Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18

Trên thực tế, Tô Y Nguyên cũng không có ở Đài Loan, cô cùng Hạ Tinh Vân đến hongkong, Hạ Tinh Vân đi thăm ông ngoại ở Hongkong, còn cô đi giải đấu, thuận tiện tham quan và thưởng thức lễ hội nhà thiết kế trang phục ở Hongkong

Cô vốn không muốn đi, nhưng chị Tinh vân khuyên cô nên rời đi vài ngày , đi giải đầu, “Em biến mất một khoảng thời gian, để cho hắn phát giác ra tầm quan trọng của em, nhìn thẳng vào sự tồn tại của em.”

Tô Y Nguyên suy nghĩ rồi tiếp nhận lời đề nghị của Tinh Vân, chỉ sợ là Bách Kiến Tề phát giác cô không ở bên người vướng chân vướng tay, lại đi tìm phụ nữ khác, lia cô đến ngàn dặm ngoài biển.

Tô Y Nguyên ở Hongkong cũng không tệ, cô ở nhà ông ngoại H ạ Tinh Vân được giới thiệu một người bạn, cô biết người kia là một nhà thiết kế, cũng biết vị kia là nhà thiết kế Tạ An Kiệt, Tạ An Kiệt là một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời lại thật hài hước, thực dễ tiếp xúc, người nhúc nhát như cô cũng thân thiết với An Kiệt .

Kết quả, cô lại bị Hạ Tinh Vân cùng An Kiệt rủ đi Thượng Hải, ở Thượng Hải chơi một tuần, đến khi trở về Đài Bắc, đã hơn nửa tháng.

Tô Y Nguyên rất khổ sở, bởi vì nửa tháng qua, cô không lúc nào không nhớ tới Bách Kiến Tề, mà Bách Kiến Tề cũng không thể gọi một cuộc điện thoại hoặc một tin nhắn, mỗi khi đến đêm dài tĩnh lặng, trong đầu cô đều là Bách Kiến Tề, nhớ đến hắn cùng bác sĩ nữ kia ở trong hành lang dây dưa thiêu đốt, tức giận khóc đến rạng sáng.

Cô đã trở lại, lại bi ai không xác định đàn ông kia có còn nhớ rõ cô là ai hay không.

Tô Y Nguyên xuống máy bay ngay cả nhà cũng chưa về, tuy rằng đã hơn bây giờ, nhưng cô vẫn là đến tháng Nguyên Thịnh, cho dù Bách Kiến Tề có ở Nguyên Thịnh hay không, cũng có thể hỏi thăm y tá nơi Bách Kiến Tể đi.

“Chủ nhiệm xin nghỉ phép hai ngày” Y tá nhìn Tô Y Nguyên trong ánh mắt tràn ngập đồng tình, bởi vì vài ngày này lại bắt đầu có các phụ nữ tới tìm Bách Kiến Tề, xem ra Tô Y Nguyên đã bị knockout, để có định bản nhân phụ nữ biết mà thôi.

“Cô biết nhà anh ấy đang ở đâu đao?” Tô Y Nguyên cực kỳ tội nghiệp nhìn y tá, tuy rằng cô từng tới nhà Bách Kiến Tề, nhưng căn bản không nhớ rõ đó là ở nơi nào.

“Không biết.” Y tá càng đồng tình trả lời Tô Y Nguyên, bởi vì căn bản cô khác với những người phụ nữ khác bên cạnh Bách Kiến Tề, một bộ dáng yếu đuối , không chịu nổi tổn thương, “Ngày nghỉ phép chủ nhiệm chúng tôi căn bản sẽ không ở nhà.

Chuyện này là mọi người có mặt đều thấy, có chung cư nghĩ, Bách Kiến Tề tuy rằng phong lưu, nhưng cũng không mang phụ nữ về nhà, hiện tại chắc là ở khách sạn, khách sạn nhiều như vậy, tùy tiện đâu có thể qua đêm.

“Nga.” Tô Y Nguyên thật thất vọng.

“Phụ nữ ở mấy club phụ cận Nguyên Thịnh rất nhiều, quán tên “Dạ xuân cô có biết không? Có lẽ cô có thể đến đó tìm xem.” Một y tá không đành lòng nhìn biểu cảm thất vọng của Tô Y Nguyên, không nhịn được nói thêm một câu.

Tô Y Nguyên vừa nghe được lời của cô, ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn y tá đang hối hận cùng chột dạ, khả năng 80% Bách Kiến Tề ở nơi đó, nhưng gặp được chỉ thêm thất vọng, có rất nhiều phụ nữ thường lui tới nơi đó, là nơi săn tình tốt lắm. Tô y Nguyên kích động đến “Dạ Xuân”, Tô Y Nguyên từng đi ngang qua quán đó, cô nhớ được địa chỉ nơi đó, mới hơn tám giờ mà thôi , “Dạ Xuân” Đã đông kín người, náo nhiệt đến không tả.

Trong ánh sáng lờ mờ, Tô Y Nguyên liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bách Kiến Tể, hắn ngồi ở góc trên sofa, một cô gái đang quấn quít lấy hắn, đối diện còn có hai cô ngồi.

Tô Y Nguyên đứng đờ nhìn nơi đó, không biết là nên xoay người rời đi, hay là đi qua kéo cô gái đang trên người Bách Kiến Tề xuống .

Mặc âu phục ren màu trắng, khuôn mặt hồn nhiên vô tội, mắt các vị cao thủ săn tình thì Tô Y Nguyên không khác gì món thịt thượng đảng, khẩu vị thật khác với các cô gái khác ở đây, lại càng làm cho người khác thiếu chút nhỏ dãi , lập tức, các anh chàng ở đâu buông có em bên người ra, đi tới bên cạnh Tô Y Nguyên.

Tô Y Nguyên cũng phát hiện có vài người đàn ông biểu cảm thực khủng bố tới gần cô, cô không còn lựa chọn nào khác, bước đến chỗ Bách Kiến Tê, ở trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái bên cạnh anh, ngồi vào chỗ đối diện Bách Kiến Tề.

Bách Kiến Tề uống một ngụm rượu pha chế, cùng cô gái kế bên thân mật hôn môi , bàn tay to thăm dò ở thắt lưng cô gái, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Y Nguyên đang trợn mắt, dùng sức mà trừng hắn.

Hắn thực sự bị phát hoảng, thật không biết cô gái này còn có thể làm ra bao nhiêu chuyện làm cho hắn giật mình

“Sao cô lại ở trong này?” Bách Kiến Tề chân chính muốn hỏi là, mấy ngày nay em đi đâu vậy, nhưng hắn chỉ có thể cau mày nói ra câu hỏi lạnh lùng này.

“Em vì sao không thể ở trong này!” Tô Y Nguyên tức giận tức giận, hắn thực sự hoàn toàn đã quên sự tồn tại của cô, ở trong này công khai cùng cô gái khác kết làm bậy.

Tô Y Nguyên dùng một đôi con ngươi hồn nhiên giống như nai con Bambi trừng tròn tròn, cũng sắp không nhịn được ra tay dã man đánh con nhện tinh kia chạy đi.

Cô gái dừng cọ xát ở trên người Bách Kiến Tề, nhưng vẫn khóa ngồi ở trên người hắn, một đôi chân dài làm cho huyết mạch người ta sôi sục khóa ở bên cạnh người hắn, “Em gái nhỏ từ nơi nào đến? Nguyên lai anh ngay cả con gái đàng hoàng cũng không buông tha a!”

Mấy cô gái khác nghe vậy cười thành một đoàn, Tô Y Nguyên càng tức, cô muốn mắng người, muốn đánh người, nhưng trong cuộc sống cùng giáo dục hai mươi mấy năm của cô cũng không có dạy cô cái đó, cô chỉ có thể dùng sức nhịn xuống cảm giác muốn khóc, trừng mắt nhìn Bách Kiến Tề.

“Ngươi gác cổng rất nhanh sẽ đến, về nhà nhanh đi.” Bách Kiến Tề đầu đau quá, hắn cố gắng muốn khôi phục cuộc sống trước kia, nhưng mặc kệ phụ nữ gì, có bao nhiêu gợi cảm đều không thể khiến cho của hắn có hứng thú, cô nàng này thế nhưng còn dám xuất hiện, con nhóc cho rằng hắn là ngu ngốc sao? Cô muốn xuất hiện liền xuất hiện, muốn biến mất liền biến mất . Lại dựa vào cái gì dùng loại ánh mắt đólên án này nhìn hắn, hắn đã nói rất rõ ràng với cô, hắn không nói chuyện tình cảm, sẽ không chung thủy, cũng không chịu trách nhiệm.

Nghe được Hai chữ “Gác cổng”, nhóm cô gái bật cười, như là nghe được ngôn ngữ sao hỏa

“Nơi này cũng không phải của anh mở, em muốn ngồi ở chỗ này!” Bị mấy cô gái kia cười nhạo làm cho Tô Y Nguyên phát cuồng, cô dỗi bắt lấy bồi bàn đi ngang qua, “Tôi muốn một ly rượu!”

“Đừng hồ nháo!” Bách Kiến Tề phiền lòng đẩy cô gái lại muốn cọ tới ra, gầm nhẹ với Tô Y Nguyên.

“Tôi muốn một ly rượu, anh không có nghe thấy sao? Anh không cần lo lắng tôi không có tiền để trả, sắc lang kia sẽ đài thọ.” Tô Y Nguyên nhìn cũng không thèm nhìn Bách Kiến Tề, cùng bồi bàn nói.

“Ách, xin hỏi tiểu thư muốn rượu gì?” Ánh mắt Bồi bàn qua lại ở trên người Tô Y Nguyên cùng Bách Kiến Tề, Bách Kiến Tề là khách quen nơi này, Tô Y Nguyên thì chưa thấy quá, tình huống hiện tại đáng giá một chút rất rất bát quái.

Tô Y Nguyên suy nghĩ vài giây, đầu óc của cô trống rỗng, đối với rượu căn bản không có khái niệm gì, cô thất bại nói: “Mặc kệ là rượu gì, chỉ cần là rượu là tốt rồi a!”

Vài cô em phát ra cười nhạo cười mỉa, làm đôi má Tô Y Nguyên đỏ lên lại chuyển xanh.

“Tô Y Nguyên, nếu cô không muốn tôi gọi điện thoại cho anh trai cô, khiến cho bọn họ lập tức kéo cô về nhà, cô ngoan ngoãn chạy nhanh về nhà đi.” Bách Kiến Tề ngồi thẳng thân mình, với Tô Y Nguyên một chút biện pháp đều không có.

“Hừ.” Tô Y Nguyên dỗi hừ nhẹ, nhìn trái nhìn phải chính là không nhìn Bách Kiến Tề.

Một ly rượu pha chế màu sắc tiên diễm được mang lên, Bách Kiến Tề vừa thấy là biết người pha chế định chỉnh Tô Y Nguyên, đừng nói cả một chén, một ngụm là có thể nhanh đổ ngu ngốc này, Tô Y Nguyên lại ngây ngốc không biết, hào sảng cầm lấy chén rượu, Bách Kiến Tề đuổi đến đoạt lấy ly rượu khi cô phóng tới trước bên miệng mồm to uống hết, hắn nếu lại đồng ý hồ nháo của cô gái này hắn sẽ không phải họ Bách!

Bách Kiến Tề dùng sức buông ly không, lấy tiền ném lên bàn, bắt lấy cánh tay Tô Y Nguyên kéo cô đứng lên, không để ý giãy dụa của cô, kéo cô ra khỏi quán, “Tô Y Nguyên, tôi không phải là anh trai cô, có thể để cô hồ nháo, hiện tại lập tức, lập tức về nhà đi, bằng không đừng có trách tôi hạ thủ không lưu tình!”

“Em không có hồ nháo, cho tới bây giờ em đều không có hồ nháo, em chỉ thích anh!” Tô Y Nguyên bởi vì tức giận, trên ngực lại kịch liệt phập phồng, trong ánh mắt luôn mỉm cười nhìn hắn phun ra lửa giận.

“Nhanh chút về nhà đi.” thanh âm Bách Kiến Tề mềm lại, cho dù lúc đang tức giận, ánh mắt Tô Y Nguyên đều trong suốt hồn nhiên như vậy, làm cho hắn căn bản không có biện pháp thực sự tức giận với cô.

“Không cần, em muốn về nhà với anh, cô gái kia có thể cùng anh, em cũng có thể.” Tô Y Nguyên dùng sức ưỡn ngực, cô rất muốn có được dáng đứng xinh đẹp giống như cô gái kia, lại nhận ra mình xoay đi xoay lại như thế nào đều chỉ giống như cô gái nhỏ khô quắt, cô thất bại buông hai vai xuống.

Bách Kiến Tề quyết định không tiếp tục cùng Tô Y Nguyên nói lời vô nghĩa, vì con nhóc này căn bản không có biện pháp dùng ngôn ngữ nhân loại để khai thông, hắn cầm lấy tay cô ngăn cản một chiếc xe taxi, nhét cô lên xe, ở trước khi cô muốn từ bên kia xuống xe, cũng lên xe theo, gắt gao cầm lấy cổ tay cô không tha.

“Bách Kiến Tề, anh vì sao không tinh là em yêu anh? Em không cần anh phụ trách, chính là hy vọng anh đối đãi với em như những bạn gái trước của anh, có rât nhiều người ở tuổi của em đã làm mẹ,em không phải con nít.” Tô Y Nguyên cực kỳ tội nghiệp nhìn Bách Kiến Tề đau khổ nói.

“Em không nên đi vào cuộc sống của anh, cuộc sống của anh cũng không thú vị giống như tưởng tượng của em, trở lại thế giới cổ tích tráng lệ của em đi.” Bách Kiến Tề buộc chặt cằm, thanh âm lãnh ngạnh, biểu cảm làm cho người ta có cảm giác cách xa ngàn dặm.

“Sao anh xác định em không thể?” Tô Y Nguyên bướng bỉnh cầm lấy cánh tay Bách Kiến Tề muốn xoay người hắn, nhưng chính là hắn không chịu nhìn cô, “Có lẽ em cũng có dung mạo xinh đẹp, em cũng có thể thay đổi nhiều bạn trai, em cũng có thể giống các cô ấy có được rất nhiều bạn trai......”

“Em đang nói linh tinh gì thế!” Bách Kiến Tề trừng Tô Y Nguyên, đánh gãy đánh gãy lơi nói của cô.

“Anh làm sao mà biết em không thể, em muốn xuống xe, em muốn trở lại, em tin tưởng anh không có hứng thú với em, sẽ có người cảm thấy có hứng thú với em!” Tô Y Nguyên thét chói tai, không đòng ý Bách Kiến Tề nói cô hồ nháo.

Bách Kiến Tề dùng tốc độ nhanh nhất ha gục Tô Y Nguyên, sau đặt cô ở trên ghế sau xe , hai tay nắm cổ tay cô, thân thể đè nặng thân thể cô, “Tô Y Nguyên, không nên ép anh!”

“Là anh đang ép em! Bách Kiến Tề, nếu anh không muốn ở cùng em, không cần quản em muốn qua lại với ai!” Tô Y Nguyên như một đầu trâu nhỏ quật cường, bị đặt ở dưới thân nhưng không có biểu hiện ra sự khiếp đảm hay lo sợ gì .

Bách Kiến Tề hung ác hôn môi Tô Y Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com