Chương 8: Cửa hàng đồ cổ
Leng keng...
Tiếng chuông cửa vang lên khi Thiên Bình đẩy cửa bước vàng cửa hàng đồ cổ.
Những bức phù điêu và cột chạm khác theo phong cách Baroque, những chiếc tủ nặng nề bằng gỗ óc chó, những tấm thảm thêu, đồ sứ và những bức tranh đã sẫm màu theo thời gian,... Dù bước vào cửa hàng này bao lần, nhưng ấn tượng của cô về nó không bao giờ thay đổi: Bình yên, muôn màu sắc, mọi thứ sắp xếp lộn xộn nhưng rất hài hòa.
- Chào buổi sáng, tiểu công chúa.
- Sáng tốt lành, bác Jiin.
Jiin khoảng hơn 50 tuổi, ông có đôi mắt xanh luôn cười, đầy vẻ giễu cợt, lấy việc thách thức cả thế giới như là một thú vui nho nhỏ của bản thân. Mái tóc vàng nhạt như được nhuộm, lượn sóng, và dù đã qua cái tuổi trẻ trung nhưng vóc dáng của ông vẫn rất chuẩn. Ông luôn mặc bộ đồ được may rất đẹp, lời phê bình duy nhất mà Thiên Bình muốn nói với chúng là, trông chúng có vẻ... hơi táo bạo so với một người với độ tuổi như Jiin. Ông không thích đeo cà vạt, thậm chí cả những buổi xã giao, ông thích những chiếc khăn Italia tuyệt đẹp, đầy màu sắc thắt lên cổ áo sơ mi được làm bằng lụa có thêu hai chữ cái đầu tên của ông lồng vào nhau bằng chỉ màu đỏ hoặc xanh da trời.
Jiin một bề rộng văn hóa mà Thiên Bình chưa từng gặp ở bất cứ ai, ông là hiện thân hoàn hảo của câu nói: "Trong các tầng lớp thượng lưu, thái độ lịch thiệp đến thái quá chẳng qua chỉ là cách diễn đạt tinh tế nhất để một người thể hiện sự khinh thường dành cho người khác". Và đối với Thiên Bình, cô có thể thoải mái tận hưởng thái độ lịch thiệp đó mà biết chắc rằng bản thân hoàn toàn nằm ngoài tầm ngắm của sự khinh thường. Đối với cô, Jiin là một sự pha trộn kì lạ: Người cha, người tâm sự, người bạn, người cha xưng tội, thầy giáo nhưng cũng đồng thời không thực sự chính xác là bất cứ ai trong số đó.
Jiin nuông chiều Thiên Bình nhưng trong những lúc cần thiết thì lại vô cùng khắt khe. Cô có thể cam đoan chắc rằng, ông chưa bao giờ đồng ý có ai gọi cái tên thân mật của mình: Jii.
- Quid agis? (Tiếng Latinh: Bác có khỏe không?)
- Bene sum. Et vobis? (Tiếng Latinh: Bác khỏe. Còn cháu?)
- Et gratias agere valeo. (Tiếng Latinh: Cháu khỏe, cảm ơn bác)
Jiin đặc biệt thích tiếng Đức, Pháp và Latinh, ngay từ khi Thiên Bình còn nhỏ, ông đã rất vui vẻ mà dạy cô. Ông luôn nói một cách ngẫu nhiên ba thứ tiếng để kiểm tra trình độ của Thiên Bình.
- Was ist da los? (Tiếng Đức: Có chuyện gì sao?)
- Nichts. Mach dir keine Sorgen (Tiếng Đức: Không có gì. Bác không cần bận tâm)
- Tu as l'air si heureux (Tiếng Pháp: Cháu trông rất vui)
- La première étape de mon plan a été couronnée de succès (Tiếng Pháp: Bước đầu trong kế hoạch của cháu đã thành công)
- Gut gemacht, meine kleine Prinzessin (Tiếng Đức: Làm tốt lắm, tiểu công chúa của tôi)
- Gratias tibi valde (Tiếng Latinh: Cảm ơn bác rất nhiều)
Sau một hồi trao đổi với nhau bằng ba thứ tiếng, Jiin rất hài lòng mà lấy ra bộ cờ vua cũ kĩ của ông. Mỗi lần Thiên Bình ghé thăm cửa hàng đồ cổ nàng cũng đều là lúc cô tận hưởng cái cảm giác kích thích khi được đối đầu với một đối thủ vô cùng thông minh trong môn thể thao trí tuệ này.
Cạnh...
Tiếng quân cờ của Jiin đặt xuống.
Leng keng...
Tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên.
Người bước vào đó, có mái tóc nâu hơi rối, đôi mắt nâu đồng hơi cụp xuống đầy vẻ thân thiện. Là Bạch Dương, cậu ta mang vẻ ngoài thân thiện là vậy nhưng lại là loại người rất giỏi trêu chọc người khác.
Theo sau cậu ta là một cô gái mái mái tóc và màu mắt giống như màu xanh của bầu trời. Mái tóc cột đuôi ngựa, đôi mắt mở to đầy đáng yêu. Là Kim Ngưu.
Thiên Bình nhìn hai người vừa bước vào mà nở nụ cười xã giao đầy châm biếm:
- Xin chào, cơn gió nào đã đưa hai người tới đây, señor Bạch Dương và señor Kim Ngưu (Tiếng Tây Ban Nha: señor là Ngài).
- Ồ... xin chào... ừm... - Bạch Dương cười, không hề có chút gì gọi là xấu hổ khi không nhớ tên Thiên Bình.
- Tôi là Thiên Bình.
- T-Tôi là Kim Ngưu, rất vui được gặp cậu. - Kim Ngưu ngại ngùng cúi đầu chào.
Trái ngược với tình trạng của Kim Ngưu, Bạch Dương lại trầm tư như thể đang nhớ một cái gì đó. Một lúc sau mới thốt ra.
- Thiên Bình? Ồ, là cái cô gái đó à?
- Cô gái đó?
- Là cái người cô-chị-gái-đầy-kính-trọng-đã-đổ-hộp-cơm-vào-đầu-đứa-em-gái-mình đó.
Bạch Dương vô cùng hồn nhiên mà nói, không biết là ngây thơ hay cố ý, nhưng vẫn khiến tâm trạng đang tốt đẹp của Thiên Bình giảm đi mấy phần.
- Ồ, thật vinh dự cho tôi quá, được Alfons-Beek đây khen ngợi quả khiến tôi vui lòng.
Alfons-Beek, một câu nói móc mỉa đầy thâm ý (đối với Thiên Bình). Tất nhiên, Bạch Dương hiểu ý nghĩa đó là gì. Alfons Beek, một nhân vật trong tác phẩm của Hermann Hesse - Demian.
Alfons Beek là cậu bạn lớn tuổi nhất kí túc xá nơi Sinclair ở sau buổi lễ kiên tính của mình. Đóng vai trò như một người cố vấn thứ yếu cho Sinclair, cũng là người giới thiệu cho cậu biết đến thú vui và cạm bẫy của bia rượu.
Và Thiên Bình đang so sánh ngầm Bạch Dương với Alfons Beek.
Ám chỉ việc Bạch Dương sinh trước Kim Ngưu, là người bạn "miệng lưỡi sắc bén nhưng tốt bụng" của Kim Ngưu. Hai người họ được nuôi dưỡng và lớn lên tại một trại trẻ mồ côi... và "trùng hợp" làm sao khi Bạch Dương chính là cậu bạn lớn tuổi nhất nơi đó!
Bạch Dương là một tay buôn rượu sành sỏi trong thế giới ngầm, cậu được lòng những khách hàng khó tính nhất, phục vụ họ một cách chu đáo và bí mật tới nỗi "cớm" chẳng bao giờ bắt được cậu.
Bạch Dương chính là cố vấn cho "Sinclair Kim Ngưu" và sẽ là người giới thiệu cho "Sinclair Kim Ngưu" biết tới thứ gọi là "rượu bia", sau này sẽ gây bao rắc rối cho Thiên Bình. Tất nhiên, đó là chuyện của tương lai.
Cô ta... làm sao cô ta biết... không! Có lẽ không phải! Nhưng...
Bạch Dương tái mặt nhìn Thiên Bình, bộ não hoạt động hết công suất trong khi duy trì bộ mặt, mà cậu ta cho rằng khó đoán nhất, nhìn thẳng mắt Thiên Bình.
- Haha, thật bất ngờ đấy, nếu tôi là Alfons-Beek thì hẳn quý cô đây là... Scaramouche?
Huênh hoang, khoác lác? Hắn ta muốn nói rằng ta là một kẻ tự cao, hơn nữa còn thích khoe khoang?
- Ngài đùa vui thật đấy, ngài không chỉ giống Alfons Beek mà còn là một con rắn đội lốt Octavio, còn Sinclair của ngài hẳn là một Lucinda nhỉ?
Khóe môi Bạch Dương hơi giật giật.
Con rắn trong câu nói này của Thiên Bình ám chỉ quỷ Satan.
Trong kinh thánh có nhắc tới câu chuyện 2 người đầu tiên trên trái đất sống ở vườn Địa đàng nhưng bị một con rắn cám dỗ mà ăn quả táo cấm và bị đầy xuống nhân gian và khiến cho loài người chịu đựng sự trừng phạt. Con rắn độc ác, xảo quyệt đó không ai khác mà chính là Satan hóa thân đẻ dụ dỗ, lôi kéo Adam, Eva.
Trong các vở hài kịch Italia, Octavio thường là nhân vật nam chính. Lucinda là nhân vật nữ chính, người tình của Octavio. Còn Scramouche chính là một tên hề có tính cách huênh hoang khoác lác.
Hay nói cách khác, Bạch Dương chính là một kẻ độc ác, xảo quyệt, mong muốn dụ dỗ Kim Ngưu vào con đường tội ác. Chính vì mục đích này mà y "hóa thân" thành một Octavio để đi dụ dỗ Lucinda.
Quả nhiên là một bộ hài kịch nhảm nhí.
Và trong bộ hài kịch đó, Thiên Bình lại là một tên hề có tính huênh hoang, thích khoe mẽ. Theo cách nghĩ cũng như cảm nhận của Bạch Dương về Thiên Bình trong lần đầu gặp mặt: "Cô ta chỉ là một kẻ kiêu ngạo đầy ngu xuẩn mà thôi."
Kim Ngưu - nhân vật nữ chính của câu chuyện hài kịch trên được người qua đường - bác Jiin mởi uống trà, rất vui vẻ mà ngồi xuống nói chuyện phiếm. Mới nhấp được một ngụm trà...
- Kim Ngưu! Mau về!
Cô nàng đã bị Bạch Dương lôi đi, trước khi rời khỏi cửa hàng không quên cúi chào Jiin và Thiên Bình. Đáp lại cô chính là nụ cười tươi rói của Thiên Bình và câu nói bằng tiếng Tây Ban Nha (mà Kim Ngưu cũng như Bảo Bình nghe hoàn toàn không hiểu):
- Risas no solo para ocultar la tristeza sino también para ocultar el desprecio.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com