Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

❛ CHƯƠNG 7.

"Hoang đường!"

Người này phục trang thô sơ, vỏn vẹn vắt trên thân một tấm áo. Chỗ rách sẽ dùng loại vải khác màu vá lại, đường chỉ tùy tiện, tích tiểu thành đại trông không khác tên ăn mày. Lấy thừng để quấn chặt trường đao, đao lớn tuy cũ kỹ nhưng lưỡi đao sắc bén. Đao yên vị trong tay, vung một đường, chém khí mạnh mẽ, chẳng mấy chốc tấm bảng đề hai chữ treo thưởng đã bị chẻ làm đôi. Nộ khí gã cuộn lên như một cơn sóng, từng hồi nhấp nhô, chỉ chờ thời điểm thích hợp liền biến thành sóng thần. Kẻ tính khí như lò hỏa sơn, bốc cháy đến phát rùng. Xung quanh biết bao nhiêu ánh mắt, lại chưa nói chốn như Cửu Ngọc Lâu càng lắm thị phi. Thế nhưng gã tức giận cũng có cái lý của gã, cũng tượng trưng cho sự giận dữ của những người ở đây. Tuy không lên tiếng, vẻ mặt bình thản như không hề hấn gì nhưng ắt hẳn là sóng ngầm.

Lầu cao có người, người này nghe thấy cũng chỉ rũ xuống một ánh nhìn chán nản. Cho đến khi ngoài cửa có kẻ bước vào. Một thân bạch y trong sạch, dưới tà y phục điểm họa tiết làn vân trôi vô cùng tinh xảo. Đai hông thủy lam sắc, điểm hoa văn quen thuộc. Thoáng cơ hồ tựa bạch liên hoa, gần bùn nhưng khó lòng vấy bẩn. Chàng đội mũ phấp phới màn che, lụa mỏng trong gió dễ dàng trông ra phần nào mỹ mạo. Tay cầm thanh kiếm bọc lớp bao thượng hạng, hễ kẻ có mắt nhìn đều nhận ra.

Vô số thân sĩ trong giang hồ một chốc gặp biết ngay thân phận. Chàng đi lại giữa Cửu Ngọc Lâu, nơi được xem là sự giao thoa giữa thân sĩ giang hồ và quan viên triều đình, cũng là tổ chức tình báo lớn nhất Lăng Đô. Trong số những kẻ có mặt tại đây, một cái liếc mắt liền biết chàng là A Lãng. Chàng vốn họ Diêu, năm xưa phụ mẫu mất sớm đương lúc gia cảnh đại họa làm chàng mất đi ký ức thơ ấu, may mắn được Chưởng môn Thiên Thiên Phái nhận làm đồ đệ, ban một chữ Lãng. Lấy họ Diêu Lãng, tên Ma Kết. Giang hồ đều biết tới chàng với cách gọi A Lãng. Đường kiếm tuy mạnh mẽ và vượt trội nhưng đậm nét sầu ai oán, đến trái tim cũng vô cùng trống trải. Dường như bản thân chàng đang lạc lối trong một không gian xám xịt, bị mắc kẹt ở thời không mình tạo nên. Bởi sự quên lãng, dù cố nhớ lại mọi thứ nhưng bất thành, càng dần đẩy chàng đến gần một khoảng vô định.

Người trên lầu cao đảo mắt dõi theo bước chân của chàng, buông vẻ cười nhẹ trên khóe miệng. Tấm bảng lớn chẻ làm đôi, trên bảng treo độc nhất một tấm chân dung họa lại dáng dấp và nét mặt của nữ tử. Bên dưới chân dung đề dăm ba chi tiết với giá hàng nghìn lượng vàng. Nghe nói bảy năm trước Cửu Ngọc Lâu đã đóng cửa, cả Lâu chủ và các đệ tử đều bặt vô âm tín như chưa từng tồn tại. Đương lúc giang hồ sóng yên biển lặng, lâu chủ Cửu Ngọc thật biết cách tạo ra phong ba. Mà nói đến phong ba này... phải xem ý đồ thâm sâu của Đế Vương.

"Kỳ tài đệ tử Thiên Thiên Phái đại giá quang lâm, là hứng thú với lời đồn về Nguyệt Ca Kiếm trong tay nữ tử kia?"

Diêu Lãng Ma Kết xoay người, hướng mắt đến lầu cao. Nếu mạo muội đoán, người này có lẽ là lâu chủ Cửu Ngọc.

"Tiểu bối tiện đường ghé xem, xem thử lâu chủ Cửu Ngọc tái xuất giang hồ uy chấn thiên hạ nhường nào."

Tên cầm đao đồng tử khẽ chớp, miệng vô thức thốt ra: "Lâu chủ Cửu Ngọc?"

Gã không nói không rằng lại tiếp tục vung đao, lưỡi đao hướng lầu cao mà bay đến với khí thế hừng hực. Đương chém một phát, đâm sầm vào thành gỗ một đao chí mạng. Người này phản ứng nhanh nhẹn, thoáng cái đã tránh được đoạn đao gần kề. Y chỉ bật cười, cười càng lúc càng to, tới độ những kẻ xung quanh đều bắt đầu nhíu mày vẻ không hài lòng. Bảy năm biến mất lại trở về, còn treo thưởng một nữ tử tay không yếu mềm với giá hàng nghìn lượng vàng. Thử hỏi, biết bao kẻ anh hùng kiệt xuất từng bị treo thưởng ấy khó theo dấu ra sao? Há lại để một nữ tử như hoa như ngọc dễ truy đuổi? Ắt là sự khinh thường với vô số thân sĩ.

"Các hạ hà tất động thủ."

Y phất nhẹ tay áo, khóe miệng không cong nhưng lời nói mang vị hờn dỗi.

Gã hừ một tiếng, đáp: "Lâu chủ, ngươi có phải ẩn mình quá lâu nên dần kém cỏi? Xem các huynh đệ đây là gì lại đi treo thưởng một nữ tử như vậy? Càng nhìn chỉ thấy vạn phần hoang đường."

Diêu Lãng Ma Kết nâng bước, gió thổi lụa mỏng, loáng thoáng điệu cười còn vương trên khuôn miệng hồng trắng. Chàng di chuyển ánh nhìn, đồng tử có sắc bao nhiêu liền sắc bấy nhiêu. Tuy nói vô cảm nhưng như nhìn thấu hết thảy tâm tư đối phương, khiến y nhất thời bất động rồi tự mình trấn an tức thì. Kỳ tài đệ tử Thiên Thiên Phái vốn không chỉ có cái danh, nay phúc phần tích tụ đã đủ nên may mắn gặp nhau.

"Mười năm trước Lâu chủ vang danh thiên hạ chỉ bằng một tòa lâu. Nay đã bảy năm liền trở lại, treo thưởng một nữ tử ắt cũng có cái lý thâm sâu trong đó. Phải xem xé toạc bao nhiêu lớp vỏ bọc mới ngộ ra được chân ý thật sự!"

Diêu Lãng Ma Kết không tin Lâu chủ Cửu Ngọc là loại người ngu xuẩn. Trở lại chỉ để treo thưởng một nữ tử, làm cả thiên hạ chê cười mình là điều đặc biệt ngu xuẩn. Lại nói, nữ tử Tiêu gia căn bản không đơn giản. Lời đồn lớn đến mấy chẳng qua chỉ là sự đồn thổi vô căn cứ. Cho dù quá khứ nàng từng như vậy nhưng hiện tại thì sao? Con người đã sống, dẫu gì phải thay đổi.

Bồ câu đập cánh, bay qua muôn trùng vạn dặm, từ Trường Vũ hồi Lăng Đô.

"Đại nhân, thủ hạ huyện Thanh cấp báo đã giải quyết ổn thỏa mọi thứ."

Lạc Minh Lư đưa tay chạm vào cánh bồ câu nhỏ, cẩn thận vuốt ve rồi xoay người báo cáo với Kỳ Quan Song Tử nội dung lá thư mật của thủ hạ ở xa. Hắn mặt không biến sắc, mắt chỉ dán chặt vào tấu sớ của Tả Thị Lang. Hôm nay đương lúc ở thánh điện, Lan Lăng Thiên Nhãn tức giận nên đã quẳng sớ này lên người hắn. Nói hắn dễ dàng bị kẻ khác nắm thóp như vậy, sau này tốt nhất nên biết giữ mình đừng để chàng phải thay hắn âm thầm xử lý triệt để. Nghĩ tới đây hắn bèn nhíu mày, cảm thấy Thừa Tướng không chờ được lại muốn trừ khử hắn. Rõ mượn tay của Tả Thị Lang, cũng muốn nhanh chóng thu tay vì sợ bản thân vướng rắc rối. Trên đời này nào có chuyện dễ dàng có được mà không gặp phải trắc trở.

"Đại nhân!" - Lạc Minh Lư gọi to.

Kỳ Quan Song Tử khẽ gấp tấu sớ, đảo mắt nhìn hắn ta. Trong lòng chứa đầy muộn phiền lại bị hắn ta sinh thành lửa giận. Trong triều Thừa Tướng cất nhắc Tả Thị Lang trước mặt Lan Lăng Thiên Nhãn không sao kể hết. Chẳng những nâng đỡ y còn giúp y "đủ lông đủ cánh" để bay xa, tốt nhất là bay tới Đông Xưởng làm một đòn phản công. Có mù cũng trông rõ, mục đích Thừa Tướng lúc này chính là muốn hạ bệ hắn khỏi vị trí quyền khuynh thiên hạ. Đáng tiếc quyền lực của hắn vốn đã ăn sâu vào tận gốc rễ triều đường. Quan viên bằng lòng hay không bằng lòng đều lần lượt xem sắc mặt hắn để sống. Mạng quèn, tham sống sợ chết, mê mẩn vinh hoa phú quý. Tất cả đều không khác gì lũ sâu bọ đang ăn mòn hoàng thất Lan Lăng. Cho nên một cái cau mày của hắn, một cái phất tay của hắn cũng đủ khiến những tham quan này nuốt cả bụng đen tối trở lại trong.

Lạc Minh Lư không hiểu hắn đang suy ngẫm điều gì, bèn cẩn thận cất tiếng.

"Đại nhân, có tâm sự sao?"

Hắn không đáp, chỉ ngã lưng về phía ghế rồi vắt tay lên trán. Thừa Tướng xưa nay khó đối phó trăm bề nhưng chẳng bằng một phần vạn Tiêu Bạch Dương. Khắp nơi trong giang hồ, biết bao nhiêu thân sĩ đều chĩa ánh nhìn không thiện cảm tới nàng. Đến lúc đó hắn dù một tay che trời cũng không thể giúp nàng hóa giải kiếp nạn này, biến nguy thành an. Cửu Ngọc Lâu mai danh ẩn tích nhiều năm, trở lại với thiên hạ rộng lớn có lẽ vốn mang mục đích khó nói. Bất luận là vì mục đích gì, chúng đều gây nguy hiểm với nàng. Hơn nữa Lan Lăng Thiên Nhãn vừa trao nàng Nguyệt Ca Kiếm, hôm sau bị treo thưởng lúc nào chẳng hay.

"Phái người giúp Cẩm Y Vệ quản chặt nội thành. Cửu Ngọc Lâu mở cửa khó tránh khỏi các thân sĩ gây náo loạn."

Lạc Minh Lư giương tay về trước, cúi người cung kính chấp hành. Hắn ta lê bước, Kỳ Quan Song Tử liền bồi thêm.

"Ngươi theo sau A Dương. Nếu không phải trường hợp cấp bách, không nhất thiết phải xuất đầu tương trợ làm gì."

"Thuộc hạ đã rõ!"

220724

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com