chap 14
Đợt này đang là thời điểm nước rút của học sinh cuối cấp. Y/n và Jungkook luôn phải thức khuya dậy sớm để học bài. Có khi mở mắt từ bốn giờ sáng rồi đến mười hai giờ đêm mới nằm lên giường ngủ.
Jimin nấu đồ ăn sáng cho y/n rồi ngồi sẵn ở bàn đợi em xuống. Mãi một lúc sau mới thấy lật đật ở cầu thang.
" Xuống ăn sáng nè y/n "
" Vâng ạ "
Lết cái thân mệt mỏi nằm ườn ra bàn. Jimin phải thúc dục em ăn nhanh còn đến lớp.
" Trông em xanh xao quá đấy. Có chịu ăn vào không hả? "
" Em muốn ăn lắm nhưng không ăn nổi "
" Sao vậy? Em có ổn không? Để anh xem nào "
Jimin cúi xuống, đặt tay lên trán, rồi đến cổ. Chúng đều nóng ran hết cả lên khiến anh lại trở nên sốt sắng.
" Thôi thôi! hôm nay nghỉ học ở nhà, anh chăm em "
" Không, em không sao hết, cảm thường thôi, vẫn đi được "
Nghe thấy jimin bảo nghỉ học, y/n bật người dậy, ăn thật nhanh đồ ăn sáng rồi lại chạy lên tầng đeo cặp và lại chạy xuống đứng đợi ngay trước cửa.
" Ổn thật không đó? Anh lo lắm đấy y/n "
" Rất khoẻ! Không sao hết "
Y/n nhảy tưng tưng cho anh xem để chứng minh rằng mình vẫn chả sao hết. Thế là anh cũng đành phải đưa em đến trường vì giờ đang là lúc ôn thi, bỏ một buổi là mất bao nhiêu kiến thức quan trọng.
" Y/n, chút nữa vào lớp, nếu mệt quá phải nói ngay với bạn và xuống phòng y tế nghe chưa "
" Không thì phải gọi ngay cho anh.. "
Jimin không thấy em nói câu nào. Bình thường em sẽ nói liên tục khiến anh phải bịt bớt miệng lại nhưng giờ lại im lặng quá.
Jimin quay sang, y/n gục đầu nghiêng về phía cửa sổ đang ngủ từ bao giờ. Anh cũng đến bất lực. Đã sốt như vậy còn không chịu ở nhà! Jimin lại quá hiểu cái kiểu sốt của em. Đã không thì thôi, mà bệnh cái là phải nặng mấy hôm mới khỏi. Thế nên cứ hễ y/n sốt một cái là anh lại luống cuống hết cả người vì lo lắng.
" Y/n, dậy đi em, đến trường rồi "
Jimin vỗ nhẹ vào vai gọi em dậy. Cơn sốt khiến hai má và mũi y/n đỏ ửng, nhìn em lại càng khiến jimin đứng ngồi không yên.
" Hay về nhà nhé? Nghỉ ngơi trước rồi học sau cũng được mà " _ anh đặt tay lên chán và nói.
" Tại thiếu ngủ nên em ngủ quên xíu, em khoẻ, không sao hết "
" Thật không đấy? Trông em chẳng khoẻ tý nào "
" Thật mà, jimin đừng lo lắng nữa mà đi làm đi, em vào lớp đây "
Nói rồi y/n tạm biệt anh đi thẳng vào lớp. Jimin chỉ biết lắc đầu vì sự bướng bỉnh của em. Vì sắp thi rồi, nên anh cũng không thể bắt em ở nhà được.
...
" Ủa y/n? Mày đến từ khi nào vậy? "
Jungkook vừa quay xuống đã thấy y/n nằm một cục trên bàn. Vỗ bốp cái vào vai khiến y/n giật nảy mình.
" Ê Kook, mày đi mua hộ tao chai nước được không? "
" ...khoan..mày không ổn đúng không y/n? "
Jungkook hỏi như vậy vì có mục đích cả. Bình thường nếu bị cậu đánh, y/n sẽ nhào vào đấu tay đôi với cậu luôn. Thế mà hôm nay lại không hề cáu giận chút nào, mặt lại còn đỏ như trái gấc, nhìn là biết có vấn đề rồi.
" Tao hơi sốt, nhanh mua hộ đi "
" Ờ, đợi tý "
Jungkook chạy một mạch xuống canteen, lấy một chai nước suối và hai hộp sữa dâu. Cậu biết cô bạn mình sẽ khoẻ hơn khi được uống sữa mà mình thích nhất.
" Này, uống đi cho tỉnh người "
Y/n cầm chai nước rồi lôi trong túi ra mấy viên thuốc được bọc trong túi zip của bác sĩ. Uống hết một lượt rồi lại nằm gục xuống bàn ngủ.
" Này! Mệt vậy sao không nghỉ ở nhà? "
" Đi học rồi ngất ra đây thì phải làm sao? "
" Đã ăn uống gì chưa mà uống thuốc? "
" Mà ông kia đâu? Sao không bắt mày ở nhà hả? "
Jungkook xả cho một tràng xuống tại y/n. Cô nghĩ rằng nếu mình mà không mệt thì đã quấn băng dính quanh miệng tên này từ lâu rồi.
" Ông kia là ông nào? Jimin ấy hả? "
" Chứ còn ai?? "
" Có, ảnh bắt tao ở nhà mà t cố chấp đi đó "
" À, ra mày là người ngu ngốc nhất "
Jungkook bĩu môi nhìn con bạn, y/n mệt chẳng buồn nói
" Thôi, tao đưa mày xuống phòng y tế nghỉ một lúc rồi lên học "
" Không cần, tao dậy ngay đây, phiền mày lắm "
" Gì?? "
Jungkook nghe thấy câu " phiền mày lắm " mà như đấm nào tai.
" Phiền cái mông khỉ! Mày nói câu đó tao giận khỏi chơi! "
" Xin lỗi mà, vì đang bệnh nên bỏ qua đii "
" Tao đâu có giận, tao lo cho mày "
Giọng jungkook dần nhỏ đi, chỉ đủ để y/n nghe tiếng. Cậu vuốt mấy cọng tóc dính trên trán cho y/n, rồi đặt tay kiểm tra nhiệt độ. Có vẻ mặt đã bớt đỏ đi phần nào đó.
Jungkook nhìn cô bạn mình, trông cậu vẫn thật bình thường nhưng chẳng ai biết trong lòng cậu đang lo lắng như lửa đốt vậy.
Y/n nhắm mắt ngủ nhưng mọi thứ xung quanh cô vẫn đều biết. Và cô cũng biết rằng, jungkook không hề yêu người đồng tính, cũng không hề say mê anh trai cô. Nhưng y/n luôn coi những lời quan tâm của jungkook chỉ là một người bạn cực thân. Cô không muốn mất tình bạn này. Nhưng jungkook có thật sự còn coi cô đơn giản là bạn thân nữa không? Hay là một thứ gì đó to lớn hơn? Cậu vẫn đang thắc mắc về thứ tình cảm này, thứ tình cảm không rõ hình hài.
....
Giữa giờ hôm nay có một tiết thể dục, mọi học sinh đều phải ra sân có mặt đông đủ. Vì thế y/n không phải ngoại lệ. Đứng dưới cái thời tiết nắng nóng của tháng sáu. Y/n có cảm giác như người mình sắp vỡ ra.
Các thầy cô chủ nhiệm phải đứng ở hàng đầu, quay mặt về phía học sinh. Y/n là lớp trưởng nên phải đứng đầu hàng, jungkook là lớp phó đứng phía sau.
Jimin tiến lại gần hỏi xem em còn mệt không. Y/n gật đầu và anh lại trở về vị trí. Ve sầu kêu râm ran cả sân trường rộng cùng tiếng nhạc vang lên. Tất cả học sinh đều tập theo bài thể dục đã được học.
* BỤP! *
Mấy học sinh đứng gần đó la toáng lên. Y/n đang đứng thẳng bỗng mất thăng bằng mà ngã bụp xuống.
" Y/n! Y/n! Mày sao vậy? "
" Y/n! Tỉnh lại đi em! "
Jungkook định cúi xuống bế cô lên thì một cánh tay khác đã nhanh hơn. Jimin nhấc bổng em lên, chạy một mạch ra xe mình. Miệng liên tục kêu em tỉnh dậy nhưng y/n vẫn chẳng có chút động đậy nào. Jungkook cũng chạy thật nhanh theo sau. Cậu ngồi đằng ở hàng ghế sau đỡ lấy người y/n còn jimin thì lái xe.
" Em đỡ y/n hộ thầy, em ấy đã mệt từ sáng, bảo nghỉ mà bướng mãi không nghe! "
" Vâng, thầy cứ lái xe đi ạ "
Chiếc xe đen của Jimin lao nhanh ra khỏi cổng trường cùng với bao ánh mắt lo lắng của thầy cô khác. Tiết thể dục phải dừng lại giữa chừng.
Trên xe, jungkook lo lắng đến nỗi hai mắt đỏ hoe. Jimin vẫn phải bình tĩnh lái xe thật an toàn. Anh chỉ tự trách mình nếu dứt khoát bắt y/n nghỉ ở nhà thì đã chẳng xảy ra chuyện như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com