❛ CHƯƠNG 2.
"Cái nhà này thật xấu số, vậy mà lọt vào mắt xanh của tên huyện lệnh!"
"Nói đi cũng phải nói lại, đứa trẻ đó mới vỏn vẹn mười ba tuổi... không phải quá sớm để ép cưới người ta?"
"Gì vậy, đối phương là huyện lệnh cơ mà! Có sớm hay không cũng chẳng tới lượt chúng ta nói. Đại nhân nói không sớm chính là không sớm, ngược ý với đại nhân chỉ có con đường chết thôi!"
"Ở cái nơi đất khô cằn cỗi này, quan lớn đè đầu cưỡi cổ bá tánh chúng ta, triều đình chẳng thèm ngó đến... có phản kháng lại chỉ gây thêm phiền."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Mệnh của đứa trẻ này còn chẳng biết là họa hay phúc... phải để nó tự định đoạt."
Khắp nơi đâu đâu cũng là lời bàn tán về tân nương mười ba tuổi xuất thân nhà nông thấp kém. Chẳng biết làm sao lọt vào mắt xanh của huyện lệnh nổi tiếng ác nhất vùng. Đây đã là tân nương thứ ba mươi mà hắn cưới về. Những tân nương xấu số trước đó, kẻ thì phát điên người thì tự sát. Không phải không nghĩ đến việc chạy trốn nhưng có chạy trốn cũng không cách nào thoát. Mà dù có thoát được, biết sống sao cho nổi với cái thời loạn lạc chốn biên cương này? Đường nào ắt cũng là cửa tử, chi bằng chết quách.
Thiên Bình thông tuệ sớm đã nhìn ra hoàn cảnh của bản thân. Thay vì trốn chạy khỏi mối hôn sự không đáng có này rồi rời bỏ dưỡng phụ và dưỡng mẫu nuôi nấng mình khôn lớn, nàng thà rằng chấp nhận đối diện thì hơn.
Từ khi vừa mới hạ sinh nàng đã bị bỏ rơi vào một đêm mưa, cho nên dưỡng phụ và dưỡng mẫu đặt nàng tên A Vũ, họ Diệu. Lúc sau phát hiện nửa miếng ngọc bội giấu trong chiếc nôi có khắc hai chữ Thiên Bình, cả dưỡng phụ và dưỡng mẫu ngầm đoán đây là tên thật của nàng. Nhưng vì vận mệnh nay đã khác xưa, xem như cái tên Diệu A Vũ ấy là sự yêu thương của họ cho nàng.
"A Vũ, nói cho ngươi nghe! Cả huyện này giờ ai cũng biết ngươi sắp gả cho tên huyện lệnh xấu xa đó. Ai ai cũng thương tiếc cho số phận của ngươi."
Nàng ta chỉ trỏ nàng một hồi. Từng chữ thốt ra nghe chẳng hay ho, tuy vậy nhưng có tấm lòng rất tốt bụng.
"Thương tiếc được gì? Họ cũng không thể giúp ta thoát khỏi tên huyện lệnh, ta phải một mình giải quyết đó thôi!"
Nàng ta ậm ừ. Lời này nghe thế nào cũng vô cùng có lý. Thương tiếc thì cũng thương tiếc thật nhưng có giúp được cái tích sự gì đâu, Thiên Bình cuối cùng vẫn gả cho huyện lệnh ấy.
Rồi nàng ta ghé sát tai Thiên Bình, nói khẽ: "Ngươi không chạy trốn thật à?"
Nàng gượng cười. Chạy trốn đến đâu? Cả đời đều phải chạy trốn sao? Dưỡng phụ và dưỡng mẫu nàng sẽ thế nào? Hàng vạn câu hỏi đó luôn khiến nàng đau đầu. Không ít người khuyên nàng chạy trốn nhưng chạy trốn thì có ích gì chứ. Ngộ nhỡ tên huyện lệnh xấu xa đó không có được nàng, giận cá chém thớt, trút giận dưỡng phụ và cả dưỡng mẫu thì biết phải làm sao. Lúc đó thật sự có thể yên tâm chạy trốn được ư?
Nàng nhẹ lắc đầu.
"Bỏ đi, bỏ đi! Biết ngay ngươi là người con hiếu thảo, kiểu gì cũng chẳng yên tâm về phụ mẫu. Nhắc ngươi cái này, phải vứt bỏ mới tốt. Đôi khi gượng ép quá sẽ hóa thành họa cho mà xem!"
Vứt bỏ thật sự tốt?
Choang.
Đáng tiếc vào hôm Thiên Bình ngoan ngoãn ngồi chờ trong phòng tân hôn, huyện lệnh đã phái người giết dưỡng phụ và dưỡng mẫu của nàng. Đêm tối mưa máu gió tanh, xác nằm sõng soài trên nền đất ướt át mà lạnh lẽo. Dòng nước mưa chảy trôi rồi quyện vào với máu. Cái đêm ác liệt đó như đánh sâu vào tâm hồn vốn đã tan nát của nàng.
"Vì mấy đồng bạc lẻ mà ta phải giết người để cưu mang kiếp nghèo hèn. Nếu có muốn đòi mạng, xin hãy đòi mạng tên huyện lệnh ác nhân ấy."
Đao phủ cắm thanh đao xuống nền đất rồi quỳ trước hai thi thể không đầu. Hắn đốt ba nén hương dù biết chúng khó lòng cháy nổi trong đêm mưa lạnh, bởi hắn cũng sợ cái cảm giác nhìn nén hương cháy dần rồi bỗng dưng vụt tắt. Vậy nên nếu cơn mưa này cuốn trôi đi ngọn lửa nhỏ nhoi đó, hắn sẽ đỡ thấy sợ phần nào. Hắn đã giết quá nhiều người, máu không vướng tay cũng xuất hiện ảo giác. Nhưng đã sống trong cái kiếp khổ sở không thể ngóc đầu, hắn chỉ đành ngậm ngùi nén sự sợ hãi đó rồi tiếp tục ngửa tay nhận mấy đồng bạc lẻ của huyện lệnh từ việc giết người.
Tên ác nhân ấy thà rằng giết sạch tất cả kẻ thân thích bên cạnh người hắn ta để mắt còn hơn giữ chúng lại, chỉ thêm sự vòi vĩnh và cả sự phiền toái.
"Cô cứ nghĩ cam nguyện là sẽ sống?"
"Biết đâu phụ mẫu cô giờ này đã đầu lìa khỏi cổ, đó là tên ác nhân ha ha..."
Gia đinh bên ngoài lập tức xông vào lôi ả điên đi. Họ không nghĩ ả điên ấy lại làm chuyện điên hơn những gì họ tưởng, chỉ khi ả điên này không thiết muốn sống nữa. Nhưng lời ả nói mỗi một câu như chiếc đinh ghim sâu vào tâm trí của Thiên Bình. Sự bất an bắt đầu dấy lên và cuộn trào. Một dự cảm không lành luôn thôi thúc nàng phải nhanh chóng rời đi và xác nhận. Điều đó đã khiến đôi chân nàng lê bước vì tuyệt vọng đang bủa vây. Mấy tên gia đinh chớ thèm ngăn cản dù thấy rõ mồn một, bởi vì cảnh tượng ấy quen thuộc đến nỗi khiến họ dần chai sạn. Không cần tận mắt chứng kiến cũng biết phụ mẫu nàng chết thảm ra sao. Mỗi lần huyện lệnh rước tân nương về đều sẽ phải đổ máu... máu đỏ tươi như màu của hỷ phục. Kẻ làm việc ác thay cho ác nhân là một tên đao phủ.
Tách.
Có khóc bao nhiêu lần cũng khó lòng nghe ra tiếng nước mắt đang rơi. Sự lấn át âm thanh của cơn mưa khiến cho giọt nước mắt như đang tự ngân vang trong tâm trí. Thịch, tim rơi mất một nhịp và rồi tiếng sét đánh ngang bầu trời một đường rất ngoằn ngoèo. Cảnh tượng khốc liệt đó vĩnh viễn ghi sâu vào tiềm thức của Thiên Bình. Cả hai thi thể không đầu nằm trong vũng máu đang trôi nổi những bọt nước.
Nàng gào thét.
Phải vứt bỏ mới tốt.
Dù cách nào họ cũng sẽ chết.
Tên huyện lệnh kỳ thực là ác nhân.
Dù có chạy trốn hay không...
Nhưng nếu chạy trốn cũng chẳng đau đớn đến nhường này. Bởi vì khó lòng vứt bỏ những người nuôi dưỡng mình khôn lớn, vậy nên mới không thể rời đi. Lo nghĩ con đường sống, nghĩ rằng chỉ cần cam tâm tình nguyện làm tân nương, dưỡng phụ và dưỡng mẫu sẽ sống một cuộc đời thật sung túc hơn.
Suy nghĩ non nớt của nàng đẩy nàng vào con đường tuyệt vọng không thể vãn hồi. Nếu biết trước có kết cục ấy, liệu nàng có thật sự vứt bỏ họ không?
Đoàng.
Tiếng sét lại vang trời. Thiên Bình co rúm trong một góc phòng tối om. Chỉ cần đêm mưa lạnh ấy tới, nàng đều sẽ biến mình thành bộ dạng thảm hại.
"Đưa tay cho ta."
"Diệu A Vũ."
Nàng cắn chặt môi. Đôi môi sưng tấy rồi như muốn ứa máu, chặt đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nam tử ở trước trút hơi thở nặng nề. Mỗi lần có điều gì đẩy nàng vào hố sâu, nàng đều chọn cách cực đoan nhất là hành hạ bản thân mình. Không chỉ riêng lần này, rất nhiều lần khác như muốn tự sát. Có lẽ từ tấn bi kịch đó làm nàng mất đi khả năng nói, nàng luôn câm như hến. Cho dù có gặp nguy hiểm, nàng cũng chẳng mở miệng cầu cứu.
Bất giác: "Thiên Bình."
"Mở miệng, ta muốn hôn nàng."
Hắn đưa tay chạm vào môi nàng, cố tách răng của nàng ra khỏi đôi môi đang ứa máu. Một màu đỏ lung linh nhưng cũng thật chua xót. Quả thật vạn lần nhìn, màu đỏ vốn dĩ không hợp với nàng. Có lẽ sắc trắng thuần khiết như bông tuyết lúc nàng đứng trên đỉnh Thất Sơn ngắm nhìn bình minh mới thật sự hợp với nàng. Cái sắc trắng như tiên tử không nhuốm bụi trần vừa hạ phàm đó. Đáng tiếc bụi trần luôn vây hãm nàng, bóp cổ nàng trong vô hình làm nàng tắt thở.
Mùi máu. Nụ hôn có mùi máu. Sự ấm nóng dần dà len lỏi qua kẽ hở trái tim, làm nàng như được sưởi ấm. Xưa nay nàng chưa từng chạm môi ai, không biết đến thì ra cảm giác chạm môi là thế này. Cái mềm mại của chiếc môi vừa chạm nhau, cái ướt át của chiếc lưỡi quấn quýt vương nhẹ mùi máu và cái nắm tay thâm tình ấy của hắn.
Hắn luyến tiếc rời khỏi, ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng trong một thoáng. Không phải hắn không thấy ngượng, chẳng qua ở độ bôn ba như hắn đã không còn biết ngượng trông như thế nào. Đó là lần đầu tiên hắn bồi hồi bởi chính cảm xúc nhất thời và hành động bộc phát của bản thân. Hắn đơn thuần chỉ muốn cản nàng, không muốn nàng hết lần này đến lần khác luôn tự hại chính mình.
Rồi hắn gục đầu lên đôi vai nhỏ của nàng như đang cố xua tan sự ấu trĩ mà hắn ẩn giấu. Trước nay hắn vẫn bày dáng vẻ lạnh lùng với nàng. Nếu không hà khắc thì cũng trở nên thật tuyệt tình. Bởi vì hắn không muốn người mình phò trợ là kẻ nhu nhược và yếu kém, chỉ có những kẻ chứng minh được năng lực mới có thể biến mình thành người giàu giá trị hơn.
Người như vậy... cho dù xung quanh hắn có nhiều kẻ thù cũng không phải bận tâm đến an nguy. Chính nàng sẽ tự lo cho mạng sống của riêng mình.
300124
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com