Chương 40: Kẻ gieo rắc
Sau khi Ni Cách khuất sau cánh cửa phòng lưu trữ, Lạc Tư Minh vẫn đứng yên một lúc. Nụ cười lịch sự trên môi hắn dần biến mất thay bằng ánh nhìn lạnh lẽo. Không ai để ý, nhưng trong đầu hắn, từng lớp dữ liệu đang được xếp lại, từng câu trả lời, từng ánh mắt của Ni Cách, từng dao động hắn đã ghi nhận từ đầu đến giờ.
Hắn quay người, bước chậm về phía hành lang sau, nơi dẫn đến khu kỹ thuật cũ sát với Trung Tâm Tầng.
Khu vực này không có người qua lại. Hệ thống giám sát chỉ duy trì ở mức cơ bản vì được xem là vùng phụ trợ. Nhưng La Tư Khắc, kẻ đang giả danh Lạc Tư Minh biết rõ: đây là nơi duy nhất có thể tiếp cận trạm điều phối tầng lõi, nơi dữ liệu từ Trung Tâm Tầng được truyền ra ngoài để xử lý.
Hắn dừng lại trước một bảng điều khiển cũ, lớp vỏ ngoài đã ngả màu nhưng bên trong vẫn kết nối trực tiếp với hệ thống lõi. Không cần phá khóa. Hắn rút ra một thiết bị nhỏ, một chip mã độc tầng sâu, loại hắn tự viết, không có trong bất kỳ hệ thống kiểm tra nào.
Hắn cắm chip vào khe dữ liệu phụ, nơi thường dùng để kiểm tra tín hiệu tầng mơ. Một tiếng tách nhẹ vang lên. Màn hình nhấp nháy.
Rồi đứng im.
Không cảnh báo. Không kháng.
Hệ thống Viện Nghiên Cứu vốn được xem là bất khả xâm phạm nhưng lại vô kháng trước mã độc của hắn.
"Lõi tầng đã mở. Không ai khóa lại từ bên trong."
Hắn gõ nhanh vài dòng lệnh. Mã độc bắt đầu lan ra không phải để phá hủy, mà để tạo một tầng giả lập, một lớp phủ mờ lên dao động thật, khiến mọi tín hiệu từ Trung Tâm Tầng bị làm nhiễu. Từ giờ trở đi, bất kỳ ai truy cập vào tầng lõi sẽ chỉ thấy những dao động đã được chỉnh sửa, trừ hắn.
Và quan trọng nhất, mã độc này còn có một nhánh phụ quét ngược lại toàn bộ lịch sử dao động trong 72 giờ qua, tìm kiếm bất kỳ tín hiệu nào không có mã tầng, không có hồ sơ, nhưng có nhịp lệch đặc trưng.
Hắn không cần biết tên. Chỉ cần biết người đàn ông Ni Cách dẫn vào hôm đó là ai.
Khi đoạn mã hoàn tất, hắn rút chip ra, nhét lại vào túi áo. Không ai phát hiện, không ai nghi ngờ.
Nhưng từ giờ, mọi dao động tầng mơ sẽ đi qua tay hắn trước khi đến hệ thống chính.
Hắn quay đi, bước về phía khu sinh học như chưa từng rời khỏi vị trí.
Trong khi La Tư Khắc rút chip mã độc ra khỏi trạm điều phối tầng lõi, tin rằng hệ thống đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn, thì ở một tầng dữ liệu khác nơi không ai có quyền truy cập trừ nhóm Đa Vũ Trụ.
Gustav đang ngồi trước giao diện tầng mơ, mắt không rời khỏi chuỗi dao động vừa bị làm nhiễu.
Một tín hiệu lạ vừa xuất hiện. Không phải từ tầng mơ cũng không phải từ tầng cảm ứng mà là từ tầng lõi của Trung Tâm Tầng, nơi Quý Công Tử đang cư trú.
Gustav cau mày. Anh không cần kiểm tra lại. Chỉ cần nhìn cách dao động bị "bẻ cong" là biết có ai đó đang rút dữ liệu từ tầng lõi bằng mã độc tầng sâu.
"Không phải nhiễu kỹ thuật. Là xâm nhập có chủ đích."
Trong chưa đầy 30 giây, Gustav mở giao diện bảo mật phụ, gõ nhanh một chuỗi lệnh, không phải để phản công mà để giăng một lớp lưới bảo vệ tạm thời. Lớp lưới này không chặn mã độc, mà làm lệch hướng truy xuất, khiến mọi dữ liệu rút ra từ Trung Tâm Tầng bị chuyển sang một tầng giả lập, nơi không có gì ngoài những dao động trống.
Hệ thống không báo động. Không ai biết. Nhưng mã độc của La Tư Khắc đã bị chặn đứng.
Gustav đứng dậy, không nói một lời. Anh mở kênh nội bộ, gửi tín hiệu khẩn cấp đến nhóm Đa Vũ Trụ. Trong vòng 5 phút, toàn bộ thành viên đã có mặt trong phòng nghiêng cứu dưới mặt đất, một không gian được mã hóa ba lớp, không ai ngoài họ có thể truy cập.
Quý Công Tử cũng được triệu tập. Anh bước vào, ánh mắt bình thản nhưng anh đã cảm nhận được có ai đó đang lần theo mình từ trước.
Gustav nhìn mọi người, giọng anh trầm nhưng dứt khoát:
"Có kẻ đã xâm nhập vào tầng lõi, mã độc tầng sâu. Mục tiêu là dữ liệu liên quan đến Quý Công Tử."
Không ai lên tiếng. Nhưng ánh mắt của tất cả đều chuyển sang trạng thái cảnh giác.
Gustav tiếp tục:
"Tôi đã giăng lưới tạm thời. Nhưng hắn không phải tay mơ. Hắn đã vào được hệ thống mà không để lại dấu vết. Chúng ta cần xác định danh tính hắn trước khi lớp lưới bị phá."
Không gian phòng chìm trong ánh sáng xanh lạnh lẽo từ bảng điều khiển. Dao động tầng vẫn nhấp nháy đều, nhưng không ai còn để tâm. Không khí đặc quánh lại, như thể có thứ gì đó vừa trượt qua mà không ai kịp nhìn thấy.
Gustav đứng thẳng, tay vẫn đặt trên bảng dữ liệu. Giọng anh vang lên, không lớn, nhưng đủ để mọi người ngẩng đầu:
"Có ai nghi ngờ điều bất thường gì từ lúc Quý Công Tử được đưa vào Trung Tâm Tầng không?"
Im lặng. Một khoảng trống kéo dài. Rồi Ni Cách lên tiếng, giọng cô không biểu cảm:
"Tôi có gặp một người. Anh ta tự giới thiệu là Lạc Tư Minh."
Gustav quay hẳn sang cô:
"Anh ta là ai?"
"Chuyên viên điều phối tầng sinh học. Vừa được điều chuyển từ Viện phía Nam. Chuyên ngành tầng cảm ứng."
Gustav gõ nhanh lên bảng điều khiển. Hồ sơ hiện ra. Mã tầng, lịch sử điều chuyển, xác thực hệ thống,tất cả đều hoàn chỉnh.
Không một điểm sai lệch hay đáng nghi.
Anh lặng người vài giây, rồi nói khẽ:
"Hồ sơ sạch."
Không ai lên tiếng. Hana liếc nhìn Ni Cách, ánh mắt bà như hỏi: Sạch thì sao?
Ni Cách vẫn nhìn vào màn hình, giọng cô thấp hơn:
"Hắn hỏi về dao động tầng mơ, hỏi rất cụ thể. Như thể đã biết được gì đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com