Phần 14 : Qua Đêm [ H ] _ [ Hồi Kết ]
Phần 14
Cơ thể Trần Mặc Cảnh cứng đờ lại , ánh mắt anh nhìn người con gái trước mắt dần dần thâm sâu mang đầy đau thương . Không phải trái tim anh làm bằng pha lê , cứng rắn , kiên cường , khó sức mẻ mà nó biết cảm nhận . Nó cũng quặn thắt lại , có những suy nghĩ điên rồ .
" Tình .. anh " Khẩu miệng anh mấp máy vài lời , bàn tay khẽ chạm vào gò mà gầy của cô lau giọt nước mắt đọng lại ở đó .
Thời gian cứ lặng lẳng trôi qua trọn vẹn 10 phút , thân nhiệt Dương Hiểu Tình ngày càng nóng hơn , dục vọng cô được loại thuốc thúc đẩy đến đỉnh điểm . Càng nhìn người đàn ông trước mắt , ý đồ muốn được thỏa mãn của cô lại tăng cao , khi đó hai hàm răng cô lại cắn chặt lấy cổ tay mình hơn . Cô không muốn chơi đùa với thứ tình cảm này , cô sợ rồi , cô muốn buông . Nhưng rồi , hàm răng tự nhả cô tay cô ra tìm đến một hương vị mới , ngọt ngào lâng lâng một thứ tình cảm lạc vị .
Cái giây phút nông nổi khiến Trần Mặc Cảnh trở nên ngu ngốc , anh chẳng dám chấp nhận những thứ cô trao cho mình . Thậm trí là nụ hôn điên rồ này , khoang miệng cô thoảng mùi máu pha lẫn hương vị man mát của bạc hà khiến lưỡi anh mạnh dạn tiến sâu vào trong . Môi lưỡi hai người dây dưa với nhau đến khi buông rời , không gian yên tĩnh tràn ngập hơi thở gấp .
" Em biết mình đang làm gì không ? "
Trần Mặc Cảnh đặt tay lên hông Dương Hiểu Tình kéo cô sát lại mình , giọng nói trầm ấm khẽ vang bên tai cô .
Khóe môi Dương Hiểu Tình khẽ cong lên một đường tinh tế , thân nhiệt cô nóng bừng nhưng bề ngoài lại lạnh đến mức nam nhân phải thương tiếc cưỡng ép .
" Làm những thứ anh muốn lần cuối đi " Giọng nói cô lạnh như băng tuyết nghìn năm , thúc dục thứ dục vọng cao trào trong người nam nhân .
Trần Mặc Cảnh cả người cũng trở nên lạnh đi bởi câu nói của cô , họ như hai thể cực lạnh va chạm với nhau . Những thứ muốn , không muốn chà đạp lên nhau .
Trần Mặc Cảnh dùng tay đỡ lấy phần mông Dương Hiểu Tình , cô cũng theo phản xạ của loại thuốc này dùng chân quặp lấy phần hông anh .
Những bước chân anh chậm rãi bước về phía cầu thang , cùng với nó là nụ hôn cuồng nhiệt của Dương Hiểu Tình . Một cô gái mười chín tuổi cảm nhận cái dư vị tình yêu rát lòng , cô chẳng biết mình làm gì , cô ngu ngốc , mù quáng yêu một kẻ sát nhân . Nhưng cũng vì cái tình yêu đó bàn tay cô cũng dính máu , cô cũng đâu muốn làm người tốt từ lâu rồi , vì khi đi giúp ai đó trái tim cô vẫn nhói lên , dư vị tình yêu mặn chát .
Cơ thể nhỏ nhắn của Dương Hiểu Tình chạm xuống chiếc giường êm ái thoảng mùi hương Trần Mặc Cảnh , sự kích thích của dục vọng ngày càng tăng cao . Cô ngồi dậy bấu víu lấy chiếc cổ của anh , thân xác khẽ rướn lên để giữ được vị trí nhất định . Đôi môi cô mỏng nhẹ lướt trên xương quai xanh , nhẹ nhàng hôn lên đó rồi chuyển qua sự mãng liệt chạm khắc những vết hằn tím trên cơ thể nam nhân .
Với sự kích thích nhất thời , tính thú của Trần Mặc Cảnh tăng rất cao nhưng anh không dám động chạm vào cơ thể cô một chút cũng không . Cô gái mười chín tuổi sao ? Thậm trí kĩ năng giao lưu thân xác còn cuồng nhiệt hơn anh , loại thuốc nào khiến tâm trí cô đục ngàu những tính năng khiến nam nhân lưu luyến như vậy ? Anh muốn tìm lại cô gái năm đó , nói một câu yêu trước khi có thể khi cô ấy trở nên khác lạ như giờ . Mặc cho anh ruồng bỏ , mặc cho mùi máu trên cơ thể anh khiến cô ghê tởm , cô vẫn yêu . Còn anh chỉ vì muốn bảo vệ cô mà không dám nghĩ đến thứ tình yêu hào nhoáng đó .
" Tình , anh yêu em "
Trần Mặc Cảnh giữ lấy chiếc cằm thon gọn của Dương Hiểu Tình , giọng nói trầm ấm thốt lên lời yêu . Cũng chẳng để cô kịp phản ứng , anh dùng môi mình ngăn chẳng miệng cô , nụ hôn đầu đời cảm nhận được tình cảm mãn liệt thực sự . Anh chưa từng hôn ai ngoài cô , chưa từng leo lên giường cùng với một nữ nhân ngoài cô , nhưng sự điều hòa cơ thể lại rất chuyên nghiệp không ai khẳng định đó là những trận khoái cảm đầu đời .
Cơ thể Dương Hiểu Tình run lên , lí trí cô rung động trong mơ màng nhẹ nhàng chấp nhận những thứ ngọt ngào khó có .
Những cúc áo từ hai bên được gỡ bỏ , cơ thể trống trơn là nơi gợi cảm nhất của nữ nhân chỉ cần cô quằn quại trốn thoại tính thú sẽ khiến cô ngừng . Thân thể cô mềm nhũn , loại thuốc này đúng là khiến cô điên dại mất rồi . Một đêm trầm ngâm , những nốt nhạc hỗn độn diễn ra .
Bàn tay dài thon gọn của Trần Mặc Cảnh rong chơi trên những mảnh đất tươi đẹp , cuối cùng dừng lại ở khu vực núi đồi cao vót , nơi hồng nhẹ nhú lên bởi sự chơi đùa của anh khiến nó cứng cáp hơn .
" Ư .. "
Chiếc miệng nhỏ nhỏ xinh xinh vừa kịp rên lên một tiếng nhỏ đã bị anh ngậm lấy , cuồng nhiệt chiếm hữu . Sức nóng của cặp tình nhân đã đến mức sử dụng . Tay Trần Mặc Cảnh khẽ trườn xuống phần mông Dương Hiểu Tình nắn bóp nó , vẻ mặt cô từ đó cũng đỏ hơn .
" Ư .."
" Em rất mẫn cảm " Giọng nói anh nhè nhẹ vang lên .
Trần Mặc Cảnh khẽ đặt hai tay lên đầu gối cô , mở nó ra để tìm kiếm điều thuần bí nhất trong cơ thể nữ nhân . Cô hơi run nhưng kì thực loại thuốc khiến ham muốn tăng vọt lên , cô dễ dãi nhìn thấy những cạnh tưởng nồng ái của chính mình , sau đó bước kiên cường hưởng thụ khoái cảm lên đỉnh cao cùng anh .
Ngón tay anh chơi đùa , khuấy đảo nơi ẩm ướt bí hiểm khiến cô sợ hãi co lại , ngón tay anh cũng chính khi đó bị mắc kẹt nhưng lại rất biết cách dỗ dành . Anh một lần nữa mở đôi chân đầy đặn của cô ra , khuấy đảo nơi đó đến lúc nước ấm trào ra .
Trần Mặc Cảnh rút tay ra , dục vọng anh dâng trào nóng hừng hực bắt đầu đưa người em trai của mình tiến sâu vào nơi nóng bỏng hơn chính anh .
" A ... " Dương Hiểu Tình cảm nhận được cảm giác mãnh liệt nhưng đau đến mức cơ thể cô muốn tê liệt , hai tay cô che kín miệng mặc cho anh chơi đùa .
Trần Mặc Cảnh tiến sâu hơn , nhấp lên xuống những cao trào khoái cảm mạnh liệt . Từng đợi thám hiểm trong cơ thể cô mạnh mẽ hơn , đau , vẫn đau như lần đầu . Anh từng nghe nhiều người anh em kể được tận hưởng sự giao lưu giường chiếu với nữ nhân mình yêu sẽ khiến ta một lần nhớ cả đời , còn ngược lại nếu đã không thích dù nghìn lần cũng chả có ấn tưởng .
Cơ thể anh nóng rực , anh cảm nhận được từng lớp ngăn cản của gái , anh tiến sâu vào hơn . Khi đó cô lại càng co ro người lại , hàng răng trắng đều tăm tắp cắn chặt lấy đôi môi đỏ ửng không một lời rên la . Cũng chẳng rơi bất kì một giọt lệ nào , tay cô nắm chặt ga giường , những trận do thám đau đến mức ngột thở nhưng lại khiến họ không muốn rời .
" Ưm .. A " Cô vô thức rên lên , đau nhức , khoái cảm ôm trọn lấy cơ thể cô .
Sự vận động của Trần Mặc Cảnh dừng lại , anh khẽ đưa tay chạm lên gò mà ướt đẫm mồ hôi của cô . Một hương vị mới khiến anh khắc sâu , anh nhận ra lần này nếu bỏ cô lại vì cái thứ anh cho là nguy hiểm đó có lẽ anh sẽ chết mất . Giọng nói anh vẫn vương vấn chút hơi lạnh . " Tình , em đau không ? "
Cô chỉ đưa đôi mắt trong veo như dòng suối nhìn anh , sự ngây thơ khó cưỡng , đó chính là đôi mắt đầy tình thương khi chút hết hận thù . " Em ổn "
Hai từ chạm khắc vào trái tim anh , chưa bao giờ trong những trường hợp cô dùng từ ' ổn ' là đều ổn hết . Nó đều mang một ý nghĩa nặng lòng .
" Cho phép tôi theo đuổi em từ nay .. Tình " Nỗi lòng dâng trào , câu nói đã lâu bị cất đi .
Anh khẽ đặt lên đôi mắt cô một nụ hôn từ đáy lòng , anh chưa bao giờ thấy lòng mình nhẹ như vậy .. Đúng là một câu chuyện cổ tích .
" Em mười chín tuổi rồi " Dương Hiểu Tình nở nụ cười rạng rỡ , trong hạnh phúc cô ôm lấy anh . Cô đủ tuổi trưởng thành rồi , cô đủ tuổi để được anh theo đuổi rồi .
Hận Thù Cay Nghiệt Được Vứt Bỏ !!
Cô muốn nói với anh , bàn tay cô đã lấm máu để được theo anh !
Anh muốn nói với cô , chỉ một lần để anh được yêu cô !
Nhưng họ cuối cùng không nói ra điều đó , chỉ là trao nhau một nụ hôn .
Trần Mặc Cảnh rời khỏi giường , bước vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn tắm lau sạch những chất dịch trắng trên người cô .
" Một đêm sưởi ấm nhau được chứ ? " Anh vứt chiếc khăn xuống dưới sàn , giọng nói vẫn se lạnh hỏi cô .
Dương Hiểu Tình không trả lời , cô im lẳng để anh ôm vào lòng rồi lâm vào giấc mộng . Cô gần như quên đi rằng việc mình bị hạ dược , quả nhiên tình yêu chạm đến trái tim cô xóa tan hận thù trong chớp mắt .
[ ... ]
Một buổi sáng tỉnh dậy trong thân thể đau nhức , Dương Hiểu Tình đưa mắt nhìn quanh căn phòng đã được dọn sạch . Bóng dáng nam nhân vẫn cương nghị đến mức lạnh buốt mọi ánh nhìn , anh vẫn chăm chú đọc tờ báo mới , thi thoảng nhâm nhi mấy ngụm cà phê .
Trần Mặc Cảnh chậm rãi gập tờ báo , anh nhấp thêm ngụm cà phê rồi đưa mắt nhìn Dương Hiểu Tình . " Em tỉnh rồi ? "
Cô hơi bị giật mình , nét mặt anh vẫn lạnh nhạt vẫn khác hẳn với đêm qua . " Mới dậy "
" Tắm qua đi , đồ anh để góc giường . Xong xuống lầu ăn sáng , rồi anh đưa em về " Giọng nói anh hơi gấp gáp , đúng lúc đó điện thoại anh đổ chuông . " Anh nghe điện thoại, em cứ thoải mái "
Dương Hiểu Tình nhìn chiếc áo choàng tắm được chuẩn bị sẵn bên cạnh mình , có chút vui trong lòng . Cô vội khoác nó vào rồi cầm bộ đồ anh chuẩn bị rời vào phòng tắm .
Trần Mặc Cảnh đợi cô đi vào mới bắt máy , đầu dây bên kia giọng nói hơi trầm " Cậu định bao giờ trả con gái cho tôi ? "
" Chú Thiếu ? " Anh hỏi lại cho chắc .
Một giọng nói tức giận khác vang đến tai anh , nghe mà khiến anh xao lòng . " Cảnh , đừng nói là con làm gì con bé rồi đó ? " Trần Thế Nhu đầy lo lắng , trút giận lên Trần Mặc Cảnh .
" Hai người cứ chấp vấn thằng bé mãi , bỏ cái tính côn đồ đi . Đưa điện thoại cho em , vào ăn sáng đi " Giọng nói dịu dàng của Hàn Như Tuyết vọng đến tai Trần Mặc Cảnh , anh cũng nhẹ lòng thở dài một tiếng . Hai người đàn ông kia cũng ngoan ngoãn rời đi .
--
" Dì " Trần Mặc Cảnh nao lòng lên tiếng .
Hàn Như Tuyết có chút lo lắng nhanh chóng hồi đáp " Con bé đâu rồi ? "
" Tình đang tắm "
" Được rồi , chút con cho nó ăn chút gì lót dạ rồi đưa nó về cho Dì nhé "
" Con nhớ rồi "
Hết Phần 14
#Cmt
#Nhấn sao để cho Trang động lực to lớn nhé !!
Gần đây Trang gặp trục trặc do bị cấm túc viết , mọi người thông cảm vì sự chậm trễ ra Phần mới nhé !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com