🌹Chương 21: Trước cửa Vương phủ gây chuyện
Cố Đình cảm thấy thật khó hiểu.
Nữ nhân này là ai vậy, đột nhiên nhảy ra gây sự? Còn bày ra cái dáng vẻ tính toán, ý đồ thì chỉ liếc qua là hiểu ngay. Hoắc Diễm chẳng phải còn chưa cưới vợ sao?
Ý nghĩ đầu tiên, Cố Đình thấy mình thật oan uổng. Chỉ vô tình đi ngang qua thôi mà cũng bị chặn lại gây sự? Con phố trước phủ Trấn Bắc Vương này vốn là đường chính, đi hướng nào cũng khó tránh mà! Ý nghĩ thứ hai, chẳng lẽ Hoắc Diễm thật sự trêu hoa ghẹo nguyệt, mới chỉ có chút tin đồn truyền ra, chưa ai tận mắt thấy, vậy mà đã có người sẵn sàng ra mặt đòi công bằng rồi.
"Cô nương tìm tại hạ... là có việc gì sao?"
Trong lòng nghĩ thế nào thì nghĩ, ngoài mặt Cố Đình vẫn giữ vẻ thản nhiên, chỉ im lặng lắng tai nghe xung quanh bàn tán. Không còn cách nào khác, vì không biết đối phương là ai, lai lịch thế nào, cũng khó mà cãi lại bừa.
Dân chúng vây xem thì lại rất nhiệt tình, chỉ trỏ bàn tán, nhờ đó mà cậu đoán ra được người này là ai.
Trong quân Trấn Bắc có một vị tướng họ Tiết, hy sinh ngoài chiến trường, để lại vợ là Từ thị và con trai Tiết Thanh. Sức khoẻ Từ thị yếu, nhà mẹ đẻ thỉnh thoảng giúp đỡ. Trước mặt cậu lúc này chính là chất nữ của Từ thị, cũng là biểu tỷ của Tiết Thanh — Từ Anh Lan.
*chất nữ: cháu gái bên ngoại
Trong quân Trấn Bắc, chuyện như vậy không hiếm. Nếu tướng sĩ hy sinh, trong nhà sẽ được trợ cấp đầy đủ. Con cái chưa trưởng thành sẽ có gia đình chăm sóc, sau này trưởng bối sẽ định đoạt. Nếu muốn ra chiến trường, vương phủ có võ sư chỉ dạy; nếu không muốn, muốn đi hướng khác cũng được, vương phủ không ép buộc. Nếu không còn người thân, vương phủ còn lập riêng một "cục Từ Ân" lo cho tương lai bọn trẻ, ai thích học văn thì học, ai muốn buôn bán thì buôn bán, ai có thiên hướng võ thì luyện võ. Tất cả đều tùy vào năng lực, không bắt buộc.
Nếu tướng sĩ hy sinh mà lập đại công, tình huống đặc biệt, vương phủ sẽ càng quan tâm. Ví như bốn vị chủ tướng dưới trướng Trấn Bắc Vương hiện nay, đều là hậu duệ của các chiến tướng kỳ cựu đi theo lão Vương gia năm xưa, được tuyển chọn và bồi dưỡng đặc biệt. Họ từ nhỏ đã sống trong vương phủ, cùng thế tử Hoắc Diễm ăn ở và huấn luyện.
Tiết Thanh được vào phủ học võ, chứng tỏ thiên tư cũng không tệ.
Nhưng người biểu tỷ Từ Anh Lan này thì rõ ràng tâm tư chẳng đơn giản. Trước kia không qua lại gì mấy, giờ biểu đệ được vào vương phủ học võ, thì nàng ta — một nữ nhân đang tuổi bàn chuyện hôn sự — lại thường xuyên lui tới, không chỉ giúp việc nhà Tiết gia, mà còn thường lấy cớ thay Từ thị đến vương phủ. Chủ ý gì, người sáng mắt đều nhìn ra.
Mà nói thật, cũng chẳng phải chuyện to tát. Thân phận của Từ Anh Lan không cao, cũng biết mình biết ta, tuyệt không dám mơ thành chính thất. Nàng ta chỉ mong được hầu hạ Trấn Bắc Vương. Vương gia là nhân vật thế nào, được hưởng phúc cùng hắn thì có gì lạ? Chỉ cần nàng ta không làm chuyện xấu, không hại người, lại giữ lễ nghĩa, hiếu kính Thái vương phi, thương yêu Hoắc Nguyệt và Hoắc Giới thì bên người cũng chẳng ai dị nghị.
Không có ý kiến là không có ý kiến, nhưng náo nhiệt thì vẫn cứ có.
Vương gia vừa mới về phủ, nữ nhân này đã vội tới cửa, rồi lại chạm mặt "người được sủng ái trong tim". Chẳng lẽ lại không có chuyện để nói sao?
Dân chúng vây quanh còn thi nhau làm mặt quỷ, không khí vô cùng rôm rả.
Từ Anh Lan đứng thẳng lưng, ngẩng cằm, đối mặt với Cố Đình: "Đúng vậy, ta tìm ngươi có việc."
Cố Đình giả vờ không nghe tiếng xì xào xung quanh, chớp mắt: "Không biết cô nương là...?"
Từ Anh Lan đáp: "Ta họ Từ, thường xuyên vào vương phủ thăm Thái vương phi... Nói thì dài dòng, có vài chuyện không cần nói rõ, sau này ngươi sẽ hiểu. Ngươi có thể gọi ta là Lan tỷ."
Ánh mắt nàng ta ngang nhiên đánh giá Cố Đình từ đầu đến chân. Đối với gương mặt quá ngay ngắn đoan chính, làn da quá trắng trẻo mịn màng, vòng eo quá mảnh khảnh của đối phương... nàng ta đều cực kỳ bất mãn. Một nam nhân mà lại trông như thế, chẳng phải tranh mất chén cơm của nữ nhân sao!
Nàng ta không chịu thừa nhận mình đang ghen. Nếu đối phương là nữ, nàng ta còn khó ra tay. Nhưng cậu là nam nhân, lại chẳng thể đường hoàng cưới hỏi, cũng chẳng thể sinh con nối dõi, thế thì Thái vương phi liệu có cao hứng không? Nếu không thích nữ nhân, vậy thì sao?
Lúc này nàng ta ra tay "đuổi" cậu đi, chẳng phải vừa hay thay Thái vương phi lo liệu sao? Có làm quá một chút, cũng chẳng ai trách được!
Tiếng động ngoài cửa lập tức truyền vào trong viện. Hoắc Nguyệt nghe đến tên thì thấy bất ổn, hàng mày xinh đẹp nhíu lại: "Không cần báo cho tổ mẫu, ta tự đi xem."
Nha hoàn hốt hoảng: "Nhưng tiểu thư tuổi còn nhỏ..."
Hoắc Nguyệt trừng mắt liếc một cái, khí thế không kém gì người lớn: "Ta nói, lui ra."
Nha hoàn vội quỳ xuống.
Hoắc Nguyệt hơi cúi mắt xuống: "Ta chỉ đứng trong cổng nhìn thôi, không ra ngoài. Nếu chuyện làm ầm ĩ quá thì sẽ tự đi xin ý tổ mẫu, còn ngươi không được quấy rầy giấc ngủ trưa của tổ mẫu. Phía tiền viện cũng phải để ý, đừng để đệ đệ biết chuyện."
Nàng dẫn người đi về phía cổng lớn. Trong phòng chính, Lận thị đang tựa trên giường nhỏ, nhắm mắt lại, thở dài một hơi: "Thôi, cứ để nó đi. Cho nó sớm mở mang thêm chút kiến thức cũng tốt, tâm trí cũng vững vàng hơn. Thế gian đầy chuyện rối ren, nhìn rồi mới biết nên ứng xử thế nào... Không có mẫu thân bên cạnh, cái gì nó cũng phải tự chống chọi, ta thì đã già yếu, chẳng giúp được bao lâu nữa."
Quế ma ma đặt chén trà xuống: "Ngài đừng nói vậy, thân thể ngài vẫn khỏe, chắc chắn sẽ sống trăm tuổi! Ngài còn phải nhìn tiểu thiếu gia cưới vợ sinh con nữa mà. Đừng nói mấy lời buồn bã đó. Với lại, còn có Vương gia mà..."
Lận thị hừ một tiếng: "Trông chờ vào nó sao? Một năm mười hai tháng thì mười một tháng nó chẳng ở nhà, thì có ích gì?"
Quế ma ma mỉm cười: "Ngài đó, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn giữ cái tính miệng dao găm, tâm đậu hũ. Rõ ràng trong lòng thì thương nhớ, chỉ là ngoài miệng hay trách móc. Cũng may Vương gia hiếu thuận, hiểu tính tình trẻ con của ngài nên chẳng bao giờ chấp nhặt."
Lận thị quay đầu, giả vờ giận: "Ngươi cũng hùa vào trêu ta, ta chẳng muốn nhìn ngươi nữa, đi đứng gác ngoài cửa đi!"
Quế ma ma cười càng tươi: "Được rồi, được rồi, nô đi trông tiểu thư, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì. Chỉ cần bên ngoài hai vị kia không đập cửa vương phủ, thì mặc cho các nàng muốn ầm ĩ thế nào cũng được!"
Ngoài cổng lớn, Cố Đình nhìn cô nương họ Từ kia – người tự thấy mình rất tốt đẹp – rồi nói: "Ta năm nay đã mười bảy, ngươi muốn ta... gọi ngươi là tỷ sao?"
Thời đó, người ta thường lấy vợ gả chồng rất sớm. Con gái mười lăm, mười sáu, con trai mười bảy, mười tám đã đính hôn hoặc thành thân. Có chậm chút cũng không sao, nhưng nếu con gái tới mười tám mà chưa gả thì coi như muộn, dễ bị người ta bàn ra tán vào.
Không có nữ nhân nào muốn bị gọi là "gái lỡ thì, không ai rước".
Sắc mặt Từ Anh Lan lập tức cứng lại – quả nhiên đối phương không phải loại dễ bắt nạt!
Nàng ta bỏ qua chuyện xưng hô, làm như chưa nghe thấy, cố gắng dịu giọng nói: "Ở đây chiến sự liên miên, Vương gia vất vả lắm mới về. Ta biết ngươi sốt ruột, không thì cũng chẳng chạy thẳng đến tận cổng lớn."
Trong lòng Cố Đình muốn trợn trắng mắt, rất muốn nói: Thật tình là trùng hợp thôi, ta không có, ta không phải như thế. Nhưng đối phương nói nhanh quá, không cho cậu chen vào.
"Nhưng đàn ông bên ngoài bận việc quốc gia, ngươi cũng phải thông cảm, đừng vô lý." Từ Anh Lan ra vẻ nghiêm nghị, nói lời như dạy bảo.
Cố Đình cảm thấy thật thú vị: "Ngươi đang dạy ta làm người sao?"
Từ Anh Lan vung tay áo, cười đoan trang, bộ dạng rộng lượng: "Người trẻ tuổi tính khí thường cao ngạo, ta biết ngươi gặp ta ở đây sẽ không thoải mái, nhưng ta rộng lượng, chẳng chấp nhặt. Ta cũng hiểu rõ thân phận mình, quy củ vương phủ không thể phá. Không phải ta muốn nói nhiều, nhưng có chuyện ta không thể không nhắc ngươi."
Cách nàng ta nói chuyện lại khiến đám dân thường vây xem thêm hứng thú – kể cả Cố Đình cũng thấy tò mò: "Chuyện gì?"
Từ Anh Lan: "Mọi việc đều cần kinh nghiệm. Tức phụ nếu không trải qua vài năm rèn luyện thì chẳng thể đấu lại được bên nhà chồng; tiểu binh nếu chưa từng giết chém trên chiến trường thì cũng chẳng thể làm được tướng giỏi. Ngươi phải biết tôn trọng, nhường nhịn tiền bối, thì tiền bối mới sẵn sàng dìu dắt, chỉ bảo cho ngươi cái gì nên làm, cái gì không nên."
*tức phụ: con dâu
Cố Đình: "Ví dụ như?"
Từ Anh Lan: "Ví dụ như hôm nay, giờ này, chỗ này – ngươi tuyệt đối không được đến!"
Oa! Khẩu khí thật lớn!
Dân chúng xung quanh lập tức tròn mắt, nín thở. Ồ, tới rồi, đoạn kịch cao trào tới rồi! Mau nhìn cho kỹ!
Chuyện tốt thì khó truyền ra ngoài, nhưng chuyện xấu thì loan đi khắp nơi. Huống hồ đây lại là buổi chiều rảnh rỗi, lại còn dính tới "mấy tiểu thiếp của Trấn Bắc Vương làm loạn"... Tin tức lan nhanh như gió, người nên biết thì đã biết, ai không biết thì cuối cùng cũng đều biết cả.
Trong tiệm thuốc bổ, Mạnh Trinh đặt bát xuống, xắn tay áo: "Đứa nào dám bắt nạt ca ta? Ta phải đi đập chết nó!"
Ngô Phong: ...
"Trong bát còn canh kìa."
"Ngươi chẳng phải rất thích uống canh thiếu gia nấu, lần nào cũng vét sạch đến bóng loáng, sao hôm nay lại chừa hơn nửa bát? Còn nữa, cái mặt bánh bao của ngươi, vừa mềm vừa non, mắng tiểu nha hoàn cũng chẳng dọa được ai, thì dọa chết được ai chứ?
Hơn nữa, với tính tình của thiếu gia kia, chẳng cần ta phải lo, còn đến lượt cái bánh bao mềm như bông là ngươi bận tâm sao?
Mạnh Trinh nghiêm mặt nói: "Lúc này mà ngươi còn nhớ tới ăn cơm! Ngươi rốt cuộc có phải là người hầu của Đình ca không hả!"
Ngô Phong: ...
Chúng ta đang nói chuyện đàng hoàng, thế mà trong đầu ngươi toàn nhớ chuyện ăn uống, ngày nào cũng chỉ lo canh cơm thì có hay không đây!
Mạnh Trinh trừng mắt với Ngô Phong một cái, rồi chạy ra ngoài. Vừa mới chạy đến cửa, cậu ta lại quay trở vào, nắm lấy tay Ngô Phong lôi ra ngoài chạy theo.
Ngô Phong cố sức kháng cự: "Ta không đi đâu..."
Mạnh Trinh trợn mắt, đôi mắt nhỏ lại cố chấp: "Không được! Ngươi nhất định phải đi! Dù ngươi có yếu chẳng giúp được gì, thì ít ra cũng có thể hét lên vài tiếng để trợ uy!"
Ở quán trọ ven sông, Cố Khánh Xương nghe được tin tức, tức giận đập bàn suýt gãy.
Đấu với một nữ nhân thôi à? Nữ nhân đó lại còn là tiểu thiếp của Trấn Bắc Vương? Tốt quá còn gì! Dù chưa biết nàng ta là ai, có thân quen hay không nhưng chỉ cần đối nghịch với Cố Đình thì đều có thể coi là bằng hữu!
Bên kia, Vưu Đại Xuân cũng nghe chuyện, nhìn Hoắc Diễm với ánh mắt nửa cợt nhả nửa bông đùa: "Đúng là tuổi trẻ, chuyện phong lưu nợ nần tình cảm đầy mình."
Hoắc Diễm mặt không đổi sắc: "Không dám so với Vưu đại nhân."
Vưu Đại Xuân cười ha hả: "Ta có lợi hại đến mấy cũng không dám làm thế đâu. Chính thê còn chưa cưới, mà mấy tiểu thiếp bên dưới đã đánh nhau loạn cả phố, đúng là nực cười! Nếu chẳng may có kẻ nào thấy ham thích, muốn ôm về cho bằng được —— Vương gia phải cẩn thận đó, kẻo ăn không hết mà còn phải gói mang về đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com