Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 21

Sami mỉm cười trong lòng lại giận, hét lớn "Chỉ bằng một hộp cơm bẩn thỉu của mày".

"Bẩn thỉu", hai từ này giống như giọt nước tràn ly, Ran Mouri không nhịn nữa, đi tới gần Sami, một tay tát mạnh vào một bên má của cô ả, phút chốc dấu tay in hằn lên làn da trắng noãn.

"Tao không những tát mày mà còn đánh mày". Ran Mouri nói thầm trong lòng.

Sau đó liền thấy một màn ẩu đã kịch liệt xảy ra, Ran Mouri như có thú hoang, điên cuồng túm tóc Sami, lợi dụng bất cứ cơ hội nào, đánh được liền đánh.

Bốn nữ sinh cùng nhóm Sami, trong lòng hoảng sợ thế nhưng rất có nghĩa khí xông vào túm tóc Ran Mouri, phút chốc trước dãy hành lang, nữ sinh đánh nhau kịch liệt.

Người bên ngoài vẫn bộ dạng xem kịch vui, không ai xen vào, cũng không thông báo cho ban giám hiệu.

Kudou Shinichi bước ra từ phòng hiệu trưởng, cứ nghĩ là sẽ nhanh chóng kết thúc, không ngờ dây dưa chỉ còn vỏn vẹn mười phút. Trong lòng không nhịn được, nghĩ tới Ran Mouri, không lẽ vẫn còn ngốc nghếch ngồi ở đó đợi hắn đến chứ.

Nghĩ đến liền muốn nhìn thấy mặt, tự nhiên cước bộ cũng nhanh hơn.

Đi qua hành lang lớp học, đám đông xung quanh ồn ào, hắn khẽ cau mày, có lẽ là một ẩu đả của nữ sinh chứ gì. Chuyện này xảy ra mỗi ngày, không biết ban giám hiệu làm ăn cái gì nữa.

Kudou Shinichi đi ngang cũng không ai để ý.

Nóng lòng muốn thấy Ran Mouri, hắn cũng không quan tâm đi nhanh lướt qua.

Ran Mouri tóc tai xốc xếch, trên má như cũ dấu tay in dấu lên nhau, ngoài ra còn có nhiều vết cào chồng chéo đo đỏ, khoé môi bị rách đến tươm máu, làn da trắng mịn, lại in dấu như vậy, nhìn có chút dữ tợn.

Ánh mắt nàng đỏ ngầu nhìn Sami đắc ý tiến về phía mình. Thế nhưng Sami cũng không khá hơn là bao, trên tay, trên mặt có vô số vết cào, da đầu đau nhức không chịu được, còn có phần tóc phía trước bị Ran Mouri nắm đến hói một nhúm rồi.

Mẹ kiếp...Sami đã xem thường Ran Mouri.

Bốn người kia cũng bầm dập không chịu được. Ngay cả quần áo, đôi chỗ đã rách rưới.

Sami bình thường rất xem trọng vẻ ngoài, nay vì bị Ran Mouri túm đánh, không màn gì cả, chỉ muốn trả thù, trả thù cho nhúm tóc tội nghiệp của cô ả.

Nàng bị hai người kềm chặt, không thể chạy thoát.

Được! Đến, nàng tiếp hết.

Sami va phải ánh mắt của Ran Mouri, có chút sợ sệt, nếu như so sánh, Ran Mouri bây giờ rất giống một con sói hoang, cặp mắt sắt bén âm thầm lại chăm chú theo dõi con mồi, tuỳ thời đều có thể phóng ra ăn sạch.

Tự nhũ trong lòng, đi tới bên cạnh Ran Mouri, nắm lấy cằm nàng nói "Mày gan lắm Ran Mouri, đến tao mà mày cũng dám đánh".

Mẹ nó! Nói chuyện cũng đau.

Ran Mouri liếm máu bên khoé môi, mùi tanh xộc vào mũi làm nàng thanh tỉnh, sau đó một ngụm nước bọt màu đỏ phun thẳng vào mặt Sami.

Bốp.

Người xem bất ngờ, còn có nén cười.

Xét về độ chịu chơi, Ran Mouri đúng là số một.

Sami chưa từng bị vũ nhục như vậy, tức giận hét lớn "Ran Mouri". Nhịn không được tát vào mặt nàng thêm một lần.

Một cái má, ba cái tát. Cái này có được xem là kỳ tích không.

Âm thanh xì xào đột ngột dừng lại, xung quanh đông đúc lại không có tiếng nói nào phát ra, tựa như nơi này không có người nào vậy.

Ran Mouri bất ngờ quay đầu, liền nhìn thấy Kudou Shinichi cao lớn đi đến. Không cần nói chuyện, đám đông hiểu ý liền mang bộ dáng xem kịch vui tránh sang một bên nhường đường.

Trên mặt hắn không biểu hiện gì, chỉ có bàn tay vừa nắm rồi lại buông. Ánh mắt hắn thờ ơ lướt qua Ran Mouri, sau đó nhìn về Sami.

Kudou Shinichi nhếch môi cười nhưng trong con ngươi xanh thẳm lại phát ra hàn khí, chợt cảm thấy nụ cười kia cũng không bình thường, trong lòng Sami thấy lạnh, nghĩ bản thân hết thời rồi, hắn lại nắm lấy cằm Sami, lần lượt đảo qua, nhìn ở dấu tay ở bên má trầm giọng "Rất đau sao?".

Sami ánh mắt long lanh gật đầu. Trong lòng lại vui mừng.

Ran Mouri thực ra yếu đuối lắm, chỉ là nàng cố tỏ ra mình mạnh mẽ mà thôi, khoảnh khắc nàng nhìn thấy Kudou Shinichi, uất ức, tủi thân trong lòng trào dâng, hốc mắt đỏ ngầu muốn khóc, nàng muốn sà vào vòng tay của hắn, nói hắn giúp nàng đòi lại công đạo, trừng trị Sami thật đau đớn, thay cho ba cái tát của nàng. Chỉ là hắn lại thờ ơ với nàng, quan tâm Sami.

"Rất đau sao?". Tình cảm ngọt ngào làm sao, ngọt tới muốn không thở được.

Nhìn như vậy, Ran Mouri càng muốn khóc lớn. Nếu lúc này một mình, nàng nhất định sẽ khóc thật to một trận.

Bàn tay Kudou Shinichi tuần tự di chuyển theo vết thương của Sami, giống như vô cùng thương tâm, cuối cùng vuốt ve vết cào ở cổ của cô ả, đáy mắt bỗng dưng chuyển sâu, đương lúc Sami thoả mãn hưởng thụ vuốt ve từ bàn tay hữu lực thì đột nhiên hắn vươn năm ngón tay vòng qua cổ, từ từ siết chặt, cuối cùng tăng thêm lực đạo, nâng người Sami, hình như chân không còn chạm đất rồi.

Sami càu cấu tay hắn, cơ thể kịch liệt giãy giụa, cô họng đau đớn hít thở không thông, không bao lâu sẽ mất mạng.

Mọi người bất ngờ, kể cả Ran Mouri.

Hắn nhìn Sami giãy giụa thì mỉm cười, là đang cười, rơi vào đáy mắt lại cảm thấy bức bách vô cùng, không khí dường như rút đi, nhất thời xung quanh trở nên ngột ngạt.

Hắn nhàn nhạt nói "Tôi còn có thể cho cô sống không bằng chết. Nếu biết đều, sau này tránh xa người con gái của Kudou Shinichi, không khéo tôi sẽ bóp chết cô ngay tại nơi này". Sau này, cũng không còn cơ hội.

Chẳng qua, hâm doạ những người xung quanh thôi.

Ý thức Sami mơ hồ, động tác giãy giụa cũng yếu dần, đồng tử chuyển trắng. Người bên ngoài nhìn thấy hốt hoảng "Kudou Shinichi, sẽ xảy ra án mạng đấy!".

Ran Mouri cũng định ngăn cản, mới nhớ bản thân còn bị khống chế. Đã thấy hắn buông tay "Vậy thì tiện nghi cho cô ta quá".

Sami nằm ỉu xìu dưới đất.

Rốt cuộc mới liếc mắt nhìn Ran Mouri, dừng lại ở bên má trái của nàng, trong mắt toàn bộ là tình yêu thương tiếc, sóng mắt lưu chuyển, hắn nhìn vào hai tay của nàng, hai nữ sinh hốt hoảng buông tay rồi chạy đi.

Giây phút đó, Ran Mouri nghĩ, có bạn trai bảo vệ thật tốt.

Trước mắt Ran Mouri làn sương mờ ảo, nhìn thấy hắn chậm rãi ôm nàng vào lòng, vòng tay ấm áp làm nàng vơi đi sợ hãi.

Nhìn người con gái trong vòng tay, Kudou Shinichi như có như không nói "Này, cô gái! Hung dữ quá rồi đấy!". Bộ dạng những người kia, thoạt nhìn đã biết nàng phải kiên cường như thế nào để chống đỡ, hắn thật không biết nàng có tính cách mãnh liệt như vậy.

Nói xong, Kudou Shinichi dịu dàng mỉm cười với nàng, giây phút đó những người chứng kiến được một phiên kinh hãi, một người lạnh lùng như băng, lại có thể biểu hiện yêu thương nóng bỏng như vậy, trong đầu chợt nhớ đến một ngày nào đó, hắn đứng trên sân bóng, thất thần nhìn về một phía mỉm cười, chính là nụ cười như thế này!. Bây giờ mới hiểu rõ, thì ra chỉ có một người có diễm phúc như vậy.

Nàng biết rõ, hắn chỉ trêu chọc đùa giỡn mà thôi, giọng điệu kia có chứa sủng nịnh lại giống như muốn nói hắn bất ngờ về hành động của nàng hôm nay.

Ran Mouri trước nay chưa từng xuất hiện cùng Kudou Shinichi ở một nơi ồn ào nào, huống hồ là hành động ôm ấp, yêu thương. Thế nhưng, lúc này đây, nàng bỏ mặc tất cả, cũng không quản ánh mắt ngại ngùng mà đưa tay vòng qua thắt lưng của hắn, mạnh mẽ ôm chặt, thân thể nhè nhẹ run rẫy cũng vơi đi không còn gì.

Thân mật ấm áp gần gũi, trong tim nước ấm ào ào chảy ra, tâm tình một mảnh nhẹ nhõm, Ran Mouri ngất đi lúc nào không hay.

Đã thấy, Kudou Shinichi vô cùng gấp gáp ôm lấy thân thể mong manh dễ vỡ kia chạy nhanh đi đâu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #shinran