" Cát Nhân Mã ngờ nghệch hỏi
"Chẳng lẽ...Ma Kết từ chối Song Ngư rồi?"
Ngọc Song Tử khẽ thốt lên, trong lòng trào dâng một nỗi lo lắng mơ hồ, cô không muốn tin rằng màn se duyên đầy tâm huyết của mình lại kết thúc bằng một nốt trầm buồn. Các cậu con trai cũng không giấu nổi vẻ bối rối, những ánh mắt trao nhau đầy ẩn ý. Họ không ngờ rằng những lời Lục Ma Kết từng nhắn 'đính chính' khi bị các cậu trêu trong nhóm chat lại trở thành sự thật. Ai cũng đinh ninh rằng những màn trêu chọc, cãi vặt hàng ngày giữa Ma Kết và Song Ngư là dấu hiệu của một tình cảm đặc biệt.
"Gì mà nhìn tớ chằm chằm thế?"
Lục Ma Kết gượng gạo lên tiếng, cố gắng che giấu sự nặng nề trong lòng. Ánh mắt né tránh của cậu càng khẳng định những suy đoán thầm lặng của mọi người.
"Cậu từ chối Song Ngư rồi đúng chứ?"
Giọng Hoa Kim Ngưu vang lên, thẳng thắn đến mức khiến không chỉ Lục Ma Kết mà cả chín người còn lại đều giật mình. Cô dứt khoát gạt bỏ bàn tay đang níu áo mình của Tống Cự Giải, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào Lục Ma Kết, chờ đợi một lời giải đáp. Hơn ai hết, cô thấu hiểu nỗi đau của một trái tim đơn phương, âm thầm gặm nhấm những cảm xúc không được đáp lại.
Lục Ma Kết im lặng đối diện với ánh mắt dò xét của Hoa Kim Ngưu. Cuối cùng, cậu khẽ gật đầu, một sự thừa nhận lặng lẽ nhưng đầy sức nặng.
"Tớ ra chỗ Song Ngư, bọn cậu cứ về trước đi."
Hoa Kim Ngưu đứng dậy, bước đi không chút do dự, bóng dáng kiên nghị khuất dần vào màn đêm.
Lục Ma Kết đứng như trời trồng, không biết nên biểu lộ cảm xúc gì, túi bánh trong áo khoác cũng bị vò nát từ lúc đối diện với ánh mắt ấy của Hoa Kim Ngưu. Lục Ma Kết cảm thấy sức lực mình như bị hút cạn, một sự trống rỗng lan tỏa, như thể có một sợi dây vô hình vừa bị cắt đứt. Cậu mơ hồ nhận ra, sau đêm nay, bầu không khí tự nhiên, vô tư trong lớp có lẽ sẽ không bao giờ trở lại.
Nguyệt Xử Nữ đứng bên cạnh Lục Ma Kết nên có thể nghe được tiếng tách vụn phát ra từ trong túi áo của cậu, cũng như ánh mắt chua xót bị mái tóc đen nhánh che phủ khi chứng kiến cô bạn ấy lướt ngang qua. Nguyệt Xử Nữ thật không thể tưởng tượng được mối quan hệ mà cô vừa xâu chuỗi được, bàn tay siết chặt vạt áo, gương mặt có chút tái lại. Nguyệt Xử Nữ hướng mắt về phía Đoàn Bảo Bình, cảm giác sợ hãi ngày càng chiếm lấy trái tim cô.
Ngọc Song Tử day day trán thở dài, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này,cô vỗ nhẹ vai Cát Nhân Mã ra hiệu dọn dẹp đồ đạc rồi đi về. Những người còn lại thấy thế cũng lặng lẽ nhìn nhau rồi cuối cùng đành thở dài ra về, để lại phía sau đống lửa tàn và những cảm xúc ngổn ngang chưa kịp nguội.
Hoa Kim Ngưu nhìn bóng lưng thẳng tắp nhưng cô đơn của Đào Song Ngư, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa nghẹn ứ. Cô muốn nói điều gì đó, một lời an ủi, một sự sẻ chia, nhưng tất cả dường như mắc kẹt lại nơi cổ họng. Cuối cùng, Kim Ngưu chỉ im lặng đứng bên cạnh Song Ngư, cùng ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt, không một ánh sao le lói. Khung cảnh tĩnh mịch ấy càng làm tăng thêm cảm giác trống rỗng, mịt mờ trong lòng cả hai cô gái.
Đào Song Ngư cứ ngỡ rằng sau khoảnh khắc Lục Ma Kết quay lưng bước đi, những giọt nước mắt sẽ tuôn rơi như thác lũ, cuốn trôi đi hết những chua xót, hụt hẫng. Nhưng kỳ lạ thay, dù cô cố gắng thế nào, đôi mắt vẫn khô khốc. Cô khẽ đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận những xúc cảm hỗn độn đang giằng xé, len lỏi qua từng kẽ hở trong trái tim, những cảm xúc mà cô không thể diễn tả thành lời. Đào Song Ngư nghiêng đầu nhìn Hoa Kim Ngưu, người bạn vẫn im lặng đứng bên cạnh cô suốt nãy giờ.
"Tớ nên bày ra bộ dáng thế nào đây Kim Ngưu?"
Hoa Kim Ngưu có vô vàn lời muốn nói, bao nhiêu sự đồng cảm, bao nhiêu lời an ủi muốn trao đến Đào Song Ngư. Nhưng một bức tường vô hình dường như đã dựng lên trong lòng cô, ngăn chặn mọi âm thanh bật ra. Cuối cùng, cô chỉ khẽ thở dài, buông một câu nói khẽ khàng:
"Tớ ngưỡng mộ cậu lắm Song Ngư, có thể dũng cảm bày tỏ tình cảm với người mình thích như vậy."
Còn tớ dù có khát khao thế nào cũng chẳng thể thốt ra câu 'tớ thích cậu' được, mãi mãi không...
Ngưỡng mộ sao?
Đào Song Ngư khẽ lặp lại, trong lòng dường như được an ủi phần nào. Đúng vậy, ít nhất cô cũng đã dám nói ra những rung động sâu kín. Thà rằng bị từ chối thẳng thắn, còn hơn là người ấy mãi mãi không hay biết.
Đào Song Ngư không thể ngờ rằng, một ngày không xa, cô lại hối hận về hành động tỏ tình mà mình cho là dũng cảm. Khi vô tình đọc được những dòng tâm tư Lục Ma Kết dành cho người nọ, cô chợt thấy bản thân trông thật ngốc nghếch làm sao.
"Về thôi." Đào Song Ngư khẽ vỗ vai Hoa Kim Ngưu, rồi lặng lẽ cất từng bước chân nặng trĩu trên bãi cát lạnh lẽo.
"Song Ngư..."
Hoa Kim Ngưu nhìn bóng dáng nhỏ bé của Đào Song Ngư liền nghẹn ngào, cô phải làm sao để nụ cười tươi tắn mỗi khi ríu rít trò chuyện của cô bạn quay trở lại đây.
Bầu trời đêm vẫn đen kịt, như đang nuốt chửng mọi niềm vui và hi vọng.
❄️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com